Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 459

Trần Triệu Dương sao có thể ngầu lòi như vậy hả, thế mà nói thẳng ra là muốn so cơ bắp với gã khổng lồ này, làm cho bọn họ sùng bái không thôi.

Trái lại, vẻ mặt đám người nhà họ Phùng đều đang cười khẩy.

Nếu như Trần Triệu Dương cứ một hai né qua tránh lại, sớm muộn gì Phùng Dương cũng bị hạ đo. ván, lần hành động này của bọn họ xem như hoàn toàn thất bại.

Nhưng mà Trần Triệu Dương đã đồng ý so cơ bắp với Phùng Dương rồi, điều này làm cho đám người nhà họ Phùng đột nhiên phấn chấn trở lại.

Bọn họ đều biết cơ thể Phùng Dương vô cùng khủng khiếp, chỉ cần dùng tới cơ bắp cũng đã chiến thắng không ít những người vừa đạt ngưỡng thiên tiên, nếu như gia tăng chân khí, một cao thủ thiên tiên thông thường không thể nào là đối thủ của ông ta được. 

Tên Trần Triệu Dương này bị teo não rồi mới cùng Phùng Dương so cơ bắp, đúng là tự tìm đường chết mà.

"Là cậu tự nói đó", nghe Trần Triệu Dương nói thế, hai mắt Phùng Dương bỗng chốc sáng lên, tức thì ông ta tự đấm vào ngực rồi rống lên.

"Đầu óc ông có vấn đề à? Còn bắt chước tinh tinh vừa đấm ngực vừa gào rống, tính hù chết ông đây à", Trần Triệu Dương bị tiếng rống bất ngờ của ông ta làm giật cả mình, tức thì tỏ ra bực bội nói.

"Nhào vô, để tôi xé xác cậu nào", Phùng Dương chẳng thèm để ý tới lời châm chọc của Trần Triệu Dương, lần nữa vung năm đấm xông về hướng Trần Triệu Dương.

"Yên tâm, ông đây không tránh nữa. Hôm nay ông nội này của ông sẽ dạy cho ông biết thế nào là lấy đá chọi đá", Trần Triệu Dương lớn giọng đối diện với đòn tấn công của Phùng Dương.

Kế tiếp anh cũng vọt tới, hai chân anh giãm một chuỗi dấu chân dài, ngay cả nền đá hoa cương cũng

bị hai người giãm nát.

Đợi đến khi mọi người bắt kịp tình hình thì hai người họ đã va chạm nhau một lực mạnh khổng lồ.

"Rầm..." 

Sau đó đột nhiên có một bóng người bị bắn văng ra, đập thật mạnh vào mui của chiếc xe đang đỗ ngoài cổng.

Phía trước chiếc xe bị va đập lõm xuống một lỗ, kế đến thì có một làn khói trắng bốc lên.

Đến lúc này mọi người mới chứng kiến được toàn bộ, người bị đụng văng ra ngoài chính là Phùng Dương to xác kia.

Phải biết rằng, ông ta vốn là muốn đòi chơi cứng chọi cứng, thì cũng vì ông ta luôn có niềm tin mãnh liệt vào cơ thể lực lưỡng của mình, nhưng nhìn lại dáng vẻ lúc này, chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông.

Phùng Tuấn Khải đang ngồi trong xe bị doạ đến choáng váng, hắn ta vừa lén lút ngồi vào xe là vì chỉ muốn ngồi bên trong quan sát, nếu tình hình bất ổn thì hẳn ta sẽ lái xe chạy trốn.

Dù sao đi nữa hắn ta cũng không muốn nếm lại mùi vị đau đớn đó nữa.

Điều làm hắn ta không ngờ chính là vốn hắn ta đã ngồi xa như vậy rồi, cách xa chiến trường hết mức có thể, nhưng thế méo nào bản thân ngồi trong xe cũng rước hoạ vào thân được nữa. 

Lúc này, hết thảy sự chú ý của mọi người đều dồn về phía bên này.

Phùng Tuấn Khải cảm giác muốn khóc quá, nhất là khi đám người trong nhà đang nhìn hắn ta với một ánh mắt không mấy thiện cảm.

Dù sao hoạ cũng do hắn ta rước về, nhưng người này vừa thấy tình hình bất ổn là muốn bỏ bọn họ lại một mình nhanh chân chạy trước.

"Haiz, ông nói xem, tôi không muốn lấy cứng chọi cứng với ông là vì tôi khoan dung độ lượng, không muốn làm ông bị thương nặng như thế. Cuối cùng thì ông cũng có ra gì đâu, ông làm tôi thất vọng quá rồi", Trần Triệu Dương bày ra vẻ mặt thánh thiện, hoàn toàn không giống với người vừa đụng văng người ta bay ra ra ngoài.

Thế nhưng, va chạm vừa rồi quả thật cũng làm Trần Triệu Dương giật cả mình.

Nếu như anh không trải qua hai lần tôi luyện ấy, khi thật sự đánh với Phùng Dương, dù cho có thể giải quyết được nhưng cũng không thể nào dễ dàng như thế được.

Lúc này, Trần Triệu Dương bước về phía Phùng Dương, nhưng còn chưa đi đến chỗ Phùng Dương thì đã bị đám người nhà họ Phùng cản lại. 

"Đợi đã, trận đấu vừa rồi chúng tôi nhận thua, cậu thắng rồi", Phùng Hòa Vĩ nhanh chóng ngăn Trần Triệu Dương lại rồi nói.

"Hở? Vừa rồi ông xem là thi đấu sao? Ngại quá, với tôi thì không phải là thi đấu gì cả. Chỉ có kẻ địch mà thôi, nếu đã đánh thì làm gì có chuyện nhận thua là xong đâu".

Trần Triệu Dương cười gian, đáy mắt tràn đầy giễu cợt.

Nếu họ đánh thắng, e rằng Phùng Hòa Vĩ cũng sẽ không nói những câu như vậy đâu.

Quả nhiên, nghe Trần Triệu Dương nói thế, sắc mặt Phùng Hòa Vĩ sầm xuống, nhưng cũng có chút lúng túng, dĩ nhiên cái trò khôn vặt này chỉ dùng để lừa gạt được con nít mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment