Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 990

“Sảng khoái quá”, Trần Triệu Dương uống đến giọt canh cuối cùng, lúc này mới ngẩng đầu lên.

“Đúng không, vừa nhìn tôi đã biết đây là lần đầu tiên anh ăn. Có phải rất đã không?”, Hứa An Lan cũng ăn nhanh không kém, Trần Triệu Dương ăn xong thì cô ấy cũng xong, mở miệng cười nói.

“Haha, chuyện này mà cô cũng nhìn ra được. Quả thực đây là lần đầu tiên tôi ăn. Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến thủ đô, vừa đến nơi là chạy tới đây liền", Trần Triệu Dương mỉm cười.

“Nhìn không ra, anh cũng là một kẻ tham và sành ăn đấy”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Hứa An Lan hơi ngạc nhiên, sau đó tỏ ý khen ngợi.

“Chứ sao nữa, nhưng mùi vị của quán canh này chính thống như vậy, sao lại mở quán nhỏ như vậy chứ? Hơn nữa. giá cả cũng rất rẻ”, Trần Triệu Dương nhìn xung quanh quán ăn, sau đó nói ra sự nghi ngờ của mình.

“Quán ăn này của một ông cụ có tay nghề gia truyền. €ó điều, con của ông ấy không muốn kế thừa nghề nấu món canh này của ông ấy, đúng là quá đáng tiếc", Hứa An Lan nói với vẻ vô cùng tiếc nuối.

“Lẽ nào không có ai đầu tư cho ông ấy sao? Tay nghề như vậy, cho dù là mở một nhà hàng lớn, có lẽ cũng sẽ có rất nhiều người muốn đầu tư", Trần Triệu Dương gật gật đầu. Người trẻ bây giờ, ít ai chịu làm nghề này. Đây cũng là nguyên nhân có rất nhiều tay nghề đến cuối cùng bị truyền.

“Sao lại không có. Nghe nói, hai ngày trước có một nhà  kinh doanh tới, muốn mua tay nghề của ông ấy, nhưng tính tình của ông cụ rất ngoan cố, không chịu bán, Hứa An Lan lắc đầu với vẻ bất lực.

“Hừ, nhà kinh doanh gì chứ, chỉ là một kẻ đầu cơ trục lợi mà thôi. Trước đây anh ta chính là một tên đầu trộm đuôi cướp ở chỗ chúng tôi, sau này dựa vào việc lừa gạt kiếm được chút ít tiền, trở nên ngạo mạn, hống hách", người bên cạnh tiếp lời với vẻ bực tức.

“Ổ? Còn có chuyện như vậy sao? Thảo nào ông cụ không chịu bán", Hứa An Lan sửng sốt. Mấy ngày nay cô ấy cũng không có tới, tất nhiên là không biết một số nguyên nhân bên trong.

“Tên Lý Bân này ỷ vào mình có mấy tên đàn em, muốn bắt ông cụ giao ra tay nghề với giá một trăm ngàn. Đâu có ai ngu đâu, sao có thể như thế được”.

“Đúng vậy, tên Lý Bân này có lấy được công thức nấu món canh cũng không thể làm ăn ngon lành được. Sợ là đến lúc đó, tấm bảng hiệu này của ông cụ cũng bị đập vỡ mất".

Những người bên cạnh bàn tán xôn xao cả lên, dễ nhận thấy chủ đề này rất được sự đồng tình của mọi người.

Dẫu sao, mọi người đều đã quen với sự tồn tại của quán ăn nhỏ này, nếu bị người ta lấy đi, đến khi đó, bọn họ biết đi đâu để ăn được món canh chính thống như vậy đây?

Mà nhà kinh doanh đầu cơ trục lợi như Lý Bân, dành mọi tâm trí để kiếm tiền, thì mùi vị này chỉ sợ cũng khó mà giữ được sự chính thống. 

“Rầm.

Đúng lúc này, một tiếng mở cửa thô bạo truyền đến, theo sau là vài gã đàn ông có vẻ ngoài vạm vỡ, hung tợn. Cầm đầu là một tên đầu trọc, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng lớn rất chói mắt, trông có vẻ là một tên nhà giàu mới nổi.

“Ông già, tôi lại đến rồi đây, ông suy nghĩ thế nào rồi?”, tên đầu trọc sờ sờ vào cái đầu trọc của mình, hét lớn vào. bên trong, giọng nói oang oang.

“Anh ta... Anh ta chính là Lý Bân”, nhìn thấy Lý Bân bước vào, có người nói khẽ.

Sau khi đám người Lý Bân bước vào, bầu không khí trong quán canh bắt đầu trở nên ngột ngạt. Những người trước đó đều tràn đầy phẫn nộ, hận không thể tự tay đâm Lý Bân, đều ngậm miệng không nói nửa lời.

Ngay lúc này, một ông cụ khoảng sáu mươi tuổi từ sau bếp bước ra. Nhìn thấy đám người này, trong ánh mắt của ông cụ lộ ra vẻ tức giận.
Bình Luận (0)
Comment