Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác

Chương 21

Editor: Minori

【 Cẩu Lương: Mau mau! Tiểu Tứ, đem không gian vĩnh hằng mở ra một ô, ta muốn nuôi nó! 】

【 Hệ thống: A, chủ nhân không muốn ăn nó sao? 】

【 Cẩu Lương kϊƈɦ động khó kìm nén: Cứ như vậy ăn nó luôn sao? Lương tâm ngươi sẽ không đau à?! 】

【 Thịt cá tuyết biển sâu nguyên chất trong suốt như tuyết, là nguyên liệu tốt nhất làm món cá sống cắt lát (Sashimi) toàn thời không! Vào miệng là tan, ngọt thanh trơn mềm, còn mang công năng độ mẫn cảm vị giác ×2, ăn một miếng thôi môi răng lưu hương, mỹ vị ba ngày không tiêu tan! Oa, ta muốn nó thật lâu, nhưng bởi vì nó là sản vật thế giới cấp A, giá chào hàng ở chủ thương thành quả thực không cần quá cao ngạo!! Hiện tại rốt cuộc —— không nghĩ tới đồ ăn trong thương thành bán với tích phân tiện nghi như vậy, ta thật cảm động 〃〃! Điều tuyệt vời hơn nữa là nó là loài sinh sản vô tính, khi về già nó sẽ tự động tách nhánh để sinh ra đàn con, ta phải nuôi nó thật tốt, chờ đến tương lai...... Oa ka ka ka! 】

Dường như cậu đã thấy những con cá tuyết biển sâu không ngừng lao về phía mình một lần nữa!

【 Hệ thống bị nhồi máu cơ tim, sau một lúc lâu mới nói: Ta còn tưởng rằng ngài có hồn lực vị dâu tây liền mọi chuyện đều đủ rồi. →^→】

【 Cẩu Lương than một tiếng: Đáng tiếc, chờ nhiệm vụ kết thúc, ta lại không ăn được. Vẫn là có chút theo đuổi thực tế đi......】

Nghĩ đến điều này, Cẩu Lương lại đau lòng, vốn dĩ hưng phấn khi cướp được khen thưởng cá tuyết cũng liền tan.

Thời Vũ dường như cảm nhận được cậu mất mát, từ trong lúc ngủ mơ màng tỉnh lại, ôm lấy cậu ôn nhu hỏi: "Có phải nơi đó còn không thoải mái hay không?"

Cẩu Lương đem mặt vùi vào ngực hắn, lắc lắc đầu, rầu rĩ không vui.

"Thời Vũ, cậu là của tôi, ít nhất...... Hiện tại đều là của tôi."

Thời Vũ cười rộ lên, sờ sờ đầu cậu nói: "Cậu lại nghĩ linh tinh cái gì rồi, không chỉ là hiện tại, tôi vĩnh viễn thuộc về cậu."

Cho dù Cẩu Lương biết đây là khả năng không thể thực hiện, trêи mặt cũng không khỏi nở nụ cười ngọt ngào mà chính cậu cũng không phát hiện ra.

*

Học kỳ mới bắt đầu, Thời Vũ chính trực mà lấy lý do chuẩn bị cho kỳ thi, dọn vào căn hộ của Cẩu Lương cách trường học càng gần.

Thời mụ mụ thấy rằng con trai lớn trong nhà như quả bom nổ chậm.

Con trai từ nhỏ không thích cùng người khác thân cận, chỉ số thông minh quá cao khiến hắn làm gì cũng dễ dàng, cũng không quan tâm đến bất kỳ điều gì. Đừng nói là bạn cùng lứa tuổi, cho dù là lớn tuổi hơn hắn, cũng nói không đến một câu, khó khăn lắm mới có Hà Căng miễn cưỡng có thể nói chuyện, lại hồng nhan bạc mệnh. Tựa như ba ba hắn lo lắng vậy, bà cũng sợ con trai sống độc thân mãi mãi*.

*Nguyên văn "chú cô sinh-注孤生": Số phận đã định sữ cô đơn cả đời = FA.

