Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác

Chương 35


Bên ngoài Cục Dân Chính, trong xe hơi.
Cẩu Lương ngây ngô cười hi hi, nhìn ảnh chụp trên giấy đăng ký kết hôn, kinh ngạc nói: "Chúng ta đã kết hôn rồi sao?"
Ở thế giới trước, đừng nói đến Luật hôn nhân đồng tính, còn có rất nhiều người có thành kiến ​​với tình yêu đồng giới, không ngờ hôm nay lại được cấp giấy chứng nhận dễ dàng như vậy, thăng chức thành người đã có gia đình.
Hạ Sùng Phong mím môi cười, trong mắt là niềm vui vô hạn, hắn chạm vào khuôn mặt Cẩu Lương trên bức ảnh chụp của giấy đăng ký kết hôn, cúi đầu hôn lên má cậu.
Mùi hương nồng đậm của hồn lực đúng là làm cho Cẩu Lương trầm mê, cậu ngẩng đầu hôn Hạ Sùng Phong, ôm cổ hắn rồi xoay người ngồi lên đùi hắn, cúi đầu vội vàng đòi lấy.
Hạ Sùng Phong cười, tiếng cười từ lồng ngực tràn ra cổ họng bị động tác lộn xộn của hắn làm cho vỡ vụn, tùy ý để cậu càn quấy, Cẩu Lương cởi áo sơ mi của hắn ra vội vàng vuốt ve cơ bụng rắn chắc của hắn, đi sâu xuống nơi không cửa, rồi kéo thắt lưng của hắn.
Hạ Sùng Phong lúc này mới nhẹ nhàng giữ chặt tay cậu, hôn cậu nói: "Từ từ, về nhà trước."
"......!Ồ."
Cẩu Lương nhìn hắn có chút ngượng ngùng, mà sự cấp bách trong lúc rụt rè này cũng không ít so với mình, lại còn giả vờ nghiêm túc, lập tức cười híp mắt.
Ngưu Tình với vẻ mặt hoang mang không kịp nói gì sau khi đỗ xe, liền nhìn thấy cánh cửa của khoang phía sau bị chặn bởi vách ngăn đã mở ra, Hạ Sùng Phong ôm người bước chân vội vàng đi về phía nhà.

Hai chân Cẩu Lương vòng trên eo hắn, ghé vào bên tai hắn cười nói gì đó, ôm thật chặt Hạ Sùng Phong.
Ngưu Tình: "......"
Cô đã có biểu tình như này kể từ khi Ảnh đế nhà mình xuống máy bay và yêu cầu cô ấy sắp xếp làn đường xanh* để lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Bây giờ nhìn Hạ Sùng Phong căn bản đã quên mất sự tồn tại của người sống là cô đây, người đại diện Ngưu nén giận chạy xe vào gara, vứt hành lý của họ ở đây một cách "vô trách nhiệm", tròng lòng mới cảm thấy tốt hơn một chút, đổi xe rồi rời đi —— Được rồi, đêm tân hôn, cô hiểu được.
*Làn đường xanh - 绿色通道: Nghĩa là làn đường ưu tiên, thông suốt, không gặp khó khăn khi lưu thông.

