Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1226

Anh ta quả thật không nghĩ tới, tại sao thời điểm này lại gặp phải Trần Triệu Dương?

Lúc trước ở trên máy bay, nếu như không phải vì Trần Triệu Dương, anh ta đã không bị mắc kẹt ở trong thông đạo máy bay hơn hai mươi tiếng đồng hồ, đó quả thật là chuyện đau khổ nhất mà anh ta từng trải qua.

Sau đó lại đến sự việc ở trang viên La Phi, lúc ấy may mà anh ta chạy nhanh, nếu không, chỉ sợ ngay cả cái mạng cũng không còn.

Cho nên, trong suy nghĩ của anh ta, tất cả mọi chuyện đều là do Trần Triệu Dương gây nên, vì anh mà anh ta mới thất bại thảm hại như vậy, chẳng những không kiếm được tiền mà còn bị người ta truy đuổi giống như một con chó.

“Đúng vậy, đều là người Hoa Hạ, tất nhiên là nên giúp đỡ lẫn nhau. Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh, nhất định sẽ làm cho anh cảm nhận được lòng nhiệt tình của người Hoa Hạ”, khoé miệng Trần Triệu Dương lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, vô cùng nhiệt tình nói.

“Mày đừng lại đây, nếu còn tiến thêm một bước, tao. sẽ nổ súng, a..", Nhậm Viễn quát lớn, anh ta nắm chặt khẩu súng trong tay, dứt khoát bắn một súng về phía Trần Triệu Dương.

“Leng keng...”

Thời điểm viên đạn bắn trúng người Trần Triệu Dương, một âm thanh trầm đục đột nhiên vang lên, viên đạn kia giống như được làm từ cao su, từ trên người Trần Triệu Dương nảy ra rồi rơi xuống đất.

“Đây..", nhìn thấy cảnh tượng này, Nhậm Viễn trợn tròn mắt, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới kết quả sẽ thành ra như vậy.

Đây vẫn là con người sao?

Nhậm Viễn không tin vào quỷ thần, anh ta tiếp tục bóp cò, hàng loạt viên đạn bắn về phía Trần Triệu Dương, có viên nhắm thẳng vào đầu anh.

Tất nhiên là Trần Triệu Dương sẽ không tùy ý để cho những viên đạn kia bắn trúng người mình nữa, vừa rồi anh chỉ muốn thử nghiệm một chút, anh muốn xem xem  súng đạn có thể làm tổn thương cơ thể mình hay không mà thôi.

Tuy rằng kết quả của lần thử nghiệm này rất tốt, nhưng bị đạn bắn trúng vẫn rất đau đớn, anh cũng không phải là người có khuynh hướng thích bị ngược đãi.

Sau khi Nhậm Viễn bắn hết toàn bộ đạn trong súng, thấy Trần Triệu Dương vẫn lành lặn không chút thương tổn gì, anh ta đã muốn phát điên lên rồi.

Dùng máu thịt bình thường để chống lại súng đạn, dùng tốc độ nhanh đến doạ người để né tránh đường đạn bay.

Hai kỹ năng này là điều mà một người bình thường có thể làm được sao? 

“Mày...mày là người hay là ma quỷ? Mày...đừng tới đây”, Nhậm Viễn sợ hãi nhìn Trần Triệu Dương, trong lòng anh ta h: n không thôi, anh ta hối hận vì đã trêu chọc Trần Triệu Dương, đáng lẽ ra anh ta không nên chạy đến địa bàn của Thái Phổ, lại càng không nên chủ động xin đi giết giặc...

“Răng rắc..”, Trần Triệu Dương từng bước tiến lại gần, sau đó đạp một đạp khiến Nhậm Viễn ngã lăn trên mặt đất, sau đó đạp gãy một chân của anh ta.

“A... Chân của tôi”, Nhậm Viễn kêu la thảm thiết ôm chặt lấy chân của mình, ánh mắt của anh ta nhìn về phía Trần Triệu Dương tràn đầy sợ hãi.

“Thật ra, tôi chẳng có thành kiến gì đối với người của Hạ Cửu Môn cả, các người cũng chỉ là dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm ăn mà thôi, nhưng mà, anh ngàn vạn lần không nên nhúng tay vào vũng nước đục này”, sở dĩ, Trần Triệu Dương ra tay độc ác như vậy không chỉ đơn giản là vì anh ta bắn anh mấy phát súng, mà còn là vì một nguyên nhân sâu xa khác, anh cảm nhận được trên cơ thể của Nhậm Viễn có mùi hương nhàn nhạt của linh dược.

Nói cách khác, Nhậm Viễn đã từng tiếp xúc với Giang Tử Phong, hơn nữa, Trần Triệu Dương còn ngửi thấy mùi máu tươi trên người anh ta, đây mới là nguyên nhân chính khiến anh xuống tay tàn nhãn như thế.

“Ý của mày là sao? Tên kia là người của mày?”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, ban đầu Nhậm Phong còn có chút nghỉ hoặc, nhưng sau khi suy nghĩ  cẩn thận, anh ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

“Cuối cùng thì anh cũng hiểu rõ rồi, Giang Tử Phong là người của tôi, linh dược mà cậu ấy mang đến cũng là của tôi, anh dám có ý đồ xấu xa với đồ của tôi, anh thử nói xem, tôi có thể tha mạng cho anh được hay không?”, Trần Triệu Dương cười lạnh, trong mắt hiện lên sát ý.

“Mày...mày muốn giết tao?”, ngay khi cảm nhận được ánh mắt của Trần Triệu Dương, trong lòng Nhậm Viễn đã trở nên hoảng hốt, anh ta biết, đối phương thực sự có ý định giết chết mình.

“Anh đừng giết tôi, tôi sẽ nói cho anh biết vị trí hiện tại của Giang Tử Phong, bất kể anh muốn làm gì tôi cũng sẽ phối hợp”, Nhậm Viễn luống cuống mở miệng.

“A? Nói cho tôi tất cả những gì anh biết”, Trần Triệu Dương không phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt hỏi lại.
Bình Luận (0)
Comment