Hiện tại rốt cuộc có người khiến hắn để ý, yêu, tuy rằng là con trai, nhưng ngoan ngoãn hiểu chuyện lại săn sóc người, người trong nhà đều vì thế thở phào nhẹ nhõm —— con trai / cháu trai ngoan nửa đời sau cuối cùng cũng có nơi thuộc về.

Thật không ngờ, nam sinh hướng ngoại, bà sau này đều ngóng trông mỗi ngày cuối tuần Thời Vũ mang Cẩu Lương cùng nhau về nhà, chờ bọn họ lớn chút nữa, chỉ sợ lâu cũng là mỗi tháng trở về một lần.

Lần này ông nội Thời chưa nói gì, theo quan điểm của ông, đàn ông nếu đã trưởng thành thì dù tốt hay xấu cũng phải tự chịu trách nhiệm, không cần người khác xen vào. Ngược lại là bà nội Thời bí mật lôi kéo Thời Vũ dặn dò cháu trai ngoan khắc chế chút, không cần ỷ vào tuổi trẻ liền phóng túng —— đặc biệt nó sẽ thương tổn đến Cẩu Lương với tư cách là người nhận —— khi về già rồi sẽ có hại.

Thời Vũ vẻ mặt nghiêm túc mà đáp ứng, nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ mà bà nội đã hỏi thăm từ một chuyên gia trung y: "Một tuần không được vượt quá hai lần".

Cẩu Lương đã rình coi đến một màn này khi theo dõi: Ồ, bị rò rỉ rồi nha 【)TдT(】!!

Những ngày tháng hạnh phúc trôi qua Cẩu Lương không ngừng rớt tiết tháo*, thả thính Thời Vũ cũng khiến hắn không lay động mà quán triệt lời dặn của bác sĩ, thử chuồn lướt qua. Một tháng sau khi Cẩu Lương xoát đầy 99% tiến độ và không thể vượt qua 1% cuối cùng, kỳ thi tuyển sinh đại học đếm ngược —— 1 ngày.

*Tiết tháo: khí tiết vững vàng, không chịu khuất phục.

【 Cẩu Lương: Tiểu Tứ, ta thử hết các tư thế trong bách khoa toàn thư, nhưng Thời Vũ vẫn không thỏa mãn...... Ngươi nói, hắn muốn gì đây? 】

【 Hệ thống: Mmm, chủ nhân, căn cứ thường thức thế giới trước mắt, lúc này nữ chính hẳn là mang thai em bé, tốt nhất là long phượng thai, là có thể đạt được thành tựu HAPPY ENDING. 】

【 Cẩu Lương: Ngươi đang châm chọc ta sao? ^ _ ^ 】

【 Hệ thống: Chủ, chủ nhân! Ta không có, chủ nhân tôn kính, ta xin thề!! ∑( ̄□ ̄;) 】

【 Cẩu Lương cười lạnh một tiếng, lúc sau mới nói: Ngươi nói, có thể là vì độ hảo cảm chỉ có 99 hay không? Ta có lẽ nên từ độ hảo cảm xuống tay, ừm, ý tưởng này rất có tính khả thi......】

Nói xong, cậu bắt đầu suy nghĩ cho chính mình, rời khỏi hệ thống đang khao khát tỏa sáng.

Thời Vũ luôn quan tâm đến các kỳ thi, lần này đã kiểm tra cẩn thận dụng cụ thi của Cẩu Lương, liên tục dặn dò cậu: Thời tiết quá nóng, đừng ở trong phòng thi sau khi hoàn thành đề; nếu cậu đói, hãy đặt sô cô la.....

"Thời Vũ."

Cẩu Lương bỗng nhiên kêu hắn một tiếng.

"Ừm?"

Thời Vũ ngẩng đầu lên.

Cẩu Lương cười, lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào, cậu cúi người ghé vào bên tai Thời Vũ.

