Bàn Long Ngoại Truyện

Chương 1

 "Pí po pí po pí po"

"Bắt tất cả những kẻ này lại, giải về đồn" – Một người đàn ông trung niên quát lớn, tay lăm lăm khẩu súng, sẵn sàng bóp cò.

"Cảnh sát trường, ở đây phát hiện một đứa trẻ đang bị thương"- một viên cảnh sát trẻ la lên.

"Mau, đội cứu thương đâu?"

"Nhanh, đứa trẻ này mất máu quá nhiều, tình hình nguy kịch, tiến hành cấp cứu ngay lập tức"

"Cháu bé, hãy ở lại với chúng tôi..."

Đó là những âm thanh cuối cùng mà Trần Tiểu Nhạn có thể nghe thấy, ánh đèn cấp cứu chói lòa khiến cô bé nhíu mày lại. Đau quá... Vùng bụng nơi bị bắn của cô từ nãy đến giờ cứ đau ê ẩm, đến thở cũng khó khăn. Chết sao? Lẽ nào cô phải chết như thế này? Cô không muốn chết, cô còn chưa kịp nói lời yêu thương với nàng. Tiếng pip dài thê lương của chiếc máy đo nhịp tim báo hiệu cho một sinh mạng nhỏ bé đã rời khỏi thế gian này.

------------------------------------------

"Này huynh đệ? Này, này?"

Trần Tiểu Nhạn nhíu mày, nàng rất ghét bị người khác phá đám khi đang ngủ. Mở mắt ra nhìn thì thấy hai nam hài khoảng 6-7 tuổi đang đứng nhìn mình một cách tò mò.

"Cáp Đức Lợi, ngươi đừng lay hắn mãi thế. Xin chào, ta là Lâm Lôi Ba Lô Khắc" - Một nam hài tóc nâu cười hồn nhiên, đưa tay kéo nàng dậy.

"Còn ta là Cáp Đức Lợi La Văn, tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?" Nam hài tử còn lại cười vô cùng sáng lạn.

Tiểu huynh đệ? Tiểu huynh đệ cái đầu các ngươi! Ta đây 15 tuổi rồi, mới qua sinh nhật tháng trước xong! Trần Tiểu Nhạn đay nghiến hai tên tiểu tử trước mặt. Bỗng nhiên nàng giật mình thảng thốt. Nàng nhớ mình trên đường đi học về, đi vào một con hẻm thì gặp hai người đàn ông đang mua bán trao đổi gì đó, bên cạnh họ có những người nhìn như hung thần ác sát. Lúc đó nàng quá sợ hãi núp vào 1 góc không dám nhúc nhích. Chỉ là trời cao không thương tình, nàng bị phát hiện và bị bắn chết. Như thế nào mà nàng lại đang đứng ở đây, lại còn dường như là....Nàng run rẩy chỉ tay vào Lâm Lôi.

"Ng...Ngươi là Lâm Lôi Ba Lỗ Khắc?"

"Phải, chính là ta!" Nam hài tóc nâu gật đầu cái rụp.

"Đ...Đây chắc không phải là Ô Sơn Trấn?" Nàng run rẩy hỏi tiếp.

"Ngươi nói nhảm gì vậy? Đây đương nhiên là Ô Sơn Trấn!" Cáp Đức Lợi đấm một cái lên vai Trần Tiểu Nhạn. Cơn đau ê âm từ vài truyền tới làm nàng hiểu rõ, đây không phải mơ, nàng thực sự xuyên rồi, còn là xuyên vào cái bộ Bàn Long dài đến mấy nghìn chương mà nàng vẫn còn đang đọc dở!!!!

"Ngươi nhìn không giống người trong trấn, ta chưa gặp ngươi bao giờ, ngươi từ đâu đến, sao lại ngủ trên núi thế này?" Cáp Đức Lợi tò mò hỏi, Lâm Lôi bên cạnh cũng gật đầu lia lịa. Bọn hắn từ nhỏ đến lớn sống ở trong trấn, Ô Sơn trấn là một trấn nhỏ bé, những đứa trẻ cùng trang lứa bọn hắn đều biết cả.

"Ta...Ta cũng không nhớ nữa, ta chỉ nhớ ta tên Trần Tiểu Nhạn" Trần Tiểu Nhạn lắc đầu. Nàng không thể nói nàng tới từ thế kỷ 21 ở một thế giới song song khác được!!

