Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 472

Trần Triệu Dương không hề ngăn cản chuyện này, dù gì cũng là một phế vật, ngược lại anh muốn xem thử, có thể dày vò đến mức nào?

“Bố tao muốn nói chuyện với mày”, Vân Phụng Thiên trao đổi vài câu với bố mình thì dũng khí của hẳn cũng trở nên mạnh mẽ hơn, khi nói chuyện giọng rất bình tĩnh mà không hề nghẹn ngào nữa.

“Bật loa lên đi!”, Trần Triệu Dương lười phải nghe điện thoại, ra hiệu cho hắn mở loa.

“Tôi là bố của Vân Phụng Thiên, Vân Hạn Lâm, thăng nhãi, tôi không quan tâm cậu là ai, mau thả con trai tôi ra, nếu không, tôi sẽ giết cả nhà cậu”, một giọng nói u ám mang đầy sự đe dọa vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại.

“Lão già thúi, ông có biết không? Ông đây ghét nhất là bị người khác uy hiếp, vậy ông phải vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, sau đó tiến về phía trước giãm thật mạnh lên đôi chân của Vân Phụng Thiên.

Răng rắc...

Hai tiếng xương gấy truyền đến, tiếp theo là tiếng hét xuyên thấu đất trời của hắn.

Không hề dừng lại ở đó, Trần Triệu Dương lại nhấc chân ra, rồi liền giãm gãy hai cánh tay của Vân  Phụng Thiên, cuối cùng là đến bộ phận dưới cơ thể của hắn, trực tiếp bị anh giãm nát luôn rồi.

Nhưng lúc này, Vân Phụng Thiên không thể chịu đựng được cơn đau đớn này, hắn đã hoàn toàn ngất đi.

Lúc này, Lão Du chỉ bị nát vùng đan điền ngoài ra không bị thương gì đang ở bên cạnh cũng chết lặng, lão ta không ngờ rằng Trần Triệu Dương lại dám ra tay tàn nhãn như vậy.

Đây nhất định là muốn chiến đấu với Kỳ Môn _ Sơn của bọn họ đến chết mà, tên trẻ tuổi này điên thật rồi.

“Cho dù mày là ai nhưng mày chết chắc rồi. Tao không chỉ giết cả nhà mày, hễ là ai có liên quan đến _ mày, tao đều sẽ không bỏ qua”, lúc này, giọng nói của Vân Hạn Lâm như đang trong trạng thái điên cuồng, đầy mùi chết chóc.

“Được, tôi chờ ông”, Trần Triệu Dương cười nhạt, trực tiếp giãm nát điện thoại.

“Khiêng hắn đi đi”, Trần Triệu Dương nhìn Lão Du lạnh lùng nói, nói xong, anh liền rời đi.

Nhìn theo bóng dáng Trần Triệu Dương đang rời đi, Lão Du linh cảm được việc khiêu khích một người tàn nhẫn như vậy, nhất định không phải chuyện tốt đối với Kỳ Môn Sơn của bọn họ.

Mới hai mươi mấy tuổi đầu mà thực lực của Trần Triệu Dương đã mạnh đến vậy, quan trọng nhất chính là quyết đoán, lòng dạ độc ác, không bao giờ nhân nhượng với đối phương.

Đương nhiên, Trần Triệu Dương không hề biết chuyện này, anh đã trở về nhà họ Dương rồi.

Lúc này, không khí nhà họ Dương rất nghiêm trọng, khi người nhà họ Dương nhìn thấy Trần Triệu Dương một mình trở về thì đều lộ ra vẻ hi vọng.

Lễ nào Trần Triệu Dương không đuổi kịp đám người cậu chủ Vân sao?

“Cậu không sao chứ?”, Dương Lệ nhanh chóng bổ nhào vào lòng của Trần Triệu Dương, lo lắng hỏi.

“Yên tâm, tôi thì có thể xảy ra chuyện gì được? Bọn họ mới là người gặp rắc rối”, Trần Triệu Dương cảm giác được sự yếu ớt của người con gái trong vòng tay mình, trong lòng đột nhiên có một tia gợn sóng.

“Bọn họ sao vậy?”, Dương Lệ ngẩng đầu lên khi nghe anh nói vậy, nghỉ hoặc hỏi.

“Không có chuyện gì, chỉ là khiến bọn họ tàn phế mà thôi”, Trần Triệu Dương hời hợt nói. 

“Chuyện này... Có khi nào cậu sẽ gặp rắc rối không?”, Dương Lệ lo lắng hỏi khi nghe Trần Triệu Dương nói vậy.

“Đừng lo, không sao đâu”, Trần Triệu Dương cười an ủi.
Bình Luận (0)
Comment