Bốn phía tất cả đều là tiếng thảo luận của các thí sinh nôn nóng hỗn loạn và tiếng các giáo viên đang động viên, nhưng thế giới của Thời Vũ lại yên tĩnh, chỉ nghe được Cẩu Lương nói: "Bạn trai thân ái, có phải tôi chưa từng nói với cậu...... Tôi yêu cậu hay không."

Thời Vũ mở to hai mắt.

Trong nháy mắt, hắn như được quay lại khoảnh khắc động tâm đầu tiên, trong nụ cười như nắng tháng bảy của đối phương, hắn nghe thấy tiếng trái tim chớm nở.

Hắn nhẹ giọng nói: "Tôi cũng vậy."

【 Đinh! Độ hảo cảm của mục tiêu đổi mới, độ hảo cảm hiện tại: 100! 】

*

Cẩu Lương chưa bao giờ giống như hiện tại chán ghét chế độ chọn lọc nhân tài ở thế giới nhiệm vụ trước mắt —— thi đại học gì đều đi SHI chứ! Liên lụy cậu đem hết thủ đoạn cả người cũng chưa thể làm Thời Vũ vốn dĩ ý chí lực bạc nhược với cậu buông lỏng, hu.

Cho đến buổi tối ngày kết thúc kỳ thi đại học, cuối cùng Cẩu Lương cũng được như mong muốn.

Mặc dù điều khiến cậu ngạc nhiên là 1% cuối cùng của tiến độ nhiệm vụ không tăng lên, nhưng sự dung hợp hồn lực 100% và vị dâu tây+100 hồn lực cũng đủ để cậu đến mức không thể tự kiềm chế, chủ động nhiệt tình mà ôm Thời Vũ, quấn lấy hắn không chịu buông tay, cho đến khi cả hai cùng kiệt sức.

Lý Lâm Linh và những người khác đang lên kế hoạch cho chuyến giã ngoại tốt nghiệp

Tuy nhiên, cậu nhận thấy trong lòng Thời Vũ vẫn còn bóng ma tâm lí với hoạt động như vậy, trong tiếng hu hu hu của hoa khôi trường và hoa khôi lớp, Cẩu Lương vẫn nhẫn tâm mà từ chối hai em gái dễ thương mời.

Cho nên, hôm nay Lý Lâm Linh gọi điện thoại tới nói muốn mời cậu cùng Thời Vũ tham gia liên hoan chúc mừng tốt nghiệp cùng bọn họ trước chuyến giã ngoại, tuy rằng Cẩu Lương chỉ muốn cùng Thời Vũ nhốt trong phòng tối làm chuyện xấu hổ, vẫn là sửa soạn một chút ra cửa.

Lần này không liên hoan ở nhà Cẩu Lương, mà là một bạn học trong lớp có người nhà làm khách sạn đã cung cấp phòng tổng thống là nơi gặp nhau cuối cùng.

Ngoài ý muốn, Chiêm Vĩnh Triết và Diệp Huy đều đến.

Diệp Huy không cần phải nói, bởi vì hắn đã không phối hợp trong thời gian chữa bệnh, vì vậy mà sau khi thương thế lành hai chân vẫn để lại một số khuyết tật, khi đi đường nếu nhìn kỹ là có thể thấy hơi khập khiễng không phối hợp được —— hắn sợ người khác cười nhạo, càng không hoà hợp cũng tới.

Đương nhiên, Cẩu Lương sở dĩ cho rằng hắn sẽ không xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì Diệp Huy thi rớt đại học.

—— Vào ngày thi đại học, thằng nhãi này bất hạnh mà cùng phòng thi với cậu, ánh mắt nhìn cậu giống như bị nhiễm độc. Vốn dĩ đã sớm quên hắn là cọng hành nào Cẩu Lương khó chịu, đồng hồ hàng năm không rời tay vừa chuyển động...... Diệp Huy lại lần nữa ôn lại trải nghiệm bụng quặn đau, đầu đầy mồ hôi lạnh mà ngược tâm làm bài thi.

