Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 409

Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là nó đã được phóng đi một cách vô ích.

Trần Triệu Dương hoàn toàn không ở phía sau, cũng không ở xung quanh cô ta, và khi cô ta đang chăm chú quan sát thì Trần Triệu Dương đang từ xa vụt đến.

“Chết tiệt! Bị lừa rồi”, cô ta thầm nguyền rủa, mặc dù không biết Trần Triệu Dương làm như thế nào, nhưng cô ta cũng không có thời gian để nghĩ tới nó, trước mắt phải bỏ chạy trước đã.

Chỉ là lúc cô ta định nhanh chóng chạy trốn một lần nữa thì đã quá muộn. 

“Mau đứng lại!", lần này, giọng nói của Trần Triệu Dương vang lên bên tai của cô ta là thật, anh đã vượt lên phía trước chặn cô ta lại.

“Đi chết đi!", ánh mắt cô ta vô cùng lạnh lùng, lập tức con dao găm trong tay cô ta xoẹt về phía cổ anh.

“Là con gái, đừng lúc nào cũng chỉ biết dùng dao với súng thế chứ, thật chẳng yểu điệu tý nào. cả", Trần Triệu Dương lắc đầu, rồi dùng hai ngón tay trực tiếp kẹp con dao găm lại, sau đó vặn một cái, cô ta căn bản không thể chống cự được chút nào, sau đó anh nhanh chóng đoạt lấy con dao găm.

Trần Triệu Dương không đợi cô ta động thủ lại, trực tiếp duõi tay ra một chút, cô ta vốn không có cách nào để phản kháng được, liền bị anh vật xuống đất.

Trần Triệu Dương sợ những người này sẽ tự sát, nhanh chóng kiểm tra răng của cô ta và tất cả mọi thứ có thể tự sát.

Nữ xạ thủ vừa xấu hổ vừa tức giận, vì Trần Triệu Dương không chỉ sờ miệng mà còn lục lọi khắp người cô ta. 

Vì trước giờ cô ta chưa từng để cho tên đàn ông nào đụng chạm vào người mình, bây giờ lại bị chính mục tiêu của mình làm cho nhục nhã như vậy.

Ngay lập tức, cô ta nhìn chằm chăm vào Trần Triệu Dương với ánh mắt căm phãn.

“Cô nhìn gì mà nhìn? Đây đã là lần thứ ba hai chị em nhà cô muốn lấy mạng của tôi rồi, lẽ nào tôi còn không được ra tay với các người sao?”, Trần Triệu Dương nhìn thấy ánh mắt như muốn nuốt chứng mình của cô ta thì hừ lạnh một tiếng nói.

“Anh giết tôi đi, tôi sẽ không tiết lộ cho anh bất cứ điều gì đâu”, nữ xạ thủ nói với vẻ mặt vô cùng cương quyết.

“Có phải cô bị ngốc không? Tôi còn cần cô nói cho tôi t cái gì sao? Nhà họ Ngụy cùng nhà họ Diệp phái hai người ngốc nghếch như các cô đi thực hiện nhiệm vụ cũng thật cạn lời. Chỉ số IQ này thật khiến người khác phải lo lắng”, Trần Triệu Dương vươn tay ra, gõ nhẹ lên cái trán bóng loáng của cô ta rồi nói.

Cô ta càng xấu hổ hơn khi bị anh gõ vào trán một cách thân mật vậy, đây quả nhiên là một sự tra tấn về tâm hồn. 

“Nếu cô chết vậy làm sao chị em gái đó của cô có thể tự mình sa vào bẫy được? Cho nên, cô vẫn còn có ích lắm”, Trần Triệu Dương mỉm cười, sau đó bịt miệng của cô ta lại.

Bởi vì anh sợ rằng cô gái ngốc nghếch này sẽ tự sát sau khi nghe thấy những lời mình nói, như thế thì chị em gái kia của cô ta sẽ không phải vì cứu mình mà sa vào tù tội.

Sau khi bị Trần Triệu Dương bịt chặt miệng lại, cô ta chợt cảm thấy bất lực, chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt căm hận.

Sự việc ngày hôm nay đã dạy cho anh một bài học, chỉ một thời gian ngắn kể từ khi trở về thành phố, anh đã quên ngay cả sự cảnh giác cơ bản.

Hàng loạt vụ ám sát của nhà họ Ngụy ngày hôm nay, nhắc nhở anh rằng mình đã đắc tội rất nhiều người, những người này e là dùng vô số thủ đoạn khác nhau, anh không hi vọng bản thân rơi vào cách mà anh quen thuộc nhất.

Suy cho cùng, ban đầu khi ở đấu trường quốc tế, những thủ đoạn này anh sớm đã bỏ lại và đào thải đi rồi.

Nếu thực sự rơi vào hoàn cảnh đó thì quả là một trò cười. 

Danh tiếng của anh với tư cách là Vua Sói cũng sẽ bị hủy hoại.

Quả nhiên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, một thân hình mảnh khảnh xuất hiện trong tầm nhìn của anh, ăn mặc giống như nữ xạ thủ này, đều là áo da và quần da, cùng với một khẩu súng bắn tỉa trên lưng.

Có vẻ như cô ta biết rằng việc bắn tỉa không hề hấn gì tới mình nên cô ta không sử dụng nó nữa.

“Anh đã làm gì em gái tôi?”, giọng cô gái rất lanh lảnh, nếu không phải quá lạnh lùng, e rằng sẽ khiến người ta say như điếu đổ mất.

“Cô ta không sao, vẫn còn sống. Nói đi, các cô đã bản tôi ba lần rồi. Chuyện này nên tính sao đây?”, Trần Triệu Dương cười, đúng là chị em tình thâm.

“Anh nói đi, muốn cái gì ở chúng tôi?”, quả nhiên là cô chị bình tĩnh hơn cô em, liền nói thẳng vào vấn đề.

“Tôi cũng không biết. Nhìn các cô cũng chẳng có thứ gì có thể cho tôi. Bỏ đi, vẫn nên giết chết các cô thì hơn, như vậy sau này, tôi đỡ phải lo lắng mình có bị ăn phải một viên đạn nào không, à không, nên là hai viên mới đúng. Đến lúc đó, tôi sợ rằng mình sẽ không thể ngủ ngon được”. 

Trần Triệu Dương suy nghĩ một hồi rồi bất lực. nói.

“Anh...", khi nghe thấy giọng nói cực kỳ lạnh lùng của Trần Triệu Dương, cả người cô chị lập tức run lên.

“Như thế này đi, nếu anh có thể để em gái tôi đi, tôi sẵn sàng đi cùng anh. Bất kể anh muốn làm gì tôi... Tôi đều sẽ không phản kháng”, cô chị khẽ cắn môi nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ nhục nhã.
Bình Luận (0)
Comment