Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 961

Khi hai tay Lạc Vũ đánh ra, những hạt mưa được ngưng tụ bởi luồng chân khí đập về phía Trần Triệu Dương, tư thế kia thực sự giống như trời mưa, nhưng lại là một cơn bão tố.

“Thật sự là khiến cho người ta thất vọng”, Trần Triệu Dương lắc đầu, một đòn tấn công cấp độ này không thể gây ra thương tổn cho anh, dù sao thì cường độ thể chất của anh cũng không phải chuyện đùa.

Theo lý mà nói thì lực kiểm soát chân khí của võ đạo tông sư hẳn là càng mạnh hơn mới đúng, mặc dù đòn tấn công không tập trung vào một mục tiêu như vậy có thể bao trùm toàn bộ phạm vi tấn công, nhưng lực tấn công lại tương đối yếu.

Chân khí trong cơ thể Trần Triệu Dương bắt đầu vận chuyển, anh vung tay lên, những hạt mưa bằng chân khí vô cùng hung bạo bị Trần Triệu Dương ném thẳng sang một bên, không có một giọt nào rơi xuống người. 

“Cậu... Cậu không phải võ đạo tông sư, tại sao lại có chân khí ngoại phóng?”, Lạc Vũ không ngờ Trần Triệu Dương lại dùng biện pháp này để chống lại đòn tấn công của ông ta.

Rõ ràng ông ta cảm nhận được Trần Triệu Dương chỉ là một võ giả thiên tiên, hoàn toàn không phải là võ đạo tông sư, nhưng mà đòn tấn công vừa rồi của Trần Triệu Dương thực sự là chân khí ngoại phóng.

Phải biết rằng chân khí ngoại phóng chính là dấu hiệu của võ đạo tông sư, Trần Triệu Dương có thể làm được, chẳng lẽ thực lực của anh đã có thể chống lại võ đạo tông sư rồi sao?

Nghĩ đến đây, trong mắt Lạc Vũ lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, sát khí ở trong lòng ông ta bắt đầu dâng trào.

Thiên tài võ học như vậy phải bóp chết càng sớm càng tốt, nếu không, một khi lớn lên sẽ khó mà tiêu diệt.

“Lúc trước đều là ông đánh, bây giờ đến lượt tôi, ông cũng nên cẩn thận, có mấy võ đạo tông sư đã chết dưới một chiêu này của tôi rồi đấy”, Trần Triệu Dương mỉm cười, nhắc nhở.

Nghe thấy một câu này của Trần Triệu Dương, trong mắt của Lạc Vũ chợt hiện lên vẻ nghiêm trọng, ông ta lập tức tập trung cao độ, di chuyển không ngừng, hy vọng có thể phá hủy đòn tấn công của anh.

“Như Lai thần chưởng”, Trần Triệu Dương hét lên một tiếng vang dội, sau đó phi người lên, võ một chưởng về phía Lạc Vũ.

Lạc Vũ không ngờ Trần Triệu Dương lại nhanh như vậy, không có cách nào để né tránh, chỉ có thể lựa chọn cách liều mạng mà thôi.

Nhìn thấy hai người sắp va chạm, đột nhiên Trần Triệu Dương đổi hướng tấn công, cả người nhảy sang bên cạnh Lạc Vũ, nện một đấm vào hông ông ta.

“Bịch....

Lạc Vũ bị Trần Triệu Dương đánh bay ra ngoài, một đòn tấn công này suýt chút nữa thì khiến cho ông ta phun ra một ngụm máu.

“Cậu... đồ xảo trá..”, sắc mặt Lạc Vũ rất xấu, vốn tưởng rằng Trần Triệu Dương sẽ đối đầu trực diện với ông ta, ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ lại khi đối diện lại là khoảng không, cuối cùng bị người ta tính kế đánh cho bị thương.

“Tôi chưa từng nói tôi sẽ đánh trực diện với ông. Hơn nữa, chúng ta là kẻ thù, nếu là kẻ thù thì dùng bất cứ phương pháp nào cũng có thể”, Trần Triệu Dương dang hai tay ra, trông rất giống một tên lưu manh.

Chỉ là trong lúc nói chuyện, Trần Triệu Dương lại tiếp cận Lạc Vũ, lợi dụng lúc ông ta bị thương thì giết ông ta, anh cũng không muốn cho Lạc Vũ một cơ hội để thở dốc.

“Đừng ép tôi, cậu có tin tôi sẽ khiến cậu không thể rời khỏi hòn đảo này không”, vừa chống đỡ đòn tấn công của Trần Triệu Dương, Lạc Vũ vừa nói.

“Ông yên tâm, tôi nhất định sẽ không để ông rời khỏi hòn đảo nhỏ này”, lúc này Lạc Vũ còn muốn đe dọa anh, thật sự là quá ngây thơ.

“Được, đây là do cậu ép tôi, đừng có mà hối hận”, Lạc Vũ bị chọc tức, lập tức gào thét như điên dại.

“ỒI Ông có tuyệt chiêu gì thì bày ra đây, nếu không thì ông sẽ không có cơ hội”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương vô cùng bình tĩnh, mở miệng nói khích.

“Được, tôi hi vọng sau này cậu sẽ không hối hận”, trong mắt của Lạc Vũ tràn ngập sự điên cuồng, vốn dĩ ông ta cho rằng chiêu Lạc Vũ chưởng vừa rồi có thể khiến cho Trần Triệu Dương bị thương, nhưng không ngờ nó lại bị phá đi một cách dễ dàng như vậy.
Bình Luận (0)
Comment