Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1279

Trần Triệu Dương kỳ quái nhìn Vi Đức, anh không có tính toán so đo với người này. Dù sao thực lực yếu như vậy, anh không có hứng thú.

“Cầu xin anh, thu tôi làm đồ đệ đi, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật đôi mắt Vi Đức mang theo nguyện vọng mãnh liệt, cầu xin nhìn Trần Triệu Dương.

“Thật ngại quá, tôi không thu đồ đệ”, Trần Triệu Dương lắc đầu, căn bản là anh không nghĩ đến chuyện thu đồ đệ, huống chỉ đối phương còn là một người phương Tây, một Huyết tộc phương Tây. Tục ngữ có câu: không cùng một tộc tất có dị tâm, anh cũng chẳng muốn rước việc vào người mình.

“Tôi nhất định sẽ vô cùng vâng lời, về sau anh chỉ tôi đi hướng đông tôi tuyệt sẽ không đi hướng tây. Van cầu anh, tôi chỉ muốn mượn dùng thân phận hiện tại, tôi muốn tiến lên”, Vi Đức nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, nhất thời có chút nóng nảy, nói chuyện đều mang theo vẻ cầu xin, ánh mắt nhìn về phía anh cũng thay đổi.

“Đại ca, nếu anh muốn sắp đặt bố cục toàn thế giới, tên này có thể là một điểm sáp nhập”, vốn Trần Triệu Dương định rời đi, nhưng Giang Tử Phong bên cạnh đột nhiên nói nhỏ với anh.

Nghe cậu ấy nói xong, Trần Triệu Dương có hơi sửng sốt, không ngờ tên nhóc này lại có suy nghĩ như vậy.

Chẳng qua, tâm phòng người không thể không có, anh không muốn hại người nhưng mà nếu lại xuất hiện một tình huống như phòng đấu giá Tô Tỉ thì đến lúc đó chẳng cần anh đích thân ra tay, thuộc hạ của anh cũng có thể thay anh xử lý.

Huống chỉ, anh thật sự cũng có công pháp tu luyện của Huyết tộc trong tay, tuy răng chẳng biết lúc trước lão già lấy từ nơi nào nhưng Trần Triệu Dương cảm giác lão. già này không đơn giản, dù sao đồ vật như vậy ông ấy còn có được.

“Cậu đứng lên trước đi, đi về khách sạn trước”, Trần Triệu Dương không nói gì, cũng không đồng ý, chỉ mang theo bọn họ rời khỏi nơi này.

Chẳng mấy chốc xe đã đến khách sạn, rồi tới phòng khách, bọn Trần Triệu Dương còn chưa nói gì, Vi Đức lại quỳ rạp xuống đất, anh nhìn thấy cũng muốn điên rồi, cái người này chẳng nói chẳng rằng đã quỳ thẳng tắp.

Vi Đức cũng bị ảnh hưởng sâu sắc bởi phim truyền hình võ hiệp của Hoa Hạ, cho nên trong mắt anh ta, chỉ cần đầu gối đủ mềm thì không có chuyện gì xin không được.

“Cái người này, sao có thể bướng bỉnh như thế chứ? Tôi còn muốn đại ca nhận tôi làm đồ đệ mà đại ca còn chưa nhận đây, bằng anh, một tên quỷ ngoại tộc sao, quên đi”, vẻ mặt Giang Tử Phong khinh thường nhìn Vi Đức.

“Không phải tôi không nhận cậu mà là tôi không có quyền thu nhận đồ đề”, Trần Triệu Dương lắc đầu, dứt khoát từ chối thỉnh cầu của Vi Đức.

Vậy về sau tôi chính là thuộc hạ của anh, anh là chủ nhân của tôi”, Vi Đức nghe vậy trong lòng trầm xuống. Anh ta biết người Hoa Hạ thu đồ đệ rất hà khắc, thêm vào đó còn là một người ngoại quốc. Nhưng mà hôm nay anh ta hạ quyết tâm rồi, nhất định phải câu được quan hệ với Trần Triệu Dương, nếu không sau này rời đi rồi chỉ sợ anh ta sẽ không còn cơ hội nữa.

“Trước tiên cậu cứ đứng lên đi đã”, Trần Triệu Dương có chút đau đầu, vừa mới thu một tên thuộc hạ từ gia tộc Ryder, giờ lại thêm một tên đến nữa.

“Được rồi, tôi còn không đồng ý được sao, đứng lên đi”, nhìn người này vẫn không chịu nhúc nhích, rơi vào đường cùng, Trần Triệu Dương đành phải mở miệng đáp ứng.

“Trở thành thuộc hạ của tôi thì có thể, nhưng từ nay về sau tôi chính là cái lồ ng của cậu và phải hiểu rõ nếu cậu phản bội tôi, chờ đợi cậu tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt đẹp đâu”, sắc mặt Trần Triệu Dương lạnh nhạt nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ sát khí nghiêm nghị.

“Vâng, chủ nhân, sau này tôi nhất định sẽ thay anh làm việc thật tốt, tuyệt đối không phụ sự tín nhiệm của anh”, Vi Đức nghiêm mặt, cam đoan đáp lời.
Bình Luận (0)
Comment