Ở đây ám chỉ việc được ưu tiên.
Cô tự động phớt lờ ánh nắng chói chang khi ra khỏi gara, nhà của Hạ Sùng Phong thường ở nội thành, một nam chủ nhân khác lần đầu đến thăm chưa kịp thưởng thức nó.
Từ hành lang đến cầu thang, từ quần áo của Cẩu Lương đến thắt lưng và quần của Hạ Sùng Phong, một đường nhìn theo hai vị nam chủ nhân hôn trên lầu một cách không thể tách rời, cửa phòng ngủ đóng lại, ngăn cách thành một thế giới tuyệt đối riêng tư.
Cẩu Lương đè Hạ Sùng Phong xuống, khóe mắt đuôi lông mày tất cả đều là vui sướng, cậu cắn miệng Hạ Sùng Phong: "Em muốn ăn đã lâu......"
Hạ Sùng Phong sờ sờ mặt cậu, thấp giọng nói: "Anh......!Cũng vậy."
Bị hương chanh quanh quẩn không tiêu tan vây quanh, Cẩu Lương sờ về phía bộ vị đồ sộ của hắn, cắn cắn môi nói: "Vậy, còn chờ gì nữa?"
Hạ Sùng Phong rốt cuộc không nhịn được xoay người đè cậu dưới thân.
Chiếc giường đôi luôn gối đầu lẻ loi cuối cùng cũng nghênh đón thử thách của chủ nhân, cho đến khi trăng lên, nó mới không nhịn được phát ra tiếng rung chuyển mệt mỏi, nhưng mà hai vị nam chủ nhân trên giường vẫn còn phung phí sức lực.
Cũng không biết có phải ở trên đảo đã uống nhiều thuốc bổ hay không, thể lực của Hạ Sùng Phong đã khoẻ hơn trước rất nhiều, mà Cẩu Lương cũng học được một lợi ích khác của đạo cụ định hình lại danh tính —— Bất kể cơ thể đã chịu đựng bao nhiêu, không bao lâu cậu vẫn có thể điều chỉnh trở lại dữ liệu cơ thể tốt nhất và phục hồi như lúc ban đầu.

Điều này khiến cậu giống như tiểu yêu tinh quấn lấy đối phương không buông, tham lam hút tinh khí...
Cho đến khi, thể lực đã phung phí hết.
Sự chủ động chiếm hữu bá đạo của Hạ Sùng Phong, khiến Cẩu Lương còn đắm chìm trong dư vị kích động.
Hai người đè lên nhau mà thở hổn hển, Hạ Sùng Phong lưu luyến hôn lên má, lên môi và hôn má lúm đồng tiền nhỏ của cậu, không cam lòng mà chen vào sâu thân thể của cậu, ý đồ tiến lại gần cậu hơn.
Cẩu Lương khẽ rên rỉ, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, triền miên hôn hắn, dễ bảo đến kỳ quái.

Một lúc sau, đầu óc rốt cuộc khôi phục tỉnh táo từ trong khoái cảm thoải mái, Cẩu Lương bỗng nhiên véo tai hắn nói: "Anh nói thật đi, đây có phải là lần đầu tiên không?"

"Hử?"
Hạ Sùng Phong không nghe rõ.
Cẩu Lương cắn môi của hắn, dùng răng cọ sát thật mạnh, mới nói: "Tư thế đầy đủ như vậy, kỹ thuật tốt như vậy......!Anh nói xem, có phải đã từng tìm người khác luyện tập rồi không?" Nói xong, ánh mắt cậu trở nên mãnh liệt.
Hạ Sùng Phong lúc này mới nghe hiểu, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo, ôm chặt cậu hôn hôn, nói: "Cảm ơn em đã khích lệ."
"Ai khen anh," Cẩu Lương nén cười, híp đôi mắt nhỏ nói: "Trực tiếp trả lời vấn đề của em đi, đừng cố giấu em, nếu không......"
"Không có."
Hạ Sùng Phong nói, "Anh chỉ muốn luyện tập với em."
Cẩu Lương nở nụ cười: Chà, trong lòng mỗi nhà kỹ thuật đều cất giấu một quyển bách khoa, cậu hiểu =v=.
【 Đinh, cập nhật độ hảo cảm của mục tiêu, độ hảo cảm hiện tại: 95.


【 Đinh! Thanh tiến độ nhiệm vụ được đẩy mạnh, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 50%! 】
*
Ngày hôm sau, Cẩu Lương bò dậy làm một bàn lớn bữa sáng khẩu vị ngọt.
Các fan trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn dáng vẻ vui mừng hớn hở của cậu đều sôi nổi đoán rằng cậu đã gặp chuyện tốt gì đó, Cẩu Lương không giải thích với bọn họ, nhưng nụ cười bất giác mang theo một chút ý vị khoe khoang.

