Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1350

Dù sao thì ban đầu không ai vào được thần miếu nhưng lại chỉ có một mình Viên Vô Nhai là có thể. Chắc chăn nó mang ý nghĩa đặc biệt nào đó, hay anh ta chính là người thừa kế của thần miếu này?

"Nói cũng như không. Đừng đứng đây nữa, đi tiếp thôi", sắc mặt của Tulle và người của hẳn ta đều trở nên tối tăm, bởi lẽ điều đó chẳng có tác dụng gì với họ.

Trần Triệu Dương đi ở đằng sau và đã thấy hết những gương mặt vừa đến đây, nét mặt nặng nề khi nhìn thấy số lượng chỉ còn lại chưa đến ba mươi người.

Trần Triệu Dương không biết mình có thể ngăn cản được thứ sức mạnh đó hay không, nhưng đã đến được đây, nhất quyết không thể lùi bước, chỉ được phép tiến về phía trước.

Sau chặng đường dài vài phút, cuối cùng lối đi dài thênh thang kia cũng kết thúc. Hiện ra trước mắt tất cả mọi người là một tế đàn hình tròn khổng lồ, bốn phía tế đàn được chín cây cột vòng quanh, trên mỗi cây cột là một con rồng vàng năm vuốt.

Đầu của con rồng trên chín cây cột đều bị một dây xích trói lại, tựa như sợ chín con rồng vàng này sẽ vùng ra bỏ trốn.

Chín sợi xích sắt kéo dài vào trong bóng tối rồi dân mất dạng, cho thấy không gian nơi đây rộng lớn đến đáng sợ. Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn lướt qua, phát hiện các dây xích sắt như xuất hiện †ừ trong không khí, không thể thấy được điểm cuối. 

"Sao ở đây chẳng có gì cả?", sau khi vào tế đàn, mặt mày ai nấy cũng tối sầm, bởi lẽ trên tế đàn trống rỗng, không có bất kỳ một bảo vật nào như họ nghĩ.

"Ở đây có dao động năng lượng", tâm trạng của bọn họ đang hơi suy sụp thì đột nhiên có người phấn chấn reo lên.

Nghe thấy lời này, những người khác giật mình, lập tức cảm nhận.

"Đúng là có dao động năng lượng thật, chẳng lẽ người của ông từng đến đây?", Dylan bất chợt nhìn về phía nhóm người Đới Lạc, hiển nhiên là nhớ rõ bên phe Hoa Hạ có người đi vào sớm hơn mình.

"Có lẽ vậy, để tôi xem thế nào", phía Hoa Hạ nhanh chóng lục soát. Tế đàn này nhìn thì khổng lồ nhưng thực tế cũng không lớn lắm, chẳng mấy chốc đã kiểm tra xong.

Trần Triệu Dương đang trốn lại quét qua tế đàn bằng đôi mắt xuyên thấu, bấy giờ mới phát hiện ở chính giữa tế đàn có một dấu lõm xuống khó thấy, đó chính là lối đi đến tế đàn.

Rõ ràng có người đã vào trước, sau đó lối vào kia lại khôi phục hình dáng ban đầu.

Giữa lúc đó, trên tế đàn đột nhiên bộc phát lực hút khủng khiếp làm cho tất cả mọi người đều bị giữ chân lại. 

"Chết tiệt, có chuyện gì vậy? Tại sao sinh mệnh lực của tôi lại mất dần thế này!", cảm nhận được sinh mệnh lực trên người đang không ngừng trôi đi, ai nấy đêu hốt hoảng.

"Rời khỏi tế đàn nhanh lên!", nhóm người Đới Lạc là những người tu luyện thuộc Hoa Hạ, đương nhiên từng nghe nói đến những chuyện liên quan đến trận pháp, không do dự điên cuồng vận chuyển chân khí trong cơ thể. Họ khó khăn di chuyển bước chân để tiến ra bên ngoài tế đàn.

Nghe thấy Đới Lạc bảo rời khỏi đây, tất cả mọi người bắt đầu liều mạng lao ra ngoài. Tuy tốc độ rất chậm nhưng ít nhất đó là cách để họ có thể trốn khỏi tế đàn trong thời gian ngăn nhất.

Trần Triệu Dương thấy cảnh tượng này thì hai mắt sáng ngời, vì trong lúc bọn họ lâm vào hỗn loạn, nơi lõm xuống ở chính giữa tế đàn truyền đến dao động năng lượng rất nhỏ. Nói cách khác, ai có thể vượt qua được sự xói mòn của sinh mệnh lực mới có thể đi xuống dưới.
Bình Luận (0)
Comment