Bản Lĩnh Của Nữ Phụ

Chương 25

Ầm…ầm…ầm! … Ngoài trời vẫn mưa rất to.

Trác Đình và Đường Tâm ngồi chụm hai đầu gối vào nhau khoanh tay ôm đầu gối rồi dựa lưng vào nhau im lặng nhìn những giọt nước mưa tạt vào tấm cửa kiếng.

“ Đường Tâm … mình sợ … rất sợ! “ – Trác Đình mấp máy môi khẽ nói.

“ … Đừng sợ! … Chỉ là một trận mưa bão thôi! … “ – Đường Tâm nghiêng đầu, đưa tay vuốt tóc Trác Đình nhẹ nhàng nói.

“ … Bao giờ mới hết bão? … “ – Trác Đình thẩn thờ hỏi

“ … Chắc sẽ nhanh thôi! …” – Đường Tâm khẽ vỗ đầu Trác Đình rồi nói.

“ … Mình hát cho cậu nghe nha! … “ – Đường Tâm dịu dàng nói tiếp.

“ Uhm! “ – Trác Đình nhẹ giọng đáp rồi cô đổi tư thế ngồi, dựa hẳn người lên lên lưng Đường Tâm, tựa đầu vào vai cô nghe Đường Tâm khẽ hát … 

Vẫn là bài hát mà Trác Đình hay dỗ dành cô nhưng lần này Đường Tâm lại phải dùng đến nó để vỗ về an ủi Trác Đình … Đường Tâm hát không được vui tươi nghịch ngợm giống như mỗi lần Trác Đình hát dỗ cô nín khóc … nhưng giọng hát của Đường Tâm lại nhẹ nhàng, sâu lắng hơn … giống như một khúc hát ru ngủ … có tác dụng an thần … Đường Tâm hát để trấn an Trác Đình và để trấn an chính mình…

Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong cùng hai cô ở thêm một ngày trong bệnh viện theo dõi tình hình của ba Tần và mẹ Tuệ.  Buổi tối ngày thứ 2 sau khi ông bà bị tai nạn hai anh mới chở hai cô từ bệnh viện trở về nhà và cũng không nỡ rời đi. Hai anh phải dùng mọi biện pháp từ đe dọa đến cưỡng ép mới bắt được Đường Tâm và Trác Đình đi tắm rửa thay đồ rồi leo lên giường nằm ngủ … nhưng có vẻ như tối nay hai cô sẽ không thể nào chợp mắt được.

Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong mỗi người trên tay cầm hai ly sữa nóng đứng ở hai bên cánh cửa phòng im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện vừa rồi của hai cô rồi im lặng nghe Đường Tâm khẽ hát… Đường Tâm hát được một đoạn … nhưng khúc sau hát lạc cả nhịp, giọng hát đứt quãng vì cố kiềm nén tiếng khóc còn Trác Đình không biết từ lúc nào nước mắt lại lặng lẽ chảy dài trên khuôn mặt. Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định bước vào phòng. Hai anh đặt hai ly sữa trên một chiếc bàn nhỏ bên cạnh đầu giường ngủ rồi leo lên giường kéo hai cô ngồi vào lòng của mình. Hai anh tựa lưng vào cửa sổ rồi để đầu của hai cô dựa vào lòng mình im lặng khẽ vuốt tóc của hai cô … sau đó hai anh khẽ lẩm nhẩm hát lại bài hát mà Đường Tâm vừa nãy đã ngừng lại giữa chừng…

Giọng hát của Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong rất ấm áp mang đến một sự bình yên cần thiết cho hai tâm hồn đang hoảng sợ cùng bất an … Không biết hai anh hát đi hát lại bài hát đó bao nhiêu lần nhưng … những tiếng khóc nấc từ từ thay bằng những tiếng thút thít … và sau cùng là tiếng thở nhè nhẹ của hai người con gái mà hai anh rất mực yêu thương.

Tống Duật Phong và Tô Cẩn Hiên cúi đầu xuống nhìn gương mặt trắng xanh vì kiệt sức, hai quầng mắt sưng húp ửng đỏ cùng gương mặt lấm lem nước mắt mà yêu thương đặt lên trán hai cô một nụ hôn thật sâu.