Tâm ham hư vinh và tâm háo thắng của Diệp Huy lớn như vậy, lúc này không đem chính mình giấu đi đã coi như biểu hiện không tồi, Cẩu Lương không nghĩ tới, hồi lâu không chú ý, tố chất tâm lý của hắn vậy mà cao hơn trước.

Còn Chiêm Vĩnh Triết, từ khi bại lộ chuyện hắn đã từng ngược đãi nguyên chủ, uy tín của hắn ở lớp học xuống dốc không phanh —— các bạn học không cố tình xa lánh hắn, nhưng cho dù Trần Lý Bạch cùng trường đã từng thân thiết như vậy cũng không còn toàn tâm tín nhiệm hắn. Chiêm Vĩnh Triết một mặt không chịu nổi sự cách biệt như vậy, mặt khác vì không thể đối mặt với Cẩu Lương, cho nên sau này trong nhà Cẩu Lương làm liên hoan hắn đều không hề tham gia.

Lý Lâm Linh sợ Cẩu Lương để ý, thấp giọng hướng cậu giải thích nói: "Hắn thấy được thông báo trong nhóm chủ động nói muốn tới, tớ cùng Trần Lý Bạch nghĩ, về sau cũng phải đường ai nấy đi, đây là lần tụ hội cuối cùng cho nên......"

Cẩu Lương xua xua tay nói: "Không sao đâu."

Rời khỏi khuôn viên trường cấp ba, đám bạn trong lớp tự coi chính mình như những người lớn thực thụ, mang đến vài thùng bia rất phô trương mà nói không say không về. Đây là lần đầu tiên họ uống trong một bữa tiệc nên không khí càng thêm sôi động.

Sau khi ăn uống no say, bọn họ hoặc tụ ở bên nhau nói chuyện trời đất, hoặc tranh micro để ca hát. Lý Lâm Linh vẫn luôn dùng ánh mắt bí ẩn khát khao nhìn chằm chằm Cẩu Lương và Thời Vũ, tròng mắt vừa đảo, đề nghị chơi trò đơn giản nhất là "Nói thật hay mạo hiểm" (Truth or Dare).

Tất cả mọi người hứng thú bừng bừng.

Hơn hai mươi người xếp thành một vòng tròn lớn trêи thảm, chai rượu trêи bàn thủy tinh ở giữa chuyển động, đầu chai chỉ về phía Lý Lâm Linh, đuôi chai chỉ về phía Cẩu Lương.

Cẩu Lương hỏi: "Hoa khôi trường, cậu và Trần Lý Bạch có quan hệ gì khác ngoài quan hệ ngồi cùng bàn hay không?"

Lý Lâm Linh luôn luôn tùy tiện đột nhiên đỏ mặt, Cẩu Lương nhướng mày, cười như không cười mà nhìn Trần Lý Bạch cũng đang đỏ mặt, cố ý trêu chọc: "Vấn đề này rất khó trả lời sao, hay cậu muốn lựa chọn mạo hiểm? Vậy, ôm người bên tay phải cậu 30 giây đi."

Vừa lúc Trần Lý Bạch tình cờ ở bên tay trái đã kêu ra tiếng: "Chúng tôi vẫn là quan hệ bạn bè thuần khiết!"

Cẩu Lương: "Cậu trả lời không hợp lệ."

Trần Lý Bạch ôm bả vai Lý Lâm Linh, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: "Người nhà viện trợ từ bên ngoài không được sao?"

Cẩu Lương buồn cười: "Được, tất nhiên là được!"

Lý Lâm Linh mặt như bị thiêu cháy, các bạn trong lớp mặc kệ có tại đây trước nhìn ra manh mối hay không, đều thiện ý mà cười ồn ào cùng nhau chúc phúc. Còn có bỡn cợt, nói chờ bọn họ kết hôn phải nhớ đến phát thiệp mời, Trần Lý Bạch cười ngây ngô đầy mặt, cộc lốc mà nói nhất định nhất định, chọc đến Lý Lâm Linh dùng gia pháp ma trảo véo eo hắn, làm hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Lý Lâm Linh lại càng nhìn chằm chằm Cẩu Lương và Thời Vũ, mấy vòng sau, rốt cuộc cô cũng tìm được cơ hội rồi —— bình rượu chỉ hướng Cẩu Lương, người đưa ra câu hỏi là Trương Tiêu.

