Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1240

Nghe thấy lời Trần Triệu Dương nói, trong lòng ông già nọ cảm thấy rất ngột ngạt, đây là bắt nạt người khác, rất ức hiếp người.

Từ trước đến nay làm gì có ai dám gây sự với phòng đấu giá Tô Tỉ chứ? Phàm là người từng nghe qua cái tên phòng đấu giá Tô Tỉ đều sẽ không tùy tiện gây sự với họ.

Vì vậy, mỗi lần tổ chức đấu giá, bọn họ đều không giữ lại cao thủ ở trong, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy khiến mặt mũi của phòng đấu giá mất sạch rồi.

Tất cả những người vây xem xung quanh đều hoảng sợ, nhìn điệu bộ này chỉ sợ người thanh niên kia đối với phòng đấu giá Tô Tỉ là không chết không từ.

“Được rồi, bây giờ có thể nói chuyện chưa?”, Trần Triệu Dương liếc nhìn những ánh mắt trốn tránh của mọi người trong phòng đấu giá Tô Tỉ.

“Thưa anh, không biết vì sao anh lại ra tay với phòng đấu giá Tô Tỉ của chúng tôi vậy?”, ngay lúc Trần Triệu Dương chờ đến mức mất kiên nhẫn thì vài người từ phía sau đi ra, dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi mặc đồ thể thao màu đỏ, sau khi bọn họ đi ra không hề nhìn xem những người đang kêu rên.

Chắc chắn bọn họ đã sớm biết ở đây xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn không đi ra vì ỷ vào người bên ngoài có thể xử lý được. Nhưng không ngờ đối phương lại lợi hại như vậy, bọn họ chỉ đành tự đứng ra, dù sao người của quản lý đều bị đánh thành đầu heo cả rồi. 

“Ồ? Rốt cuộc cũng có một kẻ nghe hiểu tiếng người đến. Tôi muốn hỏi một chút, hôm qua Thái Phổ có tặng một vài món đồ tới đây, hôm nay hắn ta muốn lấy về, nhưng các người lại nói không thể cầm ra được, có đạo. lý này sao?”, Trần Triệu Dương thuật lại sự tình một cách ngắn gọn nhất, anh không đề cập đến việc Thái Phổ là kẻ địch với bọn anh.

Những người xung quanh, bao gồm cả người của phòng bán đấu giá cũng hiểu được chuyện gì xảy ra rồi.

Vốn mọi người còn đang cảm thấy cậu thanh niên này cố tình gây sự, nhưng bây giờ ánh mắt họ nhìn về phía phòng đấu giá Tô Tỉ có chút khác.

Mà sắc mặt đám người của phòng đấu giá vô cùng khó coi, nhất là những người mới đi tới kia.

“Còn có chuyện như vậy sao? Hay lắm, bình thường các người làm chút chuyện mờ ám tôi cũng nhắm một mắt mở một mắt không tính toán, nhưng hiện tại, việc các người làm đã liên lụy đến danh dự của phòng đấu giá rồi”, thanh niên trẻ tuổi lạnh lùng đảo mắt qua những người kia, thản nhiên nói.

“Những người tham gia vào chuyện này chủ động đứng ra đi, tôi sẽ không động đến người nhà của các người, nhưng nếu bây giờ các người không đứng ra, chờ đến lúc tôi điều tra được rồi thì tự lãnh hậu quả”, ngay sau đó, người trẻ tuổi lạnh lùng tiếp tục nói.

Khi anh ta vừa dứt lời, ông già vừa bị Trần Triệu Dương đánh bước ra trước, ngay sau đó vài người nữa lần lượt đứng ra, rầm một tiếng quỳ gối ngay trước mặt người trẻ tuổi.

“Hừ, nếu người ta không đến có phải các người sẽ cứ vậy cho qua đúng không?”

“Xem ra, các người thật sự cho rằng tôi sẽ không trừng phạt, dựa vào sự dung túng của tôi để trở nên thấp kém thế này sao, tốt lắm”.

Sau khi người thanh niên trẻ tuổi kia răn dạy bọn họ xong mới quay đầu nói với những người phía sau anh ta: “Dẫn bọn họ đi đi, dựa theo quy tắc của phòng đấu giá chúng ta mà xử lý”.

“Đừng mà, đại nhân Lỗ Cách, chúng tôi biết sai rồi, sau này chúng tôi sẽ không dám nữa”.

“Cầu xin anh, đại nhân Lỗ Cách, tha cho chúng tôi đi, chúng tôi nhất định sẽ lập công chuộc tội”.
Bình Luận (0)
Comment