Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 981

“Đội trưởng Bạch, tôi đang quan tâm cô mà, tôi nghe nói, thời điểm đánh nhau với Vu Thần Giáo cô bị thương nghiêm trọng. Bây giờ không thể hoạt động mạnh, phải dưỡng thương thật tốt mới được”, Tiền Tung không chút lo lắng, ngược lại càng tới gần Bạch Thấm, ở sát bên người cô hít vào một hơi, trên mặt lộ ra vẻ say mê.

“Anh muốn chết à”, sắc mặt Bạch Thấm trở nên cực kỳ khó coi, nếu là bình thường, có cho Tiền Tung hai lá gan thì anh ta cũng không dám có thái độ như vậy với cô, có lẽ thấy cô đang bị thương nên anh ta mới nhân cơ hội này bỏ đá  xuống giếng.

Tiếp sau đó, một cái tát chuẩn bị đáp xuống mặt Tiền Tung.

“Ôi, làm tôi sợ muốn chết, nhưng mà, cô lại tới đánh tôi đi”, trên mặt Tiền Tung mang theo nụ cười khiêu khích, sau đó lùi lại vài bước, tránh đi cái tát của Bạch Thấm.

“Phốc..”, ngay khi Tiền Tung đang đắc ý dạt dào, một âm thanh cười nhạo đột nhiên truyền đến, ở trong căn phòng yên lặng nghe có vẻ cực kỳ chói tai.

“Thật ngại quá, tôi thực sự không nhịn được, lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người muốn người khác đánh mình đấy, ngạc nhiên thật. Không có gì đâu, các người cứ tiếp tục đi, tôi chỉ ngồi ở bên này nhìn thôi, cam đoan là sẽ không cười ra tiếng nữa, tôi sẽ kìm nén lại”, Trân Triệu Dương che miệng, trên mặt không giấu được ý cười.

“Tên nhóc, cậu là ai? Muốn chết sao?”, Tiền Tung thẹn quá hóa giận, quay đầu nhìn về phía Trần Triệu Dương.

“Đừng nóng giận như vậy, thời tiết hiện tại nóng bức, cơn tức giận quá lớn sẽ dễ dàng bốc hỏa”, Trần Triệu Dương. không chút để ý, khẽ cười.

“Tôi đang nói chuyện với Đội trưởng của cậu, cậu có tư cách lên tiếng ở đây sao? A? Không đúng, cậu không phải là người của Long Tổ?”, Tiền Tung hừ lạnh một tiếng, sau đó đáy mắt lại lộ ra một tia nghỉ hoặc.

“Bạch Thấm, lá gan của cô lớn lắm, dám để cho một người bình thường biết đến sự tồn tại của chúng ta. Hừ, xem ra cô muốn bị trừng phạt rồi”, Tiền Tung bày ra tư thế tấn công với Bạch Thấm, âm lãnh nói.

“Hừ, chuyện của tôi từ khi nào đến lượt anh quản thế? Lập tức cút ra ngoài cho tôi, nếu không đừng trách tôi không nể mặt”, Bạch Thấm cần răng, ánh mắt lạnh như băng nói.

“Bạch Thấm, tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, đừng ở trong này diễn kịch nữa, nhà họ Bạch xong đời rồi, ở trong đội cô cũng không còn chỗ dựa vững chắc nữa. Hiện tại, tôi cho cô một cơ hội, làm người phụ nữ của tôi, tôi cho cô chỗ dựa, có lẽ còn có thể bảo vệ già trẻ trên dưới nhà họ Bạch”, Tiền Tung hùng hổ doạ người, ánh mắt nhìn về phía Bạch Thấm hàm chứa sự tham lam.

“Anh..”, nghe xong lời nói của Tiền Tung, Bạch Thấm tức giận đến mức cả người run rẩy, nhưng thật sâu trong lòng, cô cũng cảm thấy mệt mỏi.

“Tôi nói này, sao anh còn dài dòng hơn cả phụ nữ thế? Ở trong này lải nhải cả nửa ngày, có thể lăn đi chỗ khác được chưa?”, Trần Triệu Dương ở phía sau không muốn chờ đợi thêm nữa, lúc này trên mặt đã không còn kiên nhẫn.

“Oắt con, xem ra cậu thật sự muốn chết, đã như vậy, tôi sẽ thành toàn của cậu”, Tiên Tung bị Trần Triệu Dương chọc. tức, anh ta nháy mắt ra hiệu cho những người xung quanh.

Hai người bên cạnh đi đến trước mặt Trần Triệu Dương, một người trong đó túm lấy cổ áo anh.

“Tôi ghét nhất là bị người khác động chạm tay chân, nhất là đàn ông, thật sự là làm cho người ta cảm thấy ghê tởm”, Trần Triệu Dương hừ lạnh, tiếp theo đó là một cái tát hạ trên mặt hai người kia, bọn họ căn bản không có chút sức lực nào để phản kháng, trực tiếp bị Trần Triệu Dương đánh bay ra ngoài.

“Cái gì?”, Tiền Tung nhìn hai thuộc hạ của mình bị cái người toàn thân không có chút chân khí dao động này đánh bay ra khỏi cửa, nhất thời ngây ngẩn.

Anh ta chắc chắn, người kia không phải là võ giả.

Thế nhưng, một người bình thường làm sao có thể dễ dàng đánh bại cấp dưới của anh ta như thế?
Bình Luận (0)
Comment