Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1206

"Không đâu, thật ra chuyện này là do giao hẹn giữa các bộ lạc chúng tôi tạo thành, không ai dám phá hủy, nếu không, sẽ bị thần linh khinh bỉ, mãi mãi sa đọa", Lacey lại lắc đầu, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc nói.

Nghe thấ ông ta nói như vậy, Trần Triệu Dương cũng hiểu ra.

Nếu nói giữa những bộ lạc này còn có thứ gì có thể ràng buộc được bọn họ, chắc chắn cũng chỉ có thần linh, tuy rằng thần linh được thờ phụng ở các bộ lạc không giống nhau, nhưng mà nguyên tắc chính là nguyên tắc, cho nên, có sự ràng buộc của thần linh, những người này không thể vi phạm nguyên tắc này được, trừ khi bọn họ không muốn tiếp tục sinh sống trên mảnh đất này nữa.

Cho nên, cho dù thật sự có người đào được kim cương cao cấp, e rằng những bộ lạc này cũng không thể ra tay ép buộc chiếm lấy được, nếu không cũng sẽ không thể có nghề nghiệp tìm kim cương này được.

"Ông xã, chúng ta cũng đi tìm kim cương đi", mấy người Nam Cung Yến nhìn thấy nhiều người cũng đang tìm kim cương như vậy, ba cô đã không kiềm chế được từ lâu rồi.

"Đi th ần Triệu Dương gật đầu, ban đầu anh cũng muốn biết mỏ kim cương được khai thác như thế nào.

Lúc này đoàn người đi tới cửa, mà một nhóm người trong số đó nhìn thấy Lacey, nhanh chóng đứng dậy, ngoan ngoãn đi đến trước mặt ông ta. 

"Đây là đại nhân linh vu mới nhậm chức của bộ lạc Somtar chúng ta, đại nhân linh vu muốn dẫn người vào

bên trong một chuyến", Lacey gật đầu, sau đó giới thiệu mấy người Trần Triệu Dương.

Nghe thấy anh chính là linh vu mới nhậm chức, mấy người kia ngay lập tức quỳ rạp xuống, cung kính hành lễ lớn hai lần với Trần Triệu Dương.

"Chúng tôi cũng không lợi dụng chiếm lời, bao nhiêu tiền, chúng tôi bỏ tiền đi vào trong", Trần Triệu Dương cũng không muốn lợi dụng người ta, ngộ nhỡ chính mình lại tìm thấy kim cương vô cùng quý giá, đến lúc đó, chỉ sợ người của cả bộ lạc đều sẽ đòi ăn vạ, vẫn nên chặn miệng bọn họ tốt hơn.

"Anh là linh vu của bộ lạc chúng tôi, nếu anh đi vào trong mà còn phải tốn tiền, không phải là đang đập vào. mặt chúng tôi sao?", Lacey nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, vẻ mặt nhất thời ngượng ngùng nói.

"Được rồi, đây là mười ngàn đồng, coi như vé vào. cửa của chúng tôi đi", Trần Triệu Dương cũng không muốn dông dài với ông ta nữa, liền rút mười nghìn đồng ra đưa cho những người kia.

Người của bộ lạc Somtar cũng không dám nhận, nhưng mà người của bộ lạc Uku lại không khách sáo như vậy, lập tức nhận tiền, mặc dù đối phương là linh vu của bộ lạc Somtar, nhưng mà chẳng ai lại chê kiếm được quá nhiều tiền cả.

"Ôi chao, đại nhân linh vu, anh cho nhiều quá", nhìn thấy Trần Triệu Dương đưa tiền, ông ta cũng chẳng còn cách nào.

"Không sao, coi như thưởng cho những anh em vất vả trông chừng mỏ kim cương ở đây, đúng rồi, viết biên lai cho tôi", Trần Triệu Dương lại không để ý chút nào, nhưng anh lại cần một tờ biên lai, một thứ để chứng minh, chứng minh anh tốn tiền đi vào tìm kim cương, nếu không một khi anh cầm được kim cương giá trị cao. ra ngoài, nhưng ngộ nhỡ bộ lạc Uku này không thừa nhận, anh cũng vẫn còn có chứng cứ rõ ràng.

"Viết biên lai đi", Lacey lập tức quát hai người của bộ lạc Uku.

Tuy rằng hai người kia không thoải mái lắm, nhưng cũng không dám nói gì, dù sao, đối phương chính là tù trưởng của bộ lạc Somtar.

Trần Triệu Dương nhanh chóng nhận được biên lai đúng như mong muốn, lúc này mới dẫn mấy người Nam Cung Yến đi vào, mỗi người cầm một chiếc xẻng sắt.

Vì bây giờ vẫn còn rất sớm, cho nên Lacey cũng đi theo Trần Triệu Dương đến khu vực khai thác mỏ, về phần chỗ đánh cược lại nằm trong nhà máy của khu vực. khai thác.

"Tù trưởng, chúng tôi tự đi tìm kim cương nhé, ông cứ đợi ở đây đi", Trần Triệu Dương cũng không muốn để cho Lacey đi theo bọn họ, dù sao bí mật về đôi mắt xuyên thấu của anh cũng không thể đơn giản để lộ ra được, cho dù đối phương không biết, cũng không thể để đối phương nhìn ra chút manh mối nào được.
Bình Luận (0)
Comment