Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1142

"Sao nào? Anh cảm thấy tôi không trả nổi tiền sao?”, Trần Triệu Dương đảo tròn mắt, nảy ra ý hay.

"Với dáng vẻ đó của anh, có thể có được một trăm triệu ư? Đừng đùa, bán anh đi cũng không đáng một trăm triệu", Tiết Chính Nghĩa cười lạnh, không hề nể mặt nói.

"Nếu anh đã nói như vậy, vậy chúng ta đánh cược đi, nếu như tôi không bỏ ra nổi chút tiền này, chính là tôi thua, nếu như tôi lấy ra được, như vậy là anh thua”, ánh mắt Trần Triệu Dương có chút né tránh, nói.

"Được thôi, tôi đánh cược với anh, nhưng mà nếu không có tiền cược thì tôi không chơi, nhất định phải có tiền cược mới được”, Tiết Chính Nghĩa cũng không phải đồ đần, đương nhiên thấy được ánh mắt Trần Triệu Dương đang né tránh, liền nói.

"Anh nói đi, anh muốn thế nào?”, vẻ mặt Trần Triệu Dương cứng lại, sau đó hỏi.

"Nếu như tôi thắng, vậy anh phải quỳ xuống gọi tôi là ông nội, đồng thời quỳ từ nơi này ra đến bên ngoài câu lạc bộ”, Tiết Chính Nghĩa cười âm trầm, nói.

"“Anh...Anh đừng quá đáng”, Trần Triệu Dương nghe xong, lập tức làm như có chút gấp gáp, hét lên.

"Quá đáng sao? Nếu như sợ thua, bây giờ có thể xéo đi, nhưng mà là bị ném ra ngoài”, Tiết Chính Nghĩa cười lạnh, anh ta không ngại giãm đạp hung ác hơn. 

"Cũng được, nhưng nếu như anh thua thì sao? Tôi cũng không cần anh gọi tôi là ông nội, tôi không có đứa cháu trai xấu như thế, anh cứ đưa thẻ hội viên Chí Tôn cho tôi là được, như thế nào?”, Trần Triệu Dương đột nhiên ngẩng đầu lên, hung dữ nói.

"Anh...Được, được lắm, anh muốn thẻ hội viên Chí Tôn của tôi cũng được, lại thêm một cái nữa, đánh gãy hai chân của anh”, trong ánh mắt của Tiết Chính Nghĩa toàn là sát ý, lúc này hung ác nói.

"Nếu đã như vậy, vậy thì tìm một người làm chứng đi. Tên nịnh hót này không thể được, đổi một người làm chứng khác”, Trần Triệu Dương tiện tay chỉ vào Ngũ Phi, không chút khách khí nói.

"Tên nhóc kia, cậu nói cái gì? Cậu có tin không, chỉ bằng vào câu nói này của cậu, tôi sẽ có thể rút đầu lưỡi của cậu ra, đánh gãy chân cậu rồi ném ra ngoài không”, sắc mặt Ngũ Phi cực kì khó coi, mặc dù khách khứa tới nơi này đều có thực lực rất mạnh, nhưng cũng vô cùng tôn trọng ông ta, cho tới bây giờ chưa từng có tình huống như vậy.

"Thật sao? Nếu như câu lạc bộ Đế Tôn của mấy. người chính là như vậy, tôi thật sự thấy rất thất vọng, danh không đúng với thực rồi”, Trần Triệu Dương lắc đầu, sau đó trào phúng nói.

"Tên nhóc kia, cậu...", Ngũ Phi còn muốn nói cái gì, thế nhưng lại bị một giọng nói ngắt lời.

"Để tôi làm người làm chứng, có được không?”, khi giọng nói này truyền đến, những tiếng giày cao gót cũng vang lên, một bóng người xinh đẹp chậm rãi đi tới.

Trần Triệu Dương nhìn qua, trước mắt lập tức sáng lên.

Chỉ thấy người tới có chiều cao ít nhất là một mét †ám mấy, dáng người và khuôn mặt của người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng rất tốt, chiều cao cũng tầm một mét bảy, chiều cao giống người phụ nữ này đúng là rất hiếm có.

Dáng dấp cao gầy thì không sao, nhưng ngũ quan của cô ta lại vô cùng xinh đẹp, thậm chí có thể nói là đẹp tuyệt vời, chỉ là làn da của cô ta lại không tốt lắm, có chút ố vàng, còn có một chút tàn nhang, những thứ này đã phá hủy hình tượng nữ thần của cô ta, khiến khuôn mặt đẹp của của cô ta bị giảm bớt đi nhiều.

Lúc đầu Ngũ Phi còn muốn nổi giận, dù sao bị người †a ngắt lời cực kì khó chịu.

Thế nhưng khi ông ta nhìn thấy người tới, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng cúi đầu xuống. "Tổng giám đốc Thái, tôi...", lúc này Ngũ Phi vô cùng ngoan ngoãn đi đến trước mặt Thái Văn Văn.

"Ở đây không có phần cho ông nói chuyện, đi qua một bên đứng cho tôi đi”, Thái Văn Văn ngắt lời Ngũ Phi, sau đó nhìn về phía Trần Triệu Dương.

"Anh này, thật sự rất xin lỗi, tôi là người phụ trách câu lạc bộ - Thái Văn Văn, thái độ của Ngũ Phi chỉ đại diện cho cá nhân ông ta, không có liên quan gì đến câu lạc bộ chúng tôi hết. Nếu như anh muốn tìm người làm chứng, tôi nghĩ hẳn là tôi có tư cách”, Thái Văn Văn nở nụ cười hiền hòa, nhìn Trần Triệu Dương, nói.
Bình Luận (0)
Comment