Bản Lĩnh Của Nữ Phụ

Chương 4

Sau khi cùng Đường Tâm bàn bạc và thảo luận đối sách cải tạo tấn bi kịch của hai nữ phụ lá xanh, tâm trạng của Trác Đình mới thoải mái hơn một chút. Cô chải lại cái đầu tổ quạ của mình rồi sắp xếp lại mền gối chờ Đường Tâm vừa bị hộ lý kéo đi gặp bác sĩ kiểm tra vết thương ở đầu trở về. Hôm nay là ngày thứ hai cô và Đường Tâm sống ở cái thế giới tiểu thuyết xa lạ này.Hôm qua, sau khi nổi trận lôi đình khi biết mình và Đường Tâm bị đạp vào cuốn tiểu thuyết máu chó này cô đã chửi rủa tên tác giả khốn nạn kia cùng mười tám đời tổ tông nhà hắn rồi nhân cơ hội y tá và hộ lý phòng trực hoảng hốt cô liền yêu cầu được đổi phòng bệnh chuyển sang ở cùng phòng với Đường Tâm. Cô và Đường Tâm cứ như bị một sợi dây vô hình nào đó liên kết chặt chẽ đến mức không thể tách rời và cũng chẳng muốn tách rời. Thật may mắn vì cô và Đường Tâm cho dù ở bất cứ nơi nào cũng luôn được ở bên cạnh nhau. Cho dù là hai gái già hai mươi sáu tuổi hay bây giờ là hai cô nhóc mười bảy tuổi, cô và Đường Tâm vẫn không thoát ra được cái vòng lẩn quẩn để xoay chuyển cuộc sống. Ngày trước vì muốn vượt lên nghịch cảnh làm cô nhi đi đâu cũng bị người ta xem thường cười nhạo mà cô và Đường Tâm đã dùng tuổi trẻ của mình lao vào công việc làm thêm để mưu sinh và để có tiền đi học. Đó là khoảng thời gian tuy mệt mỏi đến mức cô và Đường Tâm giống như mặt trăng và mặt trời chỉ gặp nhau chớp nhoáng nhưng tình thân của cô và Đường Tâm vẫn ngày một lớn lên. Cô vẫn còn nhớ xấp vải màu mint đắt đỏ cô dùng để thiết kế bộ trang phục dạ hội đầu tay là do Đường Tâm đi giao sữa để dành tiền mua tặng. Bộ dụng cụ phẫu thuật Đường Tâm quý hơn vàng dĩ nhiên là do cô dùng tiền làm phụ may ở cửa hàng thời trang mua tặng. Khi cuộc sống tưởng chừng đã đi vào quỹ đạo, cô và Đường Tâm có thể tự tin ngẩng cao đầu mà sống thì vận mệnh trớ trêu lại đá bọn cô vào thế giới này. Cô và Đường Tâm của bây giờ chỉ mới mười bảy tuổi, Đường Tâm nói đúng, vẫn còn thời gian để bắt đầu làm lại tất cả. Cô sẽ dùng tinh thần " tiểu cường quật cường " mà cố gắng đến cùng, bên cạnh cô vẫn có Đường Tâm, bên cạnh Đường Tâm còn có cô!

" Tiểu thư! "

" Ơ! Xin lỗi! Dì gọi con ạ? " - Trác Đình nhanh tay quệt nước mắt rồi nhìn người vừa gọi mình lễ phép trả lời.

" Tiểu thư, cô không bị làm sao chứ? "

" Ơ! "

" Trời a! Tôi là Lý quản gia mà tiểu thư cũng không nhớ sao? Không lẽ tin đồn gần đây là sự thật?! Thần kinh tiểu thư có vấn đề? Không được, để tôi về báo với phu nhân cho bác sĩ chuyên khoa não đến khám bệnh cho tiểu thư mới được a! "

Trên trán Trác Đình lúc này hiện lên ba vạch hắc tuyến, cô cười không được mà khóc cũng không xong a:" Con bà nó! Lỗi đâu phải do mình, mình là đọc giả tiểu thuyết chứ không phải đọc giả manga, làm sao mình nhận ra đây là nhân vật nào chứ?!" - Trác Đình lại lôi tên tác giả nào đó ra ân cần hỏi thăm tổ tông nhà hắn.