Trương Tiêu đưa ánh mắt "Tôi hiểu cậu" cho Lý Lâm Linh đang kϊƈɦ động, thanh thanh giọng nói hỏi: "Bạn học Thích Trình, xin hỏi, cậu và Thời học bá có quan hệ gì khác ngoài quan hệ ngồi cùng bàn hay không?"

Cùng một câu hỏi.

Mọi người nín thở chờ cậu trả lời, bộ dáng Cẩu Lương trông ngượng ngùng còn hơn hoa khôi trường, làm cho bọn họ nôn nóng chờ đợi, mới cười hì hì hỏi: "Mạo hiểm là gì?"

Trương Tiêu không chuẩn bị liền nhìn về phía Lý Lâm Linh, tiểu thiên sứ trong lòng người sau đã sớm oa oa oa, lúc này lớn tiếng nói: "Nếu là không thành thật trả lời, thì phải ở đây chọn một nam sinh mà "Bích đông*" mười giây! Cần phải thật thương thực chiến loại này!"

*Bích đông (hay 'Kabedon'-tiếng nhật): Là tư thế dồn đối phương vào tường.

Cẩu Lương vui vẻ, không nói hai lời mà: "Tôi chọn mạo hiểm."

Lý Lâm Linh ban đầu còn không phản ứng kịp, chờ mọi người đều hít hà một hơi, cô mới che miệng a a a mà khẽ gọi lên.

Cẩu Lương rất khí phách mà đẩy ngã Thời Vũ bên người, làm trò ác bá đùa giỡn con gái nhà lành, cầm lấy cằm hắn nói: "Tiểu ca nhi lớn lên thật đẹp, theo đại gia, về sau cho ngươi ăn sung mặc sướиɠ."

Thời Vũ nói: "Được."

Cẩu Lương nghẹn lại cười, phồng miệng quở trách hắn: "Cậu tốt xấu gì cũng giãy giụa một chút a, một chút cảm giác thành tựu đều không có."

Thời Vũ ngửa đầu hôn hôn bờ môi của cậu, nói: "Phu quân, nô gia theo ngài."

Cẩu Lương cười ngã vào trêи người hắn, nhóm quần chúng ăn dưa tỏ vẻ bị nhét cẩu lương đầy miệng.

Bọn họ đối chuyện của hai vị học bá tràn ngập lòng hiếu kỳ —— đại khái chỉ có Diệp Huy bị hình ảnh như vậy ghê tởm, biểu tình không che giấu sự chán ghét, đề nghị rời đi. Tuy nhiên, không có ai quan tâm đến cảm xúc của hắn, cũng không có ai giữ hắn lại —— tâm hồn hừng hực bát quái đều đem bọn họ đốt cháy, đáng tiếc lúc sau bất luận là Cẩu Lương hay là Thời Vũ đều không bị quay trúng.

Cuối cùng khi tan cuộc Lý Lâm Linh lã chã chực khóc mà nói: "Tớ không có nguyện vọng khác, tớ chỉ muốn biết, A Trình cậu chừng nào thì cùng Thời học bá ở bên nhau. Tiểu tâm nguyện đơn giản như vậy, thế nhưng không thể thực hiện......"

Cẩu Lương vô tình mà nhìn cô hu hu hu, nhưng thật ra Trần Lý Bạch đau đầu càng đau lòng nói: "A Trình, cậu liền phát từ bi nói cho cô ấy đi."

Cẩu Lương: "Cậu cầu xin tôi?"

Trần Lý Bạch không một chút giãy giụa: "Đúng vậy, đại gia, tôi cầu xin ngài!"

Cẩu Lương lúc này mới vừa lòng, nắm tay Thời Vũ nói: "Hôm nay là ngày thứ 612 chúng tôi ở bên nhau."

Thời Vũ ý cười càng sâu.

