Nam Cung Yến đứng trước cửa sổ bằng kính trong 
phòng làm việc. 
Cô nhìn thấy Trần Triệu Dương bị Dương Lệ kéo lên 
xe. 
Lông mày của cô nhíu chặt lại. 
Một lát sau, cô gọi điện thoại nội bộ, bảo thư ký Ninh 
Tĩnh của mình vào. 
“Tổng giảm đốc Nam Cung, có chuyện gì vậy ạ?” 
Ninh Tĩnh vào phòng rồi hỏi. 
“Cô gửi giấy cảnh cáo cho tôi". 
Nam Cung Yến nói lạnh lùng. 
“Gửi cho ai ạ?”, Ninh Tĩnh hỏi. 
 
“Trần Triệu Dương”. 
“Trần Triệu Dương? Người bảo vệ đó ạ?”, Ninh Tĩnh 
hơi sửng sốt. Cô ta còn tưởng rằng Nam Cung Yến muốn 
cảnh cáo quản lý nào đó, nhưng không ngờ lại muốn 
cảnh cáo một bảo vệ nhỏ nhọi. 
“Đúng thế”, Nam Cung Yến nói lạnh lùng: “Nói rằng 
anh ta đến trễ về sớm, nếu có lần sau sẽ bị duối việc, đến 
lúc đó chính cô đưa cho anh ta”. 
“Vâng, tôi biết rồi”, Ninh Tĩnh gật đầu nói. 
Lúc rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, Ninh 
Tĩnh vẫn cảm thấy khó tin. 
Tổng giám đốc Nam Cung có địa vị cao lại muốn gửi 
giấy cảnh cáo cho một bảo vệ nhỏ nhoi, đúng là chuyện 
lạ đời. 
Mặc dù Trần Triệu Dương không muốn chút nào, 
nhưng Dương Lệ vẫn kéo anh tới quảng trường Vạn Đạt 
lớn nhất thành phố Nam Hải. 
Vừa tới quảng trường Vạn Đạt là Dương Lệ lập tức 
điền cuỗng mua sắm. 
Trần Triệu Dương đi theo sau làm cu ly xách túi. 
Chưa tới một tiếng là hai tay của Trần Triệu Dương đã 
ôm mười mấy túi rồi. 
“Đội trưởng Dương, nhiêu đây là đủ rồi đấy”. 
Trần Triệu Dương đi theo sau, anh nói với vẻ mặt vật 
vã. 
“Đủ cái gì chứ hả?” lúc này Dương Lệ nở nụ cười nói: 
“Mới bắt đầu thôi, tôi vẫn muốn mua tiếp”. 
“Vậy thì cũng phải nghỉ ngơi một lát chứ”. 
Trần Triệu Dương chẳng cần biết Dương Lệ có đồng ý 
không, anh ngồi vật xuống chiếc ghế dài bên cạnh. 
“Hừ, mới một lát đã oải, vô dụng hết sức". 
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Triệu Dương, Dương 
Lệ hừ nhẹ một tiếng rồi nói. 
Thế nhưng tâm trạng của cô ấy vẫn rất tốt. 
Một là cô mua đã đời rồi, hai là nhìn thấy đáng vẻ này 
của Trần Triệu Dương, quả thực là hai niềm vưi ập tới 
cùng một lúc. 
“Cho cậu năm phút nghỉ ngơi”. 
Dương Lệ ngồi xuống bên cạnh rồi nói. 
“Năm phút thì sao được, ít nhất cũng phải mười phút 
chứ”: 
Trần Triệu Dương phản đối. 
“Chỉ còn ba phút thôi", Dương Lệ lườm anh. 
Nhìn dáng vẻ này của Dương Lệ, Trần Triệu Dương 
không nói thêm gì nữa. 
Dương Lệ nhìn thấy biểu cảm này của anh, tâm trạng 
 
của cô ấy lại thư thái hơn đôi chút. 
“Sau này ở công ty mà cậu không nghe tôi thì tôi sẽ 
bắt cậu đi mua sắm với tôi, đi đến lúc cậu gãy chân thì 
thôi“ Dương Lệ nói với vẻ đắc ý. 
“Đội trưởng Dương, cô yên tâm, chắc chắn sau này 
tôi sẽ nghe lệnh cô”, Trần Triệu Dương đáp. 
“Thế còn được! Tôi đi mua nước uống” Dương Lệ 
đứng lên nói. 
Không phải Trần Triệu Dương không nghĩ tới chuyện 
phản kháng, anh mà muốn đi thì cắt đuôi Dương Lệ lúc 
nào mà chẳng được, nhưng anh nhìn ra được rằng Dương 
Lệ thật sự không vui, vậy nên anh mới giả vờ nhắn nhó 
cho cô ấy vui vẻ một chút.  
  
  
  
 
- -------------------