Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1336

Dù người của các phe không dám ra lệnh cho người của mình đi nhưng mỗi thế lực đều có một đội ngữ tương tự với đội cảm tử trước đây. Tất nhiên, còn một cách gọi khác nữa là người dò đường, dùng mạng sống để dò đường.

Những người tu luyện ở Nam Á đẩy đám đông ra, tiến về phía cánh cổng.

Họ biết cơ hội duy nhất để sống sót chính là xông vào trong, nếu không thì chỉ còn một con đường chết.

Có điều những người này không được may mắn cho. lắm, vòng xoáy không bất động mà tự do trôi qua lại, khi họ đi ra thì nó đã đổi vị trí rồi.

Quả nhiên, những người này tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu mà cuối cùng vẫn không vào được, trái lại còn có hai người bị tia sáng màu tím băn chết.

Những người còn lại không còn cách nào khác, liên tục đi qua đi về để có thể chạm đến nhưng không một ai thành công.

Trần Triệu Dương không ra tay giúp đỡ, vì những người kia nhìn thì đáng thương nhưng đều không phải hạng tốt lành gì cho cam.

Sau đó lại có thêm một vài người được cử đi, cũng không tìm ra được quy luật để đi vào. Cho đến lúc này, ngoài hai người thành công đi vào trong đợt đầu tiên ra thì còn lại đều đã chết. 

Đã có hơn mười người thiệt mạng, biết cách này không thể dùng được nên không một thế lực nào dám tùy tiện bắt ai đi thăm dò nữa.

Mà cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì, ít nhất đã biết được khoảng cách tia màu tím bắn ra được cùng với tần suất xuất hiện của nó.

Gó được hai manh mối này, một số người có thực lực cao dành thời gian nghiên cứu cổng nhằm tìm ra bí mật ẩn chứa trong đó.

"Đại ca, anh thấy sao?", một buổi tối cứ thế trôi qua. Khi trời sắp sáng, Giang Tử Phong thì thầm hỏi Trần "Triệu Dương.

"Cứ đứng xem thôi", anh mỉm cười nói đùa.

"Đại ca à, anh đừng đùa nữa. Khai mau, anh biết làm sao để đi vào đúng không?", trên mặt Giang Tử Phong mang theo nét ranh mãnh.

Theo như những gì cậu biết về Trần Triệu Dương, sau nửa ngày quan sát, Giang Tử Phong cho ra được. một kết luận, đó là đại ca đã biết cách đi vào nhưng không muốn nói cho những người này biết thôi.

"Đúng rồi đấy, tôi biết rồi, chẳng qua là không thể nói cho người khác nghe, nếu không thì chúng ta sẽ thành cái bia cho người ta ngắm", Trân Triệu Dương gật đầu, không nghĩ mình cần phải giữ bí mật chuyện này với Giang Tử Phong. 

"Rõ, đại ca, em biết rồi, đại ca là giỏi nhất!", thấy anh đã thừa nhận, cậu ấy tức khắc nhỏ giọng hoan hô tâng bốc.

"Được rồi, đừng nịnh nữa, cánh cổng này không kéo dài bao lâu nữa đâu, chúng ta không vào được thì đợi trời sáng, lúc đó sẽ có một nhóm người dò đường khác xuất hiện. Một khi họ thành công thì chúng ta có thể đường đường chính chính đi vào theo".

"Có điều lát nữa đi vào cậu phải theo sát tôi. Chưa biết bên trong thế nào, nhưng rất hiển nhiên là sẽ gặp. nguy hiểm.

Trần Triệu Dương dặn dò Giang Tử Phong.

"Đại ca yên tâm, em cũng phải ôm cứng chân anh vì cái mạng của em chứ”, cậu ấy liên tục gật đầu, đáp.
Bình Luận (0)
Comment