Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 930

Đợi đám người Vinh Dương rời đi rồi, nhóm Tật Phong mới từ một nơi gần đó đi ra.

“Đại ca, những người này là ai? Sao anh lại đưa người phụ nữ kia cho bọn họ?”, Tật Phong hỏi.

“Người của Long Tổ ở Hoa Hạ, người phụ nữ kia tên là Bạch Thấm, là tổ trưởng của Long Tổ ở thành phố Long Hải, chuyện này trước tiên cứ như vậy đi đã, chờ đến khi bọn họ chữa khỏi hết cho Bạch "Thấm rồi, tôi sẽ tìm bọn họ để nói chuyện sau”, Trần Triệu Dương nói.

“Đại ca, em cảm thấy, đối tượng ám sát của người phụ nữ kia không phải là chị dâu, mà chắc là anh đó”, đúng lúc này, Ưng Chuẩn đột nhiên nói.

“Ồ? Sao cậu biết được?”, nghe Ưng Chuẩn nói như vậy, nhóm người Trần Triệu Dương nhất thời hơi sửng sốt, sau đó truy hỏi.

“Bởi vì, với sức mạnh của người phụ nữ đó, thâm sâu khó dò, như vậy thì chắc chản có thể giế t chết được chị dâu chỉ bằng một nhát. Thế nhưng mà cô ta lại để mình bị bại lộ trước khiến đại ca cản lại”.

“Cô ta làm như vậy, chính là vì muốn để cho đại ca lấy thân ra đỡ thay chị dâu, mượn cơ hội đó để giết anh”. 

“Chỉ là, cô ta không ngờ rằng thực lực của đại ca lại mạnh như thế, lại có thể chặn được một chiêu đó của cô ta. Nếu như đổi lại là người khác, sợ là cô ta đã đạt được mục đích của mình rồi”.

Ưng Chuẩn là một tay bản tỉa, suy nghĩ đâu ra đó, nói ra phỏng đoán của mình.

“Nói vậy cũng có lý”, nghe Ưng Chuẩn phân tích xong, Trần Triệu Dương lập tức gật đầu.

Nếu như mục tiêu ám sát của Bạch Thấm này là Nam Cung Yến, thì với thực lực của một người có sức mạnh ở bậc cao nhất của thiên tiên đại thành, thì chỉ cần tùy tiện tìm một lúc nào đó mình không có ở đây, trực tiếp ám sát, thì tỷ lệ thành công sẽ tăng cực cao.

"Thế nhưng mà Bạch Thấm cứ hết lần này tới lần khác chọn lúc mình có ở đây để ra tay, vả lại còn cố tình vạch trần trước, quả thật là không bình thường.

Sau khi nghĩ thông được điều này, Trần Triệu Dương lại thở dài một hơi.

Chỉ cần mục tiêu của những người này không phải Nam Cung Yến, mà là mình, như vậy thì không có gì phải sợ nữa rồi.

Anh sợ nhất là những kẻ thù kia của mình, cùng  với nhà Mộ Dung ở thủ đô luôn coi Nam Cung Yến là mục tiêu, vì thế sẽ có một lúc nào đó mình sơ sẩy.

Trở lại biệt thự, mấy người Nam Cung Yến cũng không lên lầu nghỉ ngơi mà ở dưới phòng khách chờ, nhìn thấy nhóm Trần Triệu Dương về nhà, thì vội bước tới.

“Sao rồi? Có hỏi được cái gì không?”, Nam Cung Yến nhanh chóng chạy ra, vội vã hỏi.

“Không có gì, tinh thần của cô ta có chút vấn đề, không hỏi ra được gì cả, nên anh đã để cho người ta đưa cô ta đi chỗ khác rồi. Chỉ có điều, đối tượng ám sát của người phụ nữ đó không phải là em, mà là anh”, Trần Triệu Dương nhìn thấy dáng vẻ lo lăng sốt ruột của Nam Cung Yến, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, bèn năm chặt lấy tay cô, nhẹ nhàng nói.

“Trời ạ, anh rể, anh có nhiều kẻ thù thật đấy. Người phụ nữ đó có vẻ bề ngoài xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ anh có nợ tình với cô ấy sao? Để người ta tìm tới tận cửa?”, Tuyên Hoàng nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, hai mắt sáng lên, trong mắt lóe ra vẻ muốn hóng hớt, bắt đầu nói nhảm.

“Thôi đi, nói năng linh tinh. Anh một lòng một dạ với Nam Cung Yến, chị ấy là mối tình đầu của anh”, nghe Tuyên Hoàng nói xong, Trần Triệu Dương  lập tức trừng mắt, sau đó dùng ánh mắt dịu dàng để nhìn Nam Cung Yến.

“Qe... Không ổn, em sắp nôn ra dấm đến nơi rồi, nồi thức ăn cho chó trước mặt mọi người, có định để người ta sống hay không vậy?”, Tuyên Hoàng giả bộ buồn nôn, hung hăng phê phán anh.
Bình Luận (0)
Comment