Trong tâm trạng vui vẻ, cậu đang ngâm nga một bài hát lạc điệu, các fan chỉ nghe thấy một câu hát lặp đi lặp lại ↓
"Chanh lớn chanh nhỏ thích ăn ngọt, ngọt ngào nhỏ ngọt ngào lớn, ngọt ngọt ngọt ~~"
Các bạn fans:......!Giọng hát uyển chuyển của nam thần lại xuất hiện, đang kêu bạn gọi bè.
—— Chúng ta không thể là những người duy nhất chịu đau khổ như vậy! 〒 ▽ 〒
Nhưng không đợi bọn họ thực thi hành động, tiếng chuông cửa đã làm gián đoạn buổi phát sóng trực tiếp.
Cẩu streamer nói: "Giờ phát sóng trực tiếp của Mạch Thao hôm nay đã hết rồi, tạm biệt mọi người."
"Đừng mà, Mạch Mạch!"
"Phòng bếp của Mạch Mạch đã được trang hoàng lại......"
"Lầu trên ngốc X không giải thích, rất rõ ràng, Mạch Mạch đã đổi nhà của cậu ấy, được chứ!"
"Xin chào Mạch Mạch, tạm biệt Mạch Mạch QAQ."
"Tôi còn chưa kịp nói một tiếng chào buổi sáng, tuy rằng bây giờ đã muộn rồi _(:зゝ∠)_."
Cẩu Lương rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, mặc tạp dề đi mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa là một người phụ nữ cao gầy mặc trang phục công sở đang tháo kính râm xuống, nói với cậu: "Mạch Thao à? Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là mẹ của Hạ Sùng Phong."
Cẩu Lương vội vàng đón bà vào nhà, nói: "Hôm qua anh Sùng Phong còn nói mẹ đang đi công tác, phải đợi mẹ trở về rồi cùng mẹ ăn một bữa cơm đấy.

Mẹ à, mau vào nhà đi, mẹ đã ăn sáng chưa, nếu chưa, mẹ có muốn ăn cùng chúng con không?"
Cẩu Lương không bố không mẹ, bố Hạ Sùng Phong cũng mất từ rất sớm, trong nhà chỉ còn lại người mẹ, cũng chính là dì của Minh Hình, chủ tịch điều hành của WE, quý bà Vương Ái Anh.
Hạ Sùng Phong có tính cách độc lập, chuyện kết hôn trọng đại như vậy cũng chỉ hỏi thăm với mẹ một câu, đối phương dường như rất yên tâm với mắt nhìn người của hắn, trong điện thoại nói chúc phúc, nói đợi bà trở về cả nhà lại cùng nhau ăn cơm.
Nhưng mà......!Nhìn bộ dạng này, dường như bà rất sợ con trai mình bị ức hiếp.
Nghĩ như vậy, trong mắt Cẩu Lương gợi lên một tia cười xấu xa.

