Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 901

Sở dĩ võ đạo tông sư đạt đến chân khí ngoại phóng là do sự lĩnh ngộ của võ đạo tông sư đối với võ đạo, thêm vào đó là sự khống chế tuyệt vời.

Tuy rằng chân khí của Trần Triệu Dương không hề đột phá, nhưng điều kiện để đạt đến chân khí ngoại phóng anh đều có sẵn rồi.

Còn về hiều lầm của những người ở đây, Trần Triệu Dương lười giải thích với họ.

“Anh không cần cảm ơn tôi, tôi không được sự cho phép của anh đã làm thực lực của anh tăng lên. Nói ra thì tôi mới là người quá phận”, Trần Triệu Dương nói với vẻ mặt kì lạ.

“Đương nhiên là đồng ý, sao tôi lại không đồng ý cơ chứ. Tôi đồng ý một trăm lần, đồng ý một vạn lần", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, tên vệ sĩ ra sức gật đầu.

“Vậy thì tôi cũng nói thật với anh luôn. Thật ra anh đã ăn phải một loại thuốc cổ có khả năng làm bộc phát tiềm lực, vì vậy thực lực của anh mới đạt tới trình độ này. Như vậy có nghĩa là đợi đến khi thuốc hết tác dụng, thực lực lớn nhất của anh cũng chỉ đạt đến thiên tiên đại thành thôi, muốn tăng thêm e là cả đời cũng không làm được”.

“Dù có như vậy, anh có đồng ý không?”

Trần Triệu Dương lắc đầu, cuối cùng vẫn thành thật với hắn.

“Công ơn của anh, Tào Bác này không có gì để báo đáp. Nếu không phải may mắn gặp được anh, thì đừng nói đến cảnh giới thiên tiên, e là ngay cả hậu thiên đại thành tôi cũng chẳng đạt nổi. Có được như ngày hôm nay tất cả đều nhờ anh. Hơn nữa anh cũng nói, thực lực bây giờ của tôi là nhờ nội lực của thuốc cổ, muốn đạt đến thiên tiên đại thành, đối với tôi mà nói, rõ ràng là một giấc mộng viển vông”.

Lúc này, Tào Bác vô cùng kích động, sự thẳng thắn vô tư của người có ơn với mình khiến anh ta vô cùng khâm phục, đồng thời trong thâm tâm lại càng biết ơn gấp bội.

Phải biết rằng, đãi ngộ giữa võ giả thiên tiên và hậu thiên võ giả là một trời một vực, đợi đến khi anh ta đạt được thiên tiên đại thành thì cả đời này cũng không phải lo nghĩ gì nữa rồi.

“Anh không oán hận tôi là tốt rồi, hai ta coi như hết nợ nhé”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh biết rõ, nếu mà người này chỉ dựa vào bản thân thì cả đời này cũng đừng mong đạt được thiên tiên.

Vậy cũng coi như là, anh cho anh ta một bộ quần áo, giúp anh ta không phải xấu mặt, hơn nữa, dưới vách đá này còn có thuốc cổ phù hợp với hẳn, anh chỉ là thuận tay thôi.

Dù sao thì loại thuốc cổ có thể bộc phát tiềm lực như này, anh cũng không dám tự mình dùng đâu.

“Nếu đã xong xuôi rồi thì giờ chúng ta lại tính đến mấy món nợ chưa xong nhé”, Trần Triệu Dương quét ánh mắt đến đám người Chu Yên Toa, hờ hững nói một câu.

“Cô gì ơi, có phải cô cầm nhầm thuốc của tôi không nhỉ? Mong cô trả lại cho tôi nhé”, Trần Triệu Dương không hề ép uổng ai cả, chỉ bình tĩnh nói.

“Ừng ực..” Biết được người thanh niên trước mặt cũng chẳng hơn kém mình bao nhiêu tuổi mà đã có sức mạnh kinh người như vậy, những tính toán trong  lòng của Chu Yên Toa đều bay hết. Cô ta hiểu rằng, nếu bản thân còn làm xăng làm bậy, chỉ e là anh sẽ trực tiếp đến cướp lại đồ luôn, hơn nữa kết cục của cô ta cũng không hề tốt đẹp.

“Xin lỗi, tôi không hề biết vật này đã có chủ, thành thật xin lỗi anh”, trong lòng Chu Yên Toa đã

có quyết định, cô ta vội vàng lấy hộp gỗ trong balo ra, để lại trên đất, nói với gương mặt sợ hãi.

“Ừ”, Trần Triệu Dương lười không thèm tính toán với người trước mặt, vãy tay một cái, chân khí liền vây quanh hộp gỗ, sau đó được kéo đến trước mặt anh.

“Xin anh, cầu xin anh cứu ông nội tôi, tôi chỉ cần một gốc trong đó thôi, điều kiện gì cũng được hết”, Chu Yên Toa là một cô gái vô cùng thông minh, khi thuốc cổ vẫn chưa được thu lại, cô ta liền quỳ xuống, sau đó giả vờ đáng thương nói.
Bình Luận (0)
Comment