Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 636

Những người khác thấy thế thì đều sững sờ, họ không ngờ được đại ca mình bình thường khỏe mạnh như thế nhưng bây giờ lại là bộ dạng đau khổ tột cùng, hơn nữa còn lộ ra ánh mắt cầu cứu.

Phải đau đớn như thế nào mới khiến cho đại ca có biểu hiện như thế?

Trần Triệu Dương không thèm quan tâm đến ánh mắt cầu cứu của tên mập, anh làm cho hẳn ta đau đớn thêm 5 phút nữa rồi mới rút chân ra.

Nếu theo tính cách của Trần Triệu Dương thì sẽ khiến hẳn ta phải chịu đau đớn cả đời.

Nhưng khi nấy anh châm kim chỉ khiến cho độ mẫn cảm của dây thần kinh đau đớn của hẳn ta tăng gấp chục lần, vốn chỉ là một cơn đau nhỏ. nhưng gấp chục lần thì có thể nói là đau chết người.

Sau đó, anh chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi cũng đủ để hắn ta đau muốn chết đi sống lại, tương lai đừng nói đến chuyện đi đánh nhau mà sợ sinh hoạt hàng ngày thôi cũng vô cùng đau khổ rồi.

Nghĩ một chút, hắn ta chỉ cần ăn một miếng cá, nếu như bị mắc xương thì sẽ đau gần như chết đi luôn, cảm giác đó mới kinh khủng làm sao.

“Cái này... là do Vương Diệu Phi tìm tao đến quấy rối mày”, hẳn ta liều mạng thở gấp mấy hơi rồi mới mở miệng nói.

“Quả nhiên là hắn ta”, nghe thấy lời tên mập nói thì Trần Triệu Dương cười lạnh rồi nói.

Ai mà có thể hiểu rõ về anh như thế cơ chứ, chắc chắn là do Triệu Diễm Linh nói cho Vương Diệu Phi biết, hơn nữa, hai người cũng không xuất hiện trong bữa tiệc, nếu họ mà có mặt thì chắc chắn không dám đến quấy rầy anh.

“Hắn muốn bọn mày trả thù tao như thế nào?”, Trần Triệu Dương lại hỏi.

“Hắn cho bọn tao mười ngàn tệ, muốn bọn tao trói mày lại rồi bắt vợ mày đi cho hắn”, tên mập không dám giấu giếm chút nào, hắn ta không muốn phải chịu cảnh đau đớn như lúc nấy một lần nào nữa.

“Được rồi, bọn mày hết tác dụng rồi”, Trân Triệu Dương lạnh nhạt nói, nói xong thì không cho hắn ta có cơ hội nói linh tinh nữa mà lập tức dùng châm châm vào 8 huyệt vị của những người đó, rồi phong bế lại những huyệt vị quan trọng.

Làm xong thì Trần Triệu Dương quay vào trong nhà.

“Quào, chú à, chú giỏi quá, nhiều người như vậy mà chưa đến mười phút chú đã xử xong hết cả rồi,  đúng là quá giỏi”, nhìn thấy Trần Triệu Dương đi vào. nhà thì Tuyên Hoàng nói với anh.

“Gọi Triệu Diễm Linh ra đây”, Trần Triệu Dương đi vào phòng cô ta thì không phải phép lắm nên muốn nhờ Nam Cung Yến vào gọi.

“Được”, nghe được lời nói của anh thì Nam Cung Yến ngạc nhiên.

Tuy rằng hai người họ vừa rồi đứng ở cửa nhìn lén, nghe lén, cô cũng không nghĩ nó liên quan đến chị họ mình.

Nhưng mà khi được Trần Triệu Dương nhắc nhở thế thì cô đột nhiên hiểu ra.

Với trí thông minh của cô thì rất nhanh sau đó đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Một lúc sau, ánh mắt cô hiện ra một chút đau khổ.

Nếu thực sự là do chị họ của cô làm thì sau này làm sao để chung sống với nhau được nữa, sợ là sẽ trở mặt thành thù thôi.

Nam Cung Yến không suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức đến gõ cửa phòng Triệu Diễm Linh.

“Ai thế? Ngủ rồi”, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của cô ta cùng với giọng điệu không có chút kiên nhẫn nào.

“Là em, mở cửa ra”, Nam Cung Yến cố gắng nhẫn nhịn cơn tức giận rồi gõ cửa lần nữa.

“Mấy giờ rồi mà không đi ngủ đi?”, Triệu Diễm Linh nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy đám Trần Triệu Dương thì trưng ra vẻ cạn lời.

Diễn đạt đến mức độ này rồi cơ à.
Bình Luận (0)
Comment