Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 625

Lão già kia không thể phản ứng kịp, lập tức bị cái tát của Trần Triệu Dương đánh bay ra xa, đụng bể mấy cái bàn, trên người dính đầy thức ăn.

“Vợ à, muốn làm gì thì cứ làm đi, không ai có thể bắt em chịu ấm ức đâu, nếu như bị bắt nạt, chồng sẽ thay em báo thù”, Trần Triệu Dương nhìn Nam Cung Yến đầy cưng chiều, cất giọng đầy dịu dàng.

“Vâng, thưa chồng!”,nghe được giọng nói đầy dịu dàng của Trần Triệu Dương, trong lòng Nam Cung Yến cảm thấy rất ngọt ngào, cô lập tức đi đến trước mặt mấy người kia, học theo tư thế của Trần Triệu Dương, đánh cho mấy người đó bay ra ngoài.

“Cô...cô không được phép làm gì tôi, tôi chính là cậu chủ nhà họ Thương, nếu như cô dám làm gì tôi, nhà họ Thương chắc chẳn sẽ không tha cho cô đâu!", Thương Dịch Tây thấy dáng vẻ hùng hổ của Nam Cung Yến xuất hiện trước mặt mình, gã ta bị  

dọa đến phát khiếp, lập tức run rẩy nói.

“Vậy à? Tôi đợi nhà họ Thương mấy người báo thù đấy”, Nam Cung Yến biết, mọi chuyện đi đến bước này, sẽ không thể quay đầu lại, cho dù là không cần thị trường thành phố Long Hải nữa, cô cũng không muốn chịu đựng sự uất ức này.

Vậy nên Nam Cung Yến lập tức đi về phía trước, dỡ một tấm gỗ ra từ cái ghế, đập thẳng vào mặt của Thương Dịch Tây.

“Bộp...

Ngay khi tấm gỗ đập xuống, miệng của Thương Dịch Tây đã chảy máu, nửa khuôn mặt sưng tấy.

“Tôi chỉ đánh anh mười lần, nếu như anh dám trốn, tôi sẽ đánh thêm mười lần nữa”, Nam Cung Yến lạnh lùng nói, rồi tiện tay đánh thêm lần nữa, bên mặt còn lại của Thương Dịch Tây tiếp tục sưng tấy.

Trần Triệu Dương không ngờ rằng Nam Cung Yến lại tàn nhãn như vậy, có điều anh rất vui, người phụ nữ của anh muốn làm gì thì cứ làm, còn việc mà anh muốn chính là để người phụ nữ của mình làm mọi chuyện mà không cần phải lo lắng gì cả.

Đối diện với tấm ván gỗ của Nam Cung Yến, Thương Dịch Tây vốn dĩ muốn dùng tay để đỡ nhưng Nam Cung Yến lại càng tăng thêm sức lực, đánh mạnh đến mức hai tay của gã ta không thể nào nhúc nhích nổi.

“Bụp...

Tiếng ván gỗ đập vào mặt nhanh chóng truyền tới.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, người phụ nữ này giống như tiên nữ nhưng thủ đoạn thì vô cùng tàn nhẫn, bọn họ chỉ là người đứng ngoài xem cũng có thể cảm nhận được đau đớn khi bị ván gỗ này đánh vào mặt.

“Thì ra anh ta không phải là trà trộn mọi người để vào, không hổ danh là một ông chú, cách làm việc vô cùng kiểu ngạo, người phụ nữ của anh ta cũng vô cùng tàn nhẫn”, Tuyên Hoàng trong đám người nhìn thấy cảnh tượng này cũng cả kinh, không ngứớt lời cảm thán.

“Được rồi, mau đưa chủ nhân của mấy người cút đi!”, Nam Cung Yến đánh xong mười lần, sự tức giận trong lòng cũng vơi đi phần nào, lạnh lùng nhìn ba tên vệ sĩ nói.

“Hức hức..”, sau khi bị Nam Cung Yến đánh bằng ván gỗ, mặt của Thương Dịch Tây sưng tấy, nhìn không ra hồn người, gã ta lập tức khóc lên làm cho mọi người ở đây đều phải lắc đầu, xem ra số mệnh của nhà họ Thương quả nhiên là đã tận rồi.

Ba tên vệ sĩ cũng biết mình chẳng thể nào đánh lại người ta, không dám nói điều gì, lúc này chỉ đến đỡ lấy Thương Dịch Tây rồi mau chóng rời đi.

Ông già bị Trần Triệu Dương đánh khi nấy nhìn thấy cảnh tượng này, biết răng nếu như mình không làm gì đó chỉ e là không chống lại được với sự tức giận của nhà họ Thương.

“Người đâu, mau đến bắt lấy đôi nam nữ chó má này cho ta”, ông già đứng dậy khỏi mặt đất, tức giận quát lớn.

Vừa dứt lời, một đám vệ sĩ mặc áo đen đã xuất hiện trong tiệc rượu, mọi người trong buổi tiệc thấy cảnh tượng này thì mau chóng trốn hết, tất cả chỉ đứng từ xa để xem.

Ngay sau đó, trong sảnh chỉ còn lại có hai người Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến.
Bình Luận (0)
Comment