612 ngày, nói cách khác bọn họ ở dưới mí mắt mình tương thân tương ái gần hai năm qua! Lý Lâm Linh bị chính mình não bổ đến gan run, thời điểm chia tay, cô chân thành mà nói: "A Trình, Thời Vũ, chúc phúc cho các cậu."

Cô nói chân thành, Cẩu Lương hai người cảm kϊƈɦ, ngay cả Thời Vũ đều chủ động cùng cô và Trần Lý Bạch nói: "Nhớ giữ liên lạc, cũng chúc phúc cho các cậu."

Bốn người ở ngã tư đường tách ra.

Đúng lúc này, Cẩu Lương đột nhiên nghe được tiếng hệ thống hoảng sợ nhắc nhở ↓

【 Đinh!!! Chủ nhân cẩn thận — —】

Lời còn chưa dứt, nó lại đột nhiên ngắt mất.

【 Cẩu Lương: Tiểu Tứ, có chuyện gì vậy? 】

Trong nháy mắt khi Cẩu Lương đang phân tâm, cậu nghe được tiếng xe chói tai xông tới, theo bản năng quay đầu, dưới ánh đèn đường chỉ kịp thấy khuôn mặt vặn vẹo phẫn hận của Diệp Huy đang phóng xe thật nhanh đâm về phía cậu ——

Thời Vũ kéo cậu ra!

Diệp Huy thấy không thành công, chột dạ mà nhấn ga chạy trốn.

Thời Vũ cực kỳ hoảng sợ, ôm Cẩu Lương một hồi lâu không chịu buông tay, chờ tìm về lý trí, hắn phẫn nộ mà tìm điện thoại liên hệ ba mình —— hắn muốn cho Diệp Huy vì hành động vừa rồi mà sám hối cả đời!

Cẩu Lương nhìn hắn tức giận đến ngón tay đều đang run rẩy, ôm ôm hắn nói: "Thân ái, bình tĩnh, Diệp Huy hắn trốn không thoát."

Điện thoại quay số.

Thời Vũ vừa đem điện thoại di động đặt ở bên tai, vừa đối cậu nói: "Hắn dám làm như thế, tôi muốn cho hắn trả giá đại giới."

Cẩu Lương cười rộ lên, đang muốn nói gì, đột nhiên Thời Vũ hoảng sợ mà mở to hai mắt, hô to: "Cẩn thận — —"

Cẩu Lương chỉ cảm thấy chính mình đột nhiên bị Thời Vũ ôm lấy, hai người đổi vị trí, ngay sau đó cậu nghe thấy một tiếng...... Âm thanh vũ khí sắc bén xuyên qua thân thể.

"A!!!"

Một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên! Hà Lâm mang mũ cùng khẩu trang đem chính mình ngụy trang, sau khi nhìn đến người mình làm bị thương lại là Thời Vũ, té ngã trêи mặt đất, kinh hoảng lùi về phía sau.

"Thời Vũ......"

"Thời Vũ!!!"

Điện thoại trong tay rơi xuống mặt đất, Thân thể cao lớn của Thời Vũ đột nhiên như mất đi sức lực, ngã xuống.

Cẩu Lương theo bản năng ôm lấy hắn.

【 Cẩu Lương: Mau đổi đạo cụ tái sinh! Tiểu Tứ, mau cho ta đạo cụ tái sinh!! Tiểu Tứ ——】

Biển ý thức không có bất kỳ phản ứng gì.

Cẩu Lương nâng lên mặt Thời Vũ: "Đừng sợ, Thời Vũ đừng sợ, chúng ta lập tức đi bệnh viện, lập tức đi ngay!"

Đồng tử của Thời Vũ bắt đầu tan rã, hắn hơi hơi hé miệng, gian nan mà nói: "Tiểu...... Hố Nhi, thực xin lỗi...... Tôi muốn, thất, hứa......"

Nước mắt không cam lòng rơi từ khóe mắt hắn, hòa với máu từ

miệng, cùng nhau rơi xuống trêи tay Cẩu Lương.