" Tiểu thư, tôi có mang soup vi cá và chè tổ yến hạt sen mà phu nhân nấu riêng cho cô đến, cô dùng ngay cho nóng."  

" Lý quản gia! Sao ba của con không đến? "

" Hai ngày trước lão gia đi sang Milan công tác rồi. Lúc đó tiểu thư còn hôn mê chưa tỉnh! Lúc hay tin tiểu thư bị thương phu nhân cũng theo lão gia chạy vào bệnh viện, khi biết tiểu thư chỉ bị gãy tay phu nhân mới yên tâm. Hôm qua phu nhân có đến thăm nhưng lúc đó tiểu thư vẫn chưa tỉnh, hôm nay phu nhân bận tiếp đãi đối tác không đến thăm tiểu thư được nhưng phu nhân đã tranh thủ nấu thức ăn ngon cho tiểu thư đó! "

" Dì trở về cám ơn Dì Tuệ giúp con nha! "

" Dạ! " - Giọng Lý quản gia run rẩy. ( " Trời a! Bà nghe nhầm rồi phải không? Tiểu thư hôm nay nói chuyện lễ phép lịch sự quá vậy? Còn gọi phu nhân là Dì Tuệ a! Không được, lát nữa ra khỏi đây bà phải lập tức điện thoại kể cho phu nhân mới được! " )

" Lần sau dì mang thức ăn đến cho con dì mang thêm một phần nữa nha! Giờ con nằm chung phòng bệnh với Đường Tâm! "

" Dạ! Tôi nhớ rồi! Tiểu thư có việc gì cần tôi giúp không ạ? "

" Dạ không! Dì có thể về rồi ạ! Tạm biệt dì! " 

" Tạm biệt tiểu thư! " - Trả lời xong chân vị Lý quản gia nào đó như có gắn thêm động cơ đi như bay ra khỏi phòng bệnh.

Đường Tâm sau khi kiểm tra vết thương xong thì tự đi bộ về phòng bệnh của mình, về đến trước cửa cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc tây phục trông như quản lý của một cửa hàng nào đó đi như bay từ trong phòng bệnh của cô ra ngoài.

" Đình Đình! Cậu lại dọa ai chạy thục mạng vậy? "

" Quản gia nhà mình! "

" Trời đất! Cậu làm trò mèo gì hay nói cái gì làm dì ấy sợ à? "

" Mình có làm gì đâu! Mình chỉ làm một Trác Đình thiện lương xinh đẹp thôi! "

" Hình tượng thiện lương, xinh đẹp này của cậu có vẻ rất dọa người nha! "

" Xì, cậu đến đây ăn suop và chè nè! " 

" Thơm quá! Quản gia nhà cậu tay nghề tuyệt quá! "

" Không phải quản gia nấu, là cực phẩm kế mẫu nấu đó! "

" Triệu Gia Tuệ?! Cực phẩm kế mẫu trong truyền thuyết đó sao? "

" Uhm! Mình suy nghĩ rồi, dì Tuệ là người tốt, la sát nữ phụ trước kia bị mù mới đi gây khó dễ cho dì ấy. Trác Đình mình là người như thế nào? Những ai đối xử tốt với mình mình sẽ đối xử tốt lại, cực phẩm kế mẫu này mình sẽ nghiêm túc xem xét để thiết lập mối quan hệ thân thiết với dì ấy. Cậu thấy như thế nào? "

" Cho cậu một ngàn like! "
Bình Luận (0)
Comment