"Mẹ đã ăn rồi, cảm ơn con."
Bà không biết vì sao có chút thận trọng, nhìn trái nhìn phải, nhếch lông mày: "Sùng Phong đâu rồi, ngày đầu tiên kết hôn đã ngủ nướng sao?"
Cẩu Lương đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói: "Tối hôm qua anh Sùng Phong rất mệt, con không muốn anh ấy dậy sớm như vậy......!Mẹ đừng để ý."
Lưng bà Vương cứng đờ một cách khả nghi trong chớp mắt.
Cẩu Lương mím miệng nhịn cười, vội vàng mời bà đến phòng khách ngồi xuống, lại do dự nhìn lên lầu, hai người không có gì để nói mà chào hỏi hai câu, Cẩu Lương lúc này mới bảo bà đợi một lát để mình lên lầu gọi Hạ Sùng Phong thức dậy.
Đưa lưng về phía cậu, khuôn mặt cao lãnh của bà Vương y chang Hạ Sùng Phong trong nháy mắt tan vỡ.
Trên mặt sững sờ viết hoa: Con trai tôi lại là thụ!! Tam quan của tôi đã không thể ghép lại!!!
Cẩu Lương nghẹn giọng, đợi vào phòng ngủ chính, lúc này mới dựa vào cửa cười ha ha.
Hạ Sùng Phong vừa mới tỉnh —— Cẩu · tiểu yêu tinh · Lương ngày hôm qua đã bí mật ăn và uống nước Phản Hồn Thảo, cơ quan làm ra thức ăn tối hôm qua bị đào rỗng bây giờ đã mệt mỏi hoàn toàn không có tinh thần phấn chấn —— nghe thấy giọng nói liền đi tới hỏi cậu: "Ai tới vậy......!Tiểu Hố Nhi, em cười cái gì thế?"
Cẩu Lương nói: "Mẹ của anh......!cũng đáng yêu giống anh vậy."
Hạ Sùng Phong đã có thể thấy được khuôn mặt của mẹ mình biến sắc, chọc chọc má lúm đồng tiền nhỏ của cậu nói: "Đừng cười trước mặt mẹ, mẹ sẽ xấu hổ."
Hóa ra bố của Hạ Sùng Phong đã qua đời trước khi hắn được sinh ra, để lại mẹ hắn một mình gánh vác công ty.
Vào thời điểm đó, WE không có dự án thực tế ảo của Hạ Sùng Phong để thống nhất đất nước, bà Vương một mình không thể đối phó, bà đã bán một phần vốn chủ sở hữu cho em rể, hai gia đình giúp đỡ nhau mới chống đỡ được tình cảnh đó.
Mà vốn dĩ bà Vương không có gì uy tín điểm cười lại rất thấp, từ đó về sau luôn mang một gương mặt cao lãnh không biểu cảm.JPG, để trở thành một người lãnh đạo đủ tư cách.

Hạ Sùng Phong khi còn nhỏ học theo, đợi bà Vương phát hiện hắn thiếu biểu cảm khuôn mặt thì cũng đã không thể sửa đổi, vì thế hối hận không kịp.
Cũng may, sau khi Hạ Sùng Phong ra mắt, hắn dùng thực lực chứng minh mình không bị tổn thương dây thần kinh mặt cũng không phải thiếu cảm xúc mà con người nên có, lúc này mới coi như giải quyết khúc mắc của bà.
Cẩu Lương ôm eo hắn cọ cọ ngực hắn, mới nói: "Nam thần à nam thần, chào buổi sáng, hôm nay em làm món bánh chanh xốp giòn mà anh thích nhất đó ~"
Gương mặt Hạ Sùng Phong dịu dàng, cúi đầu thò mặt qua, Cẩu Lương chủ động hôn hắn, thỏa mãn thú vui xấu xa của hắn mà phát ra một tiếng "Chụt ~", chỉ sau đó hắn mới mỉm cười ẩn chứa niềm vui sướng, ôm mình đi xuống lầu, vừa nói: "Tiểu Hố Nhi thích ăn, anh đều thích."
Bà Vương nhìn thấy con trai mình ôm cô vợ trẻ xuống lầu, tư thế tràn ngập hơi thở công trong lòng mới coi như được an ủi một chút, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hiếm thấy của Hạ Sùng Phong, trái tim bất an cũng nhẹ nhõm hơn phân nửa.
"Mẹ."
Hạ Sùng Phong gọi một tiếng, vòng trước người Cẩu Lương, giống như là bạn nhỏ khoe món đồ chơi yêu thích nhất của mình, nhìn bà Vương: "Đây là Mạch Thao, con dâu của mẹ.