Tô Cẩn Hiên chỉ mới khẽ cử động mà Đường Tâm như đang lo sợ điều gì đó, cô nhíu mày, hai cánh tay đang vòng qua người Tô Cẩn Hiên bất giác siết chặt hơn rồi  rúc đầu sâu vào lòng anh. Tô Cẩn Hiên lắc đầu cười khổ rồi ngồi yên giữ tư thế mà Đường Tâm cảm thấy an tâm và thoải mái nhất, một tay khẽ vuốt tóc vỗ về, một tay nắm lấy bàn tay cô để cô yên tâm ngủ thật sâu.

Tống Duật Phong vừa khẽ hôn lên trán Trác Đình xong, Trác Đình đang ngủ bỗng nhíu mày rồi theo thói quen cọ cọ cái mũi xinh xắn của mình lên ngực anh sau đó choàng hai tay ôm chặt lấy eo anh an ổn đi vào một giấc ngủ sâu. Tống Duật Phong choàng cánh tay vỗ về lưng của Trác Đình, một tay nắm chặt tay cô để cho cô cảm thấy yên bình mà chìm vào giấc ngủ.

Tối hôm đó, bên ngoài trời vẫn mưa bão vần vũ nhưng bên trong một căn phòng cùng ánh đèn ngủ dịu dàng tỏa sáng có bốn người ngồi ngủ vô cùng yên bình.

***

Buổi sáng ngày thứ 3 từ sau khi ba Tần và mẹ Tuệ bị tai nạn, trời vẫn mưa không dứt.

Cộc … cộc … cộc! – Tiếng gõ cửa phòng vang lên đánh thức 4 người đang ngủ say thức dậy.

Cộc…cộc…cộc! – Tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên.

Đường Tâm vội vàng bước xuống giường đi đến mở cửa.

“ Tiểu thư, có hai vị Trình và Sở thiếu gia đến thăm ạ! … Hai cô cũng xuống ăn một chút gì đó đi ạ! “ – Lý quản gia đau lòng nhìn khuôn mặt xanh xao của Đường Tâm lo lắng nói.

“ Dạ! Cám ơn dì ạ! Bọn con xuống ngay ạ! “ – Đường Tâm mỉm cười trấn an Lý quản gia.

Tống Duật Phong và Tô Cẩn Hiên đi sang căn phòng bên cạnh, vốn là phòng ngủ của Đường Tâm nhưng cô không dùng đến vì thói quen ở chung phòng với Trác Đình, để vệ sinh cá nhân rồi đi xuống phòng khách.

Đường Tâm và Trác Đình cũng vội đánh răng rửa mặt, tắm rửa thay đồ sạch sẽ rồi đi xuống nhà tiếp khách.

Khi Đường Tâm và Trác Đình xuống dưới phòng khách thì đã nhìn thấy bữa ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn cho mình. Trước bốn cặp mắt của mỹ nam chăm chú giám sát Trác Đình và Đường Tâm phải miễn cưỡng ăn cho bằng hết bữa sáng của mình. Hai cô vừa ăn xong thì Lý quản gia vào báo tin có Luật sư Thái và người nhà bên Liễu gia cũng là nhà ngoại của Trác Đình đến thăm.

Trác Đình và Đường Tâm ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau nhưng bốn người đàn ông đứng bên cạnh thì nghiêm mặt suy nghĩ.

“ Chúng tôi vào trong thư phòng lánh mặt. Các em ở ngoài đây tiếp khách bình thường xem như không có bốn người chúng tôi ở đây! “ – Tô Cẩn Hiên nhìn Đường Tâm và Trác Đình lên tiếng nói, nói xong anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Đường Tâm tỏ ý trấn an.

Đường Tâm và Trác Đình thở mạnh một hơi rồi ngồi xuống ghế salon chờ họ vào nhà.

Vừa thấy nhóm người kia xuất hiện hai cô vội vàng đứng dậy cúi đầu chào:

“ Chúng cháu chào các bác, các bác mới đến ạ! “

“ Ôi chao! Không cần khách sáo như vậy đâu, chúng ta là người một nhà mà! “ – Lưu Như Thúy là phu nhân của Liễu Tuấn Phi là em ruột của người mẹ quá cố của Trác Đình cũng là một cổ đông trong công ty của ba Tần tươi cười đon đả lên tiếng.

