Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 365

Trần Triệu Dương sau khi nghe xong quy tắc này liền gật đầu tán thành, quy tắc này rất công bằng.

"Nếu như cậu thấy quy tắc buổi đánh cược này không ổn thì có thể đổi", Hứa Thiệu Phong nở một nụ cười và đáp.

"Tôi thấy ổn, ba vị trọng tài vô cùng công bằng, cứ quyết vậy đi", Trần Triệu Dương nhìn Hứa Thiệu Phong, vẻ mặt hiện lên vài phần cổ quái.

Trong lòng Hứa Thiệu Phong chợt trùng xuống, nếu biết trước sẽ thế này thì lúc đầu hản đã không đề ra buổi đánh cược lần này rồi.

Nhưng mà dù có thế nào thì tỉ lệ thắng của hẳn cũng cao. hơn người bình thường, hẳn không tin hai người trẻ tuổi này thật sự cái gì cũng tinh thông.

"Đợi khi tới sàn bán đá sẽ bắt đầu tính giờ, một tiếng sau sẽ trực tiếp cắt đá tại chỗ", để cho buổi đánh cược này không kéo dài quá lâu nên thời gian thi đấu sẽ được khống chế.

Hứa Thiệu Phong lập tức dương dương tự đắc đi về phía sàn bán đá, khi bọn họ tới nơi Trần Triệu Dương mới phát hiện, đây quả là thiên đường của các loại đá.

Cả sàn bán đá rộng khoảng hai ngàn mét vuông, bày rất nhiều kệ sắt cao tầng, trên mỗi kệ đều trưng bày rất nhiều loại đá khác nhau.

"Mời ông chủ Tiết giới thiệu về giá trị của những viên đá này", Phương Thư Minh nhìn những viên đá này, nhất thời nheo mắt, vì những viên đá này được định giá cao thì sẽ đắt, còn nếu định giá thấp thì tự khắc sẽ rẻ.

Không dễ để định giá chút nào.

"Được thôi ông Phương", Tiết Nhân lúc này bất lực thật rồi, ông ta vốn định dùng mức giá sàn để giúp bạn của mình một tay.

Giờ xem ra hết cách rồi.

Hứa Thiệu Phong cũng có chút buồn bực, nếu biết trước thì đã không mời trọng tài công bằng như vậy, kết quả chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.

Xem ra, đây là lúc để thể hiện năng lực thật sự.

Sau đó, dưới sự giám sát của ba vị trọng tài, Tiết Nhân lần lượt giới thiệu mức giá của những viên đá này.

Những viên đá này về cơ bản đều là mức giá tăng dần từ trong ra ngoài, tức là những viên phía bên ngoài là những viên có mức giá cao nhất, còn những viên trong cùng là viên có mức giá thấp nhất.

Quả nhiên, Tiết Nhân đem những viên đá tốt nhất bày ra phía ngoài cùng.

Trần Triệu Dương sử dụng mắt xuyên thấu lướt qua một lượt, chất lượng của những viên đá phía ngoài cùng quả thật không tệ chút nào.

Tỉ lệ có ngọc cũng cao hơn những viên đá bên ngoài thị trường, quan trọng nhất là, rất nhiều viên đá đều có tinh thể jadeite và nước ngọc tốt.

"Tôi xin nhắc lại một lần nữa, buổi đánh cược này, mỗi bên chỉ được tối đa hai người tham dự", Phương Thư Minh tiếp tục quy định về số người tham dự.

"Mọi quy tắc đã được nêu rõ ràng, hai bên có thể bắt đầu lựa đá rồi", thấy Trần Triệu Dương và Hứa Thiệu Phong đều đã hiểu về quy tắc, ông liền thông báo bắt đầu buổi đánh cược.

Ngay sau đó, Giang Tử Phong và Trần Triệu Dương liền đi vào phía trong, có thể thấy rõ hai người họ muốn tìm viên đá có giá trị rẻ nhất nhưng lại vẫn có thể ra được ngọc.

"Hừ, hai người thế này mà muốn tìm được phỉ thúy giá rẻ, đúng là nằm mơ", Hứa Thiệu Phong nhìn thấy hai người họ cũng có dự định giống hắn, đi tới khu vực trong cùng để tìm đá, liền bắt đầu chế diễu.

"Tên mập kia, chúng ta cược một ván coi?", Giang Tử Phong dường như đã bị Hứa Thiệu Phong chọc tức rồi, lập tức hùng hổ đáp lại.

"Ồ? Muốn cược thế nào?", Hứa Thiệu Phong nghe thấy liền cười đáp.

Tuy rằng những quy tắc này không có lợi cho hăn, nhưng cũng chẳng có lợi cho đối phương, hắn không tin Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong có thể hiểu về các loại đá hơn hắn.

"Nếu như lần đánh cược này chúng tôi thẳng, thì sau này anh phải gọi tôi là anh Phong, thế nào? Nếu như anh thẳng thì tôi tùy anh định đoạt", Giang Tử Phong giọng điệu đem theo sự tức giận và nói.

"Tôi cũng không phải là xã hội đen, như vậy đi, nếu như tôi thăng thì cậu phải đưa tôi 50 triệu", Hứa Thiệu Phong bày ra vẻ hám lợi và đáp.

"Được, chúng ta quyết định vậy đi", Giang Tử Phong không kìm được khẽ nở một nụ cười, nhưng nhớ tới những điều mà đại ca căn dặn liền lập tức thu lại nét cười đó.

Hứa Thiệu Phong nhìn Giang Tử Phong nghỉ hoặc, rõ ràng hắn vừa nhìn thấy Giang Tử Phong nở một nụ cười trên mặt, nhưng khi hẳn vừa nhìn lại thì đã chẳng còn nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment