Bàn Long Ngoại Truyện

Chương 70


Địch Lỵ Á trở về, đi ngang qua sân thấy năm sáu người túm tụm lại xem một bức thạch điêu, chính là bức Tử Văn Hắc Hùng.

Địch Lỵ Á đã quá quen với bút pháp của Tiểu Nhạn, hơn nữa có thể khắc đến trình độ này không phải ai cũng làm được. Xem ra người này nhàm chán quá, khắc ra một bức thạch điêu lớn như vậy, không muốn thu hút người xem cũng khó.

Nàng bật cười, vui vẻ đi về phòng.

Nhưng mở cửa ra, nào thấy thân ảnh quen thuộc nọ. Địch Lỵ Á cho rằng Tiểu Nhạn có chút việc gì đó khẩn cấp nên phải ra ngoài, thế nhưng nhìn Tiểu Bạch lo âu đi vòng quanh trong phòng, hết nằm lại đứng, thỉnh thoảng lại nhìn chăm chú về hướng đông, trong lòng nổi lên dự cảm bất thường.

"Tiểu Bạch, ngươi biết Tiểu Nhạn ở đâu sao?"

Tiểu Bạch nghe vậy thì lưỡng lự. Nó dĩ nhiên biết Tiểu Nhạn ở đâu, nhưng Tiểu Nhạn đã phân phó để nó bảo vệ Địch Lỵ Á, nên dù nó rất muốn lao đi tương trợ Tiểu Nhạn cũng không dám tùy tiện rời khỏi Địch Lỵ Á.

Cảm nhận được sự căng thẳng của Tiểu Nhạn, Tiểu Bạch càng lo lắng, cứ đi vòng vòng trong phòng không biết phải làm sao.

Dựa vào quan hệ của Tiểu Nhạn và Địch Lỵ Á, nếu nó gật đầu, dám chắc Địch Lỵ Á sẽ đòi đi theo, tới lúc đó nếu xảy ra chuyện, nó sẽ không dám nhìn mặt Tiểu Nhạn.

Địch Lỵ Á nhìn Tiểu Bạch lưỡng lự, đôi tai cụp xuống trông vô cùng đáng thương liền hiểu ra.

Tiểu Nhạn gặp chuyện, nhưng lại để Tiểu Bạch đi theo bảo hộ nàng.

Tiểu Nhạn đã là cửu cấp ma đạo sư, là vô địch dưới Thánh Vực, đáng lý không có bao nhiêu người có thể hại nàng, vì sao Tiểu Bạch lại lộ ra thần sắc lo lắng, bồn chồn không yên như vậy?

Chẳng lẽ... Địch Lỵ Á cảm thấy lòng âm ẩm đau nhức.

Cương quyết nhìn Tiểu Bạch "Mang ta đi tìm nàng"

Tiểu Bạch cảm thấy ma lực của Tiểu Nhạn ngày cảng giảm sút, có lẽ không chống cự được thêm bao lâu, liền nhanh chóng gật đầu. Mặc kệ như nào, tính mạng của Tiểu Nhạn mới là quan trọng nhất.

Tiểu Bạch mang Địch Lỵ Á bay về phía đông. Càng tiến lại gần chỗ Tiểu Nhạn, cảnh vật xung quanh càng hoang tàn, giống như vừa có một cơn lốc kinh khủng mới quét qua.

Ước chừng còn cách Tiểu Nhạn khoảng mười dặm, Tiểu Bạch vẫn là lo lắng Địch Lỵ Á sẽ bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến, ra dấu cho nàng ở yên nơi này chờ rồi rời đi.

Địch Lỵ Á biết bản thân lức này mới chỉ là thất cấp ma pháp sư, nếu đi tiếp chỉ tổ gây thêm phiền toái cho Tiểu Nhạn, vẫn là ngoan ngoãn rời khỏi lưng Tiểu Bạch, nhưng trong nội tâm vẫn không ngăn được lo lắng. Lần theo dấu tích của cuộc chiến, Địch Lỵ Á cuối cùng cũng thấy được nhân ảnh nàng đang muốn tìm.

Người kia một thân thanh sắc vốn vô cùng xinh đẹp, mái tóc dài phiêu phiêu theo gió trông vô cùng tiêu diêu tự tại, nay trở nên vô cùng chật vật, máu đỏ tươi nhuộm đấm áo, không rõ là máu địch hay máu của chính nàng. Đôi mắt toát lên vẻ ngạo nghễ, kiên cường, không vì hoàn cảnh khó khắn trước mắt mà cảm thấy e dè. Nàng đứng đó, cùng với Tiểu Bạch, vây xung quanh là bốn người có đôi quang dực lấp lánh chói mắt.

Không hiểu sao Địch Lỵ Á lại cảm thấy lúc này Tiểu Nhạn mặc dù toàn thân chật vật không chịu nổi, nhưng lại toát ra một lọai khí thế mê người, khiến nàng không thể rời mắt.

Mặc dù có thêm Tiểu Bạch giúp sức, nhưng đứng trước vây công của bốn Thánh Vực sơ giai cũng khiến cho tình hình của Tiểu Nhạn không mấy khả quan.

Đương lúc không biết phải làm sao thì nàng nhận thấy có một ánh mắt chuyên chú mà quen thuộc.

Lần theo cảm giác, nàng hướng về một hướng cách đó khoảng 60-70 thước.

Làm sao Địch Lỵ Á lại tới đây? Tiểu Nhạn ngẩn ra, sau đó quay sang trừng Tiểu Bạch.

"Ta cũng hết cách, là nàng ta đòi theo" Tiểu Bạch bất đắc dĩ giải thích.

Tiểu Nhạn biết việc này không thể trách Tiểu Bạch, nếu không có sự trợ giúp của Tiểu Bạch, nàng cũng không trụ được đến bây giờ.

Trước mắt phải tìm cách giải quyết bốn gã song dực thiên sứ này.

Bốn gã Thiên Sứ thấy Tiểu Bạch đem đồng bọn giết chết thì nổi giận, điên cuồng công kích hơn, máu tươi bắn ra ngày một nhiều, mùi tanh nồng lan rộng cả một vùng.

"Nhanh, mau giết chết Tiểu Nhạn" Lan Đạm quát lên. Thời gian của bọn họ không còn nhiều, thân thể này sắp tới cực hạn.

Bốn gã Thiên sứ nọ cũng không hề để tâm đến Tiểu Bạch nữa, trực tiếp lao về phía Tiểu Nhạn. Có điều bọn chúng không chú ý đến Tiểu Bạch không có nghĩa là Tiểu Bạch để yên cho chúng muốn làm gì thì làm.

"Vù vù" Tiểu Bạch chớp mắt tiếp cận một gã thiên sứ khác, Tiểu Nhạn mặt khác lại né ra xa, dù sao Tiểu Nhạn phòng ngự không đủ, không thể cận chiến được với Thiên Sứ.

"Gruuu!!!"

Tiểu Bạch há miệng to như một chậu máu đen ngòm, nhắm thẳng cổ tên Thiên Sứ ngoạm cho một phát.

"Ầm!" Tên Thiên sứ vung quyền bổ vào người Tiểu Bạch, nhưng bị Tiểu Bạch né được, trực tiếp đem tả thủ của hắn cắt rời.

Song dực Thiên sứ đau đớn phẫn nộ, lập tức hữu thủ phách về phía bạch sắc Linh miêu. Một đòn phẫn nộ này đánh ra cơ hồ đem theo toàn bộ năng lượng của Thiên sứ, hữu thủ rực sáng lên lóa mắt như mặt trời.

"Ầm" Một quyền bổ xuống người Tiểu Bạch, nhưng móng vuốt của Tiểu Bạch cũng cắm thẳng vào ngực hắn.

Cơ thể bị xé toạc, máu tươi tuôn xối xả.

Song dực Thiên sứ nọ thân thể run lên vài cái, kinh mạch trong cơ thể hoàn toàn vỡ vụn, ngay cả nội tạng cũng không thể chịu nổi năng lượng kinh khủng mà nát bấy, máu tươi trào ra, song dực Thiên sứ trực tiếp ầm ầm đổ xuống.