“ Chúng ta được biết ba cháu bị tai nạn khả năng sẽ hôn mê một thời gian dài nên hôm nay chúng ta vội đến gặp cháu bàn về chuyện cổ phiếu của Tập Đoàn Trác Thị. “ – Liễu Tuấn Thanh đan hai bàn tay vào nhau đưa mắt nhìn Trác Đình chậm rãi lên tiếng nói.

“ Rầmm! “ – Trong đầu của Trác Đình và Đường Tâm lại vang lên một tiếng sét đánh!… Ông trời ơi! … Cái ngày mà bọn cô không muốn đến nhất cuối cùng cũng đến rồi sao??? … Ba Tần chỉ vừa bị tai nạn 3 ngày thôi mà … Ba cũng đã chết đâu mà bọn họ tính chuyện xâu xé Trác Thị rồi?!

Trác Đình cắn chặt môi, đưa cặp mắt to đen láy nghiêm nghị nhìn Liễu Tuấn Thanh lên tiếng hỏi:

“ Ý của bác là như thế nào? … Mong bác nói rõ! “

“ Haizzz! Chúng ta biết trong giai đoạn khó khăn này mà hỏi vấn đề nhạy cảm này thì thật thiếu tế nhị … nhưng chúng ta đại diện cho cổ đông của Tập Đoàn đến đây với mục đích muốn luật sư Thái công bố số phần trăm cổ phần mà cháu được thừa kế để về bàn bạc lại với hội đồng cổ đông xem chúng ta có nên tiếp tục đổ tiền đầu tư vào Trác Thị hay không? “ – vị phu nhân họ Lưu mỉm cười nói.

“ Luật sư Thái, ông hãy đọc di chúc của Chủ tịch Trác và của bà Triệu Gia Tuệ đi! “ – Liễu Tuấn Thanh đưa mắt ra hiệu với Lưu Như Thúy rồi lên tiếng ra lệnh cho luật sư Thái.

“ … Xin lỗi Trác tiểu thư! … Tôi xin được công bố nội dung di chúc của ông Trác Tần và bà Triệu Gia Tuệ … Theo như những điều đã được viết trong di chúc, tổng giá trị cổ phiếu của Tập Đoàn Trác Thị mà ông Trác Tần và Triệu Gia Tuệ hiện đang nắm giữ là 70% tổng số cổ phiếu, theo như nguyện vọng của cả hai ông bà, con gái ruột Trác Đình sẽ được thừa kế 40% và cô Đường Tâm sở hữu 30% còn lại, căn biệt thự này ông bà để cho cả hai cô đồng thừa hưởng …”

Trác Đình và Đường Tâm nghe luật sư Thái công bố di chúc mà những giọt nước mắt lại tiếp tục trào ra… Hai cô không hề vui mừng khi được hưởng gia sản của ba mẹ… nhưng tình thương của ba mẹ dành cho hai cô mới chính là điều làm hai cô cảm động … 

“ Cô Đường Tâm, xin chúc mừng cô! … Một đứa con nuôi như cô mà được thừa kế gia sản gần bằng con ruột … Chủ tịch Trác quả nhiên rất công bằng a! “ – Lưu Như Thúy cười khẩy lên tiếng nói.

“ Trác Đình, ta là cậu ruột của con, là anh của người mẹ quá cố của con, còn Như Thúy là mợ của con … theo như chúng ta thấy tình hình này con nắm giữ chỉ có 40% cổ phiếu cũng không ngồi lên được chiếc ghế chủ tịch… để Trác Thị không bị rơi vào tay người ngoài cậu sẽ gom 10% số cổ phiếu của cậu gộp vào số cổ phiếu của con, Như Thúy cũng là người nhà của chúng ta nên ta nghĩ bà ấy sẽ bỏ phiếu ủng hộ chúng ta tiếp tục duy trì quyền quản lý Trác Thị … chỉ sợ con còn trẻ tuổi, lại không có kinh nghiệm trên thương trường nên tạm thời ta sẽ đứng ra thay con chịu trách nhiệm điều hành Trác Thị vượt qua cơn khó khăn trước mắt … Con thấy như thế nào? “

“ … Nếu con không đồng ý với đề nghị của cậu thì sao? … Chuyện gì sẽ xảy ra? … Cậu sẽ nói với con rằng cậu và cả vị Lưu phu nhân sẽ rút vốn không đầu tư vào Trác Thị nữa đúng không? … “ – Trác Đình cười khẩy khoanh tay trước ngực lạnh giọng nói.

