Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 384

Lúc này, ba người Phương Thư Minh nhìn vê phía Trần Triệu Dương, ánh mắt của bọn họ đã thay đổi hẳn. Còn trẻ mà đã chống cự được sức hút của đồng tiền, đúng rất rất hiếm gặp.

"Được, cậu Trần", Hứa Thiệu Phong tâm phục khẩu phục thật rồi, vốn hắn còn tưởng là mình sẽ trắng tay, phải bắt đầu lại từ đầu cơ.

Không ngờ Trần Triệu Dương lại trả lại số tài sản này cho hắn, một khoản tiền kếch xù như thế mà nói bỏ là bỏ, đúng là thần tiên ấy chứ.

Bây giờ, hẳn không chỉ là một Hứa Thiệu Phong với gia tài bạc triệu, mà còn tìm được một chỗ dựa vững chắc.

Chính mắt hắn đã được chứng kiến thực lực của Trần Triệu Dương, sau này có anh chống lưng, gặp khó khăn gì cũng không cần đi cầu cạnh khắp nơi như trước nữa.

Nghĩ tới đây, bước chân của Hứa Thiệu Phong cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Còn về đống Phỉ Thúy đã cắt ra, hắn đã thua rồi thì tất nhiên là sẽ không lấy. Trước khi đi, Hứa Thiệu Phong đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Trần Triệu Dương, sau này hắn sẽ gửi lợi nhuận vào thẻ theo định kỳ. 

"Thưa hai vị tiền bối, tôi còn có một đề nghị, không biết có thể nói ra được không?", nhìn Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ, Trần Triệu Dương cảm thấy đau đầu.

"Cậu nói đi", Đoạn Dương và Trương Chấn Vũ đồng thời mở miệng.

"Chắc hẳn hai tiền bối cũng đã nhìn ra rằng cây thông Phỉ Thúy này vốn đã tinh xảo lắm rồi, trên cơ bản không cần đánh bóng và điêu khắc gì nữa".

"Thứ duy nhất cần điêu khắc là chú sóc nhỏ trên cành thông, nó cần kỹ thuật điêu khắc siêu nhỏ. Tôi nghĩ ông Đoạn chính là người phù hợp nhất".

"Ông Trương đừng vội, bên dưới cây thông này còn có một số viên đá màu nâu đen, nếu chạm khắc thành đất thì có lẽ sẽ giúp cây thông bãng Phỉ Thúy này trông sinh động hơn nữa".

Vừa nói, Trần Triệu Dương vừa chỉ vào hai chỗ đó.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, bọn họ lập tức đổ dồn sự chú ý vào nơi mà anh nói.

Trên mặt bọn họ hiện lên nét suy tư, rõ ràng là đang nghĩ phương án điêu khắc. 

Thấy dáng vẻ đó của hai ông bạn già, Phương Thư Minh bất đắc dĩ lắc đầu, bèn nhìn về phía Trần Triệu Dương.

"Bọn họ cứ thế đó, tập trung vào công việc là chẳng ai quấy rầy bọn họ được nữa, vậy nên chúng ta đi trước đi".

"Trần Triệu Dương, nếu cậu tin tưởng ba ông già này thì hấy tạm thời giao cây thông Phỉ Thúy này cho chúng tôi. Đến khi điêu khắc xong, chúng tôi sẽ gọi cậu tới lấy, cậu thấy sao?"

Phương Thư Minh nhìn Trần Triệu Dương và nói.

"Không thành vấn đề, đương nhiên là tôi biết mức độ uy tín của ba vị tiền bối. Vậy thì tôi xin phép đi trước, còn về chỉ phí, đợi hai tiền bối điêu khắc xong, tôi nhất định sẽ không keo kiệt", Trần Triệu Dương gật đầu nói.

"E là hai người họ không nhận đâu. Bọn họ luôn muốn có một tác phẩm để đời, cây thông Phỉ Thúy này rất phù hợp với yêu cầu của họ, vậy nên cậu đừng nhắc đến chỉ phí, bọn họ sẽ giận đấy", Phương Thư Minh hiểu tính cách của hai ông bạn này, vì thế lắc đầu nói. 

"Chuyện này... Được rồi, vậy thì tôi xin phép đi trước", Trần Triệu Dương sửng sốt, sau đó anh cũng nghĩ thông, không cảm thấy phản cảm gì về chuyện này cả.

Anh được hai bậc thầy điêu khắc đích thân chạm khắc cho một tác phẩm, có thể coi là hời to rồi.

Vậy nên tất nhiên là bọn họ cũng phải được cái danh chứ.
Bình Luận (0)
Comment