"Trần Tiểu Nhạn? Vậy ngươi tên Trần, gia tộc Tiểu Nhạn?" Lâm Lôi hỏi, bộ dáng vui vẻ vì được kết thêm bạn mới.

"Không, không phải!!! Ta tên Tiểu Nhạn, họ Trần!" Tiểu Nhạn nhanh chóng chỉnh sửa lại.

"Họ Trần? Ta chưa nghe họ nào lạ như vậy... Mà không sao, Tiểu Nhạn, ngươi nói ngươi không nhớ gì ngoài tên đúng không, vậy chắc ngươi cũng không có chỗ ở?" Cáp Đức Lợi nhanh nhảu hỏi

"Đúng vậy, ta chả nhớ gì cả" Tiểu Nhạn gật đầu

"Lôi, ngươi mang hắn về nhà ngươi đi. Nhà ngươi to vậy, thêm một người chắc không sao đâu. Nhà ta thì không được, với cả tự nhiên mang hắn về, phụ mẫu ta la chết"

"Được, vậy Tiểu Nhạn về cùng ta, ta sẽ xin phép phụ thân cho ngươi ở lại" Lâm Lôi cười, nụ cười hiện hậu chất phác, mang một chút nét thơ ngây của trẻ nhỏ.

Khi Tiểu Nhạn theo Lâm Lôi về đến trấn thì đã là buổi chiều. Phía xa xa, trên một mô đất, nàng nhìn thấy một đoàn nhỏ ước chừng 100-200 người đang tập luyện cái gì đó.

"Tò mò hả? Nơi đó là nơi tiến huấn luyện chiến sĩ của chúng ta, bất cứ nam nhân nào trong trấn đều có thể tham gia. Phụ thân ta đã cho phép, ngày mai ta có thể tham gia huấn luyện" Lâm Lôi hào hứng nói. Thế giới này tôn sùng cường giả, đại biểu cho địa vị của một nam nhân là thực lực và tiền bạc, nếu không có thực lực thì ngay cả nữ nhân cũng coi thường hắn.

"Muốn tồn tại trong thế giới này, ta cũng phải trở lên mạnh mẽ" Trần Tiểu Nhạn thầm nghĩ, điều đó là chắc chắn không thể nghi ngờ.

"Này, ta có thể cùng tham gia huẩn luyện cùng các ngươi?" Nàng lên tiếng hỏi, ánh mắt hy vọng, mong mỏi nhìn hai đứa trẻ trước mặt.

Cáp Đức Lời cười phá lên, tiến tới vỗ vai nàng một cái rõ đau "Đương nhiên được, tiểu huynh đệ rất chào đón ngươi tham gia. Nam nhân chúng ta phải có chí khí lớn như vậy mới đúng. Ta sau này không cần nhiều, chỉ cần có thể tiến vào quân đội làm quân nhân, cứ nhìn Hi Nhĩ Mạn thúc thúc mà xem, thực hâm mộ a, ta sau này cũng muốn như thế" Hắn hâm mộ, nhìn về phía đội quân đang luyện tập.

"Ngươi thật là ..." Lâm Lôi lắc đầu cười, Tiều Nhạn cũng cười. Chợt nàng nhớ tới tình tiết trong truyện, nơi này vài năm nữa sẽ bị tấn công bởi ma thú, liệu những đứa trẻ này trừ Lâm Lôi, có thể sống sót và thực hiện ước mơ của chúng không?

Nàng lắc đầu cười, thân mình còn chưa xong, làm sao có thể lo cho người khác đây?

"Ta về nhà đây, gặp lại sau, Lôi, Tiểu Nhạn"

"Cáp Đức Lợi, hẹn gặp lại"

Sau khi chào tạm biệt Cáp Đức Lợi, Lâm Lôi dẫn Tiểu Nhạn về nhà mình. Phụ thân Lâm Lôi - Hoắc Cách vô cùng vui vẻ, cho phép Tiểu Nhạn sống tại phủ của mình. Cuộc sống tu chân của Tiểu Nhạn bắt đầu từ đây.

Tác giả: Vốn định viết xong TPT mới viết tiếp bộ này, mà thôi, quyết định viết luôn. Mong được giúp đỡ ạ!

Bình Luận (0)
Comment