“ … Con cũng xin nói cho cậu, Lưu phu nhân và luật sư Thái biết rằng: … ba mẹ của con còn chưa chết … chiếc ghế chủ tịch của Trác Thị tuyệt đối sẽ không có bất cứ người nào được ngồi vào … Cậu muốn rút vốn con sẵn sàng vay tiền ngân hàng để trả lại cậu … nhưng mong cậu nhớ rằng 10% cổ phiếu của cậu cùng 10% cổ phiếu của Lưu phu nhân ở đâu mà có … nếu con nhớ không lầm thì đó là số cổ phiếu của người mẹ quá cố của con … “ – Trác Đình giọng nói sắc như dao nói rõ ràng từng chữ.

“ … Nếu cậu muốn tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị để bỏ phiếu chọn ra người điều hành mới thì thông báo cho con và Đường Tâm biết sớm … bọn con rất bận, không có nhiều thời gian để ngồi bàn chuyện phiếm! … Chào cậu! “ – Trác Đình nói xong lập tức khẽ lay cánh tay của Đường Tâm rồi cả hai cô cùng đứng dậy, cúi đầu chào ra hiệu tiễn khách.

“ Trác Đình … Ta thật không ngờ con là đứa quên cội quên nguồn … mẹ của con mất rồi con liền xem chúng ta là người dưng … Hèn chi con mới có thể nhận một con đàn bà đê tiện như Triệu Gia Tuệ làm mẹ! …“ – Lưu Như Thúy cười khẩy lên tiếng mỉa mai.

“ Bốp! “ – Trác Đình bước đến vung tay tát một cái tát vào mặt Lưu Như Thúy rồi nghiêm mặt cứng rắn nói rõ từng chữ.

“ … Lưu phu nhân … Tôi họ Trác, không phải họ Liễu … mẹ của tôi mất rồi, mong bà để cho mẹ của tôi yên nghỉ, đừng kêu gào đến bà ấy làm gì … Còn cái tát này là để nhắc nhở bà, bà đang đứng trong ngôi biệt thự của Trác gia chúng tôi, Triệu Gia Tuệ là vợ của ba tôi, là mẹ của chúng tôi … bà sỉ nhục mẹ tôi trong nhà chúng tôi thì cái tát này bà đáng được nhận! “

“ Lý quản gia, tiễn khách! “ – Trác Đình lên tiếng gọi.

“ Dạ, tiểu thư! “ – Lý quản gia bước vào nhà nhìn Trác Đình rồi cúi đầu đáp. Nói xong bà nhìn sang nhóm 3 người đang đứng nhẹ giọng nói:

“ Xin mời các vị đi theo lối này! “

Liễu Tuấn Thanh, Lưu Như Thúy cùng Thái Chương đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức xoay người cất bước ra về.

Nhìn đám người kia đi khá xa, Trác Đình lúc này mới run rẩy lên tiếng:

“ Khốn kiếp! … Người nhà sao? … Có người nhà giống như họ mình thà làm trẻ mồ côi! … Ba mẹ chưa chết mà dám gọi luật sư công bố di chúc rồi tính đến việc xâu xé Trác Thị sao??? … Có chết mình cũng không để việc đó xảy ra đâu! “

“ … Cậu bình tĩnh lại đi … Mình và cậu cũng chỉ nắm trong tay 70% thôi, còn 30% số cổ phiếu còn lại chưa chắc đã nằm trong tay đám người đó… 30% cũng không phải là con số nhỏ vì tổng giá trị cổ phiếu của Trác Thị rất lớn, mất 30% này để giữ giá trị cổ phiếu của Trác Thị trên sàn giao dịch quả thật là chuyện rất nan giải đó … Mình và cậu lại không thể xoay được số tiền rất lớn để trả cho họ … Để giữ Trác Thị mình và cậu tuyệt đối không thể đem số cổ phiếu của ba mẹ ra bán … nhưng nếu họ cố tình gây sức ép bằng cách tung số cổ phiếu của họ ra bán thì sao? … Mình và cậu chưa có đối sách cho tình huống này nha… “ – Đường Tâm thở dài, nhíu mày suy nghĩ rồi nói.

“ … Nãy giờ cậu ngồi bất động vì lo lắng chuyện “ thâu tóm Trác Thị “ kia sao? “ – Trác Đình nghiêng đầu nhìn Đường Tâm nheo mắt hỏi.