Lại một Thiên sứ khác tử trận.

Cùng lúc đó "Ầm!" Thân thể Tiểu Nhạn trúng một quyền, bị đánh văng đi như một bao cát.

Một quyền này thực nặng, Tiểu Nhạn chỉ cảm thấy ruột gan đảo lộn, một mùi tanh ngòm trào dâng trong cuống họng.

Nàng phun ra một ngụm máu tươi. Một ngụm máu này khiến cho tim của Địch Lỵ Á gần như bị bóp nghẹt.

Mắt thấy tiên Thiên Sư lại vung quyền lên, chuẩn bị giáng tiếp một đòn, Địch Lỵ Á không nghĩ ngợi gì liền lao ra.

Trong khoảnh khắc một quyền đó bổ xuống, Tiểu Nhạn nghĩ mình sẽ không qua nổi, mắt thấy Tiểu Bạch vừa hạ xong một tên Thiên Sứ, đang cực nhanh bay lại liền bị hai tên thiên sứ khác ngăn cản, miệng phẫn nộ gào thét.

"Mang Địch Lỵ Á chạy đi" Trong giây phút sinh tử Tiểu Nhạn chỉ có thể nói được như vậy.

"Hống!" Tiểu Bạch gào lên bi phẫn đau thương.

"Ầm!" Một tiếng nặng nề, bụi đất tung lên mịt mù. Tiểu Nhạn những tưởng một quyền này là mình xong rồi, nhưng không, nàng chỉ cảm thấy có gì đó âm ấm, dính dính rơi trên mặt, mở mắt ra, chưa kịp hiểu chuyện gì thì liền có một thân thể mềm mại ôm lấy.

"Huynh...huynh nhất định...phải...phải sống" Địch Lỵ Á khó khăn nói ra từng chữ. Một quyền  của Thánh Vực sơ giai phá tan lực phòng ngực của nàng, trực tiếp đánh lên thân thể yêu nhược. Ừm, trước khi chết được ôm Tiểu Nhạn lần cuối, kể cũng mãn nguyện rồi - Địch Lỵ Á hạnh phúc mỉm cười. Đời này nàng không còn gì nuối tiếc, chỉ là nàng có chút nhớ cha mẹ đây, kiếp này nàng phụ họ rồi.

Tiểu Nhạn sững sờ, run rẩy ôm lấy Địch Lỵ Á. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngay cả Tiểu Bạch cũng ngây ngẩn cả người

"K-không...không...không..." Tiểu Nhạn cảm thấy người trong lòng hơi thở đứt đoạn, tay buông thõng xuống liền hoảng hốt. Bất chấp tất cả, lấy một gốc thảo dược đỏ như máu đem bóp nát lấy nước, rỏ vào miệng Địch Lỵ Á. Thảo dược này là nàng vô tình phát hiện, công dụng của nó có thể trong nháy mắt trị nội thương,  nàng chưa kịp thử nghiệm kiểm tra tính an toàn của nó, nhưng giờ phút này nàng bất chấp.

"Nghe ta, mau nuốt nó...mau ... mau..." Tiểu Nhạn nói mà như phát khóc, tay cầm thảo dược không ngừng run lên.

Tên Thiên Sứ thấy một quyền không thành, lại chuẩn bị tấn công một lần nữa.

Bất quá, quyền chưa kịp hạ xuống thì đầu đã bị Tử Huyết cắt gọn, nằm lăn lông lốc, thân thể cụt đầu đứng bất động hồi lâu.

"Các ngươi...Chết cả đi!" Tiểu Nhạn trầm thấp mở miệng, cẩn thận đặt Địch Lỵ Á nằm xuống, nâng niu như thể sợ đánh thức người đang ngủ trong lòng, đứng dậy, quay đầu lại. Một đôi mắt màu đỏ tươi lạnh lẽo nhìn tất cả mọi người tại đương trường!


~~~ Ui ui, ta đi học đây, cố đăng xong h muộn rồi huhu. Mọi ng đọc vui ha~~~

Bình Luận (0)
Comment