Cẩu Lương lắc đầu lại lắc đầu: "Đừng mà, Thời Vũ đừng mà, cậu sẽ không chết, tôi sẽ cứu cậu, tôi sẽ cứu cậu ——"

【 Tiểu Tứ! Tiểu Tứ ngươi ra đây!! Tiểu Tứ!!! 】

Nhưng tất cả đều tốn công vô ích, sự sống của Thời Vũ trong giây lát bị cướp đi, đôi mắt mất đi tiêu cự.

Cẩu Lương run rẩy mà sờ lên lưng hắn, sờ lên con dao gọt hoa quả từ sau lưng, một dao cắm ở...... vị trí trái tim của Thời Vũ.

"Đừng mà, Thời Vũ......"

【 Đinh, tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ hiện tại: 100%. 】

【 Chúc mừng người chấp hành NO.00401 hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại tiến hành rút ra, đếm ngược: 10, 9, 8......】

Cuối cùng ở bên tai Cẩu Lương vang lên, ngoại trừ âm thanh máy móc lạnh băng của chủ hệ thống, còn có tiếng thét chói tai của Hà Lâm và giọng nói trong điện thoại đang nằm trêи mặt đất truyền đến "Này? Con trai con làm sao vậy? Này, Tiểu Trình là con sao?".

*

Trong biển ý thức.

Sương mù và trống rỗng bao trùm thế giới ý thức hồn thể của Cẩu Lương, người luôn luôn náo nhiệt.

Hệ thống lần đầu tiên hiện ra nguyên hình, đó là hình dáng nhân loại còn nhỏ mềm mại và đáng yêu nhất mà Cẩu Lương đã tặng cho nó. Hệ thống tướng ngũ đoản* bụ bẫm trắng nõn mặc cái yếm nhỏ màu đỏ, lúc này đôi mắt to ngấn lệ, sợ hãi tiến đến chỗ Cẩu Lương đang ngồi.

*Tướng ngũ đoản: Mình và chân tay đều ngắn.

Hệ thống: "Chủ nhân, ngài có khỏe không?"

Cẩu Lương: "...... Vì sao không trả lời ta."

Hệ thống: "Hu hu, chủ nhân ta không phải cố ý, chủ hệ thống đột nhiên đóng băng trình tự điều khiển của ta."

Cẩu Lương: "Vì sao đột nhiên biến thành như vậy...... Không nên, rõ ràng có một tổ người chấp hành ở thế giới này lưu lại 60 năm, Thời Vũ tuổi thọ vốn dĩ có thể rất dài...... Ta, ta vốn dĩ có thể ít nhất có 60 năm bên nhau, cùng hắn nói tạm biệt......"

Hệ thống khóc không thành tiếng.

【 Đinh, người chấp hành NO.00401 tôn kính. Bởi vì nguyên nhân không rõ, ý thức Chủ Thần của thế giới nhiệm vụ 001 lúc ấy đột nhiên thức tỉnh, làm gián đoạn tuần hoàn thời không của thế giới này, đồng thời khôi phục mọi thứ về quỹ đạo phát triển ban đầu, cho nên các dấu hiệu sự sống của mục tiêu biến mất. May mắn thay, nhiệm vụ đã được hoàn thành xuất sắc. 】

【 Đinh, chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, đạt được một lần rút thăm trúng thưởng ở thương thành! 】

【 Đinh, mời người chấp hành NO.00401 đem quá trình hoàn thành nhiệm vụ sửa lại thành công lược, truyền lên trêи diễn đàn nhiệm vụ. Hoàn thành trong vòng 48 giờ, nhận về khen thưởng kinh nghiệm. 】

【 Đinh, thế giới nhiệm vụ thứ hai đã khoá chặt, mười giây sau bắt đầu truyền tống, mời người chấp hành chuẩn bị sẵn sàng. 】

Âm thanh máy móc của chủ hệ thống bình dị.

Hệ thống: "Chủ nhân......"

Cẩu Lương hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Bình Luận (0)
Comment