Tiểu Hố Nhi, gọi mẹ đi?"
"Mẹ."
Cẩu Lương ngọt ngào gọi một tiếng.
Vì thế, Hạ Sùng Phong và bà Vương đồng thời cười rộ lên, người sau còn từ trong túi xách lấy ra hai bao lì xì, đưa đẩy ánh mắt vẻ mặt cao lãnh nói: "Phí đổi cách xưng hô còn có quà gặp mặt."
Nói xong, ánh mắt giấu sau mắt kính có chút lo lắng.
Bà không có một chút chuẩn bị gì với chuyện con trai kết hôn —— Trong kế hoạch cuộc đời của bà, lẽ ra con trai bà đã hơn 35 tuổi, bà sẽ hóa thân thành một người mẹ hối thúc kết hôn và mong hắn tìm một đối tượng để vun đắp —— Đây cũng là bà tìm em gái của mình hỏi thăm nửa ngày mới chuẩn bị được lễ nghi.

Nhưng lại nghe nói giới trẻ bây giờ cũng không thích bộ này lắm, hơn nữa...!Người trước mặt có vẻ như rất nhiều tiền, có thể cảm thấy món quà của bà rất khó coi không?
Nghĩ như vậy, biểu tình của bà càng lạnh lùng hơn.
Cũng may Cẩu Lương ngọt ngào làm sao có thể để "mẹ chồng" của mình không thể xuống đài được đây, ánh mắt cậu sáng lên, hai tay nhận lấy hai bao lì xì, cười tủm tỉm nói: "Con cảm ơn mẹ ạ."
Gương mặt tươi cười xán lạn kia, bà Vương đã rất nhiều năm không thể xé xuống cao lãnh.JPG cũng không khỏi cong cong khóe miệng.

Hạ Sùng Phong càng không nhịn được hôn hôn má lúm đồng tiền nhỏ đáng chú ý của cậu, ngẩng đầu nói: "Chúng ta đi ăn sáng, mẹ cứ tự nhiên nhé."
Bà Vương rất tự nhiên ngồi xuống bàn ăn bên kia, nhìn cặp vợ chồng son thân mật mà anh đút cho em một miếng, em gắp cho anh một miếng, đẩy đẩy mắt kính một lần nữa, im lặng bắt đầu uống nước trái cây —— đợi sau bữa cơm, bà mới phát hiện mình đã ăn no căng bụng.
Bà Vương · cao quý lãnh diễm để lại một câu không quấy rầy tân hôn của bọn họ, rời đi trên đôi giày cao gót.
Cẩu Lương có chút lo lắng: "Có nên mua một ít thuốc tiêu hoá cho mẹ không?"
Bụng bà Vương phồng lên một cách đáng ngờ có phải không!
Hạ Sùng Phong mím môi dường như đang nhịn cười, hắn nói: "Không cần, mẹ phải là nữ hoàng."
Cẩu Lương: "Ồ......!Chồng à, em phát hiện anh thật sự rất giống mẹ."
Hạ Sùng Phong không nói gì, hắn chỉ là ——
【 Đinh, cập nhật độ hảo cảm của mục tiêu, độ hảo cảm hiện tại: 96! 】
Người thứ hai tới thăm chính là Triệu Bân, Văn Võ Triệu rất nóng tính không có mắt nhìn mà chọn thời điểm ngày đầu tân hôn, đằng đằng sát khí tới nhà Hạ ảnh đế.
"Chuyện cậu kết hôn là chuyện trọng đại như vậy, sao cậu không nói trước với tôi một tiếng hả?!"
Nếu không phải Ngưu Tình tìm hắn để thống nhất phương châm công việc trong tương lai, hắn còn không biết nhóc ma mới nhà hắn đã lên trời rồi!
Cẩu Lương vẻ mặt kinh ngạc: "Anh Văn Võ muốn đưa bao lì xì đỏ cho chúng em sao? Ai ya, anh khách sáo như vậy làm gì, chúng ta là mặt đối mặt quét một cái, hay là cổ điển chút, trả tiền mặt?"
Triệu Bân: "......"
Hạ Sùng Phong mím môi cười, sờ đầu cậu ý bảo cậu đừng chọc giận người quản lí, Văn Võ Triệu là người mang thù nhất hơn nữa thích nhất là mượn việc công để báo thù riêng.
Cẩu Lương ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn, bưng bát salad hoa quả vừa ăn, vừa hỏi hắn: "Anh Văn Võ hôm nay tới tìm em, chắc không phải để ngắm thời gian tân hôn vui vẻ của bọn em chứ?"
Triệu Bân:......!Đau răng.
Kiên cường nuốt cẩu lương trong miệng xuống, vẻ mặt người đại diện Triệu không thoải mái nói: "Gần đây có rất nhiều thoả thuận đóng phim tìm em, trong đó có một bộ anh hy vọng em cân nhắc một chút."
"Ồ, anh nói nghe một chút đi."
Triệu Bân: Nhìn kìa, chính là thứ ăn ăn ăn chết người này! Không có chút kích động của ma mới gì cả! Không biết người đại diện và ma mới nhỏ nếu không có cảm giác sùng bái sẽ không hạnh phúc sao!
Triệu Bân hung hăng cầm một quả táo nhai răng rắc, "Đạo diễn Trịnh, khẳng định em đã biết.

