Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1229

Thấy một màn trước mắt, Thái Phổ lập tức điên cưồng cười lớn, hắn ta tuỳ ý ném Giang Tử Phong sang một bên, đồng thời sai người mở cửa căn phòng kính ra, 

Thái Phổ dẫn đầu nhóm người được trang bị vũ khí hạng nặng, tay cầm súng nhắm thẳng vào năm người Trần Triệu Dương.

“Hoa Hạ chúng mày có một câu rất hay, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, bây giờ còn chưa tới ba mươi năm mà Huyết Lang chúng mày đã rơi vào. tay tao, thậm chí còn là toàn bộ thành viên, không biết mai sau khi thế giới công bố tin tức chúng mày bị giết chết, Thái Phổ tao đây có thể trở thành người đứng đầu thế giới hay không?”

Thái Phổ điên cuồng cười lớn, hắn ta chậm rãi đi đến trước mặt Trần Triệu Dương, dữ tợn nói.

“Không biết ông có biết điều này không? Sai lầm lớn nhất của ông không phải là trêu chọc chúng tôi”, Trần Triệu Dương mỉm cười, hạ thấp giọng nói: “Mà là đi đến trước mặt chúng tôi”.

“Mày...ý của của mày là gì?”, nghe được lời nói của anh, Thái Phổ có chút sửng sốt, sau đó sắc mặt hắn ta lập tức trở nên u ám, không chút do dự bóp cò, bắn liên tục vài phát đạn về phía Trần Triệu Dương.

Ngay sau đó, nhóm Tật Phong cũng nhanh chóng hành động, bọn họ không giống như Trần Triệu Dương,  có được thân thể cứng rắn như sắt thép, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của họ cũng không phải là để trưng cho vui, họ nhanh chóng khống chế kẻ địch ở vị trí gần mình nhất, trực tiếp cướp súng của đối phương, đồng thời nổ súng. 

Cả quá trình diễn ra không quá năm giây, cho dù là Nhậm Viễn đã từng được chứng kiến sức chiến đấu cường đại của bọn họ cũng sợ hãi đến ngây người, từ giây phút Thái Phổ mở của căn phòng kính ra, anh ta đã biết, Thái Phổ xong đời rồi, nhưng mà, anh ta hoàn toàn không ngờ tới điều đó lại diễn ra nhanh như vậy, quả thật là ngoài dự đoán của Nhậm Viễn.

“Mày...sao chúng mày có thể làm được?”, tay cầm súng của Thái Phổ phát run, hắn ta không ngờ trên đời này lại có người có thể dùng máu thịt để chống lại súng đạn, đây thực sự không phải là con người.

“Ha ha, quả là một điều bất ngờ, không nghĩ tới Huyết Lang lại toàn là lũ quái vật như thế này, chẳng trách có thể chiếm được vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng thế giới”.

“Thực lực cường đại như vậy, tao có thua cũng không oan uổng chút nào”.

Thái Phổ điên cưồng cười lớn, nhưng trên mặt lại không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh.

“A? Nhìn dáng vẻ này của anh, phía sau chắc hẳn là còn có chuẩn bị, đem ra đây hết đi, không lại nói tôi không cho anh cơ hội”, Trần Triệu Dương liếc nhìn Thái Phổ, sau đó cười lạnh, không chút kiêng nể nói.

“Người của Huyết Lang trâu bò như thế này, ngay cả súng đạn cũng không sợ, chỉ là, không biết chúng mày có sợ bom không?”, Thái Phổ cười lạnh rồi hung tợn nói, đồng thời giơ chiếc điều khiển từ xa trong tay lên, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhậm Viễn nhất thời sợ hãi, anh ta vội vàng nói: “Ông Thái Phổ, tôi là người vô tội, ông có thể buông tha cho tôi không?”

“Mày...tại sao mày còn chưa chết? Nếu không phải vì mày, tại sao đám người kia lại tìm được đến nơi này? Tao thiếu mày chút tiền đó sao? Mày đi chết đi”, Thái Phổ vừa nghe được lời của Nhậm Viễn đã lập tức nổi nóng, hắn ta dứt khoát giơ súng lên, nhắm thẳng vào. người Nhậm Viễn rồi bóp cò.

“Ông...thầy của tôi sẽ không bỏ qua cho các người, các người chờ mà xem, thầy tôi sẽ trả thù cho tôi”, nhìn thấy lồng ngực mình xuất hiện một lỗ hổng không ngừng chảy máu, trong mắt Nhậm Viễn lộ ra vẻ không dám tin, sau đó anh ta oán hận nói, vừa dứt lời, người đã không còn hơi thở.

Đối với hành động này của Thái Phổ, Trần Triệu Dương cũng không ngăn cản.

“Được rồi, hiện tại chúng ta cũng nên thanh toán nợ nần thôi, chắc hẳn là chúng mày cũng không muốn chết, tao cũng không muốn chết, vậy thì tại sao chúng ta không làm một cuộc giao dịch nhỉ, xem xem nên giải quyết chuyện này như thế nào”, lúc này, Thái Phổ không còn điên cuồng như vừa nãy nữa, hắn ta cực kỳ bình tĩnh ngồi xuống một chiếc ghế dựa.

“Không, anh nói sai rồi, người phải chết chỉ có mình anh mà thôi, vậy nên, anh không có tư cách cò kè mặc. cả với chúng tôi”, Trần Triệu Dương cười lạnh, sau đó không chút khách sáo nói.
Bình Luận (0)
Comment