“ Uhm! “ – Đường Tâm gật đầu đáp.

Lúc này bốn người Tô Cẩn Hiên, Tống Duật Phong, Trình Hạo Thiên cùng Sở Trường Hy đẩy cửa phòng sách bước ra, bốn người ngồi lên ghế salon im lặng suy nghĩ một lúc, Tống Duật Phong nhìn Trác Đình lên tiếng hỏi:

“ Đình Đình, hai tuần nữa sẽ diễn ra buổi ra mắt sản phẩm mới của Trác Thị đúng không? “

“ Dạ! “

“ Em chuẩn bị đến đâu rồi? “ – Tống Duật Phong hỏi tiếp.

“ Cũng đã gần hoàn thiện rồi … nhưng mấy hôm nay em bận chăm sóc cho ba mẹ nên không có thời gian đến địa điểm tổ chức kiểm tra và theo dõi công tác chuẩn bị.”

“ Trác Đình, em cứ cố gắng làm thật tốt nhiệm vụ của em lần này, vấn đề cổ phiếu của Trác Thị để chúng tôi giúp em lo liệu! “ – Tống Duật Phong ôn hòa lên tiếng.

“ Em sẽ giao 40% số cổ phiếu của mình cho anh, anh giúp em giữ Trác Thị được không? “ – Trác Đình dùng hai bàn tay nắm chặt bàn tay của Tống Duật Phong nhẹ giọng năn nỉ.

“ Em sẽ giao 30% của mình cho anh! “ – Đường Tâm nhìn Tô Cẩn Hiên nghiêm túc nói.

“ Không được! “ – Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong nhìn hai cô mỉm cười lắc đầu rồi đồng thanh lên tiếng.

“ … Sao vậy? … “ – Trác Đình và Đường Tâm ngạc nhiên hỏi lại.

“ … Vì hai người bọn anh là vị hôn phu của hai em … Nếu có người đã dòm ngó Trác Thị từ trước chắc chắn họ sẽ để ý đến bọn anh … nên bọn anh chỉ có thể làm công tác chuẩn bị tiền và thu thập thông tin thôi! … Nếu muốn giao số cổ phiếu kia thì hai em tốt nhất nên giao cho hai người mà không ai ngờ tới thì mới tạo được “ bất ngờ “ cho đám người đó! “ – Tống Duật Phong mỉm cười xoa đầu Trác Đình rồi híp mắt nói.

“ … Ở đây đã có sẵn hai người sẵn lòng nhảy vào cuộc giúp hai em rồi! … “ – Tô Cẩn Hiên nheo mắt nhìn Đường Tâm nói.

Nghe Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong nói, Trác Đình và Đường Tâm ngạc nhiên quay sang nhìn hai người đàn ông đẹp trai lịch thiệp ngồi im lặng từ nãy đến giờ chỉ lắng nghe mà không nói tiếng nào là Trình Hạo Thiên và Sở Trường Hy.

Trình Hạo Thiên mỉm cười nhìn Đường Tâm chậm rãi lên tiếng:

“ Em đã cứu mẹ tôi một mạng, tôi sẽ giúp em trong cuộc chiến bảo vệ Trác Thị lần này … Tôi không nghĩ là mình có thể giúp em làm một việc gì đó sớm như vậy! “

“ Cám ơn anh! “ – Đường Tâm đứng dậy bước đến ôm chặt Trình Hạo thiên cảm động nói trong nước mắt.

“ … Ba mẹ em bị tai nạn trong lãnh địa của gia tộc nhà tôi, đương nhiên tôi sẽ không ngồi yên để Trác Thị bị người khác nhảy vào xâu xé được … Vậy nên cứ làm như những lời em vừa nói với đám người kia: chiếc ghế chủ tịch Trác Thị sẽ không để kẻ khác ngồi vào! “ – Sở Trường Hy mỉm cười nhìn Trác Đình chậm rãi nói.

“ Cám ơn anh … Cám ơn anh rất nhiều! “ – Trác Đình cũng bước đến ôm chặt Sở Trường Hy bày tỏ sự cảm kích, giọng nói khẽ run run vì cảm động.

Có bốn người các anh giúp sức … hai cô có thể giữ được Trác Thị đúng không????
Bình Luận (0)
Comment