Ông ấy đã chuẩn bị cho bộ phim này hơn 2 năm, cũng hi vọng vào bộ phim này để giành giải thưởng Kim Mã vào năm sau, bây giờ đang tìm kiếm nam chính.

Ông ấy nhìn thấy biểu hiện của em khi sống sót trên đảo hoang, nên đã tìm đến anh, hy vọng em có thể đi phỏng vấn.

Đây là một cơ hội rất tốt, hy vọng em đừng vì niềm vui nhất thời mà chậm trễ tương lai cả đời."
Cẩu Lương không tỏ ý kiến.
Nhưng thật ra Hạ Sùng Phong một tay ôm Cẩu Lương một tay chuyên chú mà ở gõ gõ đánh đánh trên máy tính, lễ phép mà không tham gia cuộc trò chuyện của bọn họ dừng lại, nhìn về phía hắn: "Ý anh nói là bộ phim《 Giang Sơn 》sao? Nam chính khác là ai?"
Triệu Bân nói một cái tên, Hạ Sùng Phong liền nhíu mày lại.
Cẩu Lương thấy thế hỏi: "Một nam chính khác là sao, chẳng lẽ em không phải nam chính duy nhất sao?"
Triệu Bân bị giọng điệu cho là đương nhiên của cậu nghẹn lại, ôm hận nói: "Đây là một bộ phim bi kịch dựa trên lịch sử, không có nữ chính thực sự."
Cẩu Lương ồ một tiếng, đã hiểu.
Ngay sau đó cậu buông ly trái cây xuống, nâng mặt Hạ Sùng Phong nói: "Vậy anh giúp em từ chối đi, anh yêu nhà em sẽ ghen, em sẽ không nỡ." Nói xong, cậu biểu tình cầu xin được khen ngợi, Hạ Sùng Phong ngửa đầu hôn cậu, lập tức khiến mặt cậu nở hoa.
Triệu Bân ngã ngửa xuống, nói: "Hạ ảnh đế, cậu hẳn là có tố chất chuyên nghiệp của một diễn viên, sẽ không vì lí do này mà ngăn cản con đường của Mạch Thao phải không?"
Hạ Sùng Phong không trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Kế hoạch làm việc trong hai năm tới của em vẫn chưa chốt, anh có thể tìm chị Tình bàn bạc thêm......!Việc này, không cần em nói chi tiết cho anh nên làm như thế nào, đúng không."
Triệu Bân:......!Người đại diện uy nghiêm là bị chó ăn rồi sao!
Vẻ mặt hắn không vui rời đi, ngày hôm sau, Cẩu Lương và Hạ Sùng Phong đã nhận được lời mời thử vai chính thức của đạo diễn Trịnh.
*
=====《 Giang Sơn 》 hiện trường song nam chính thử vai ↓↓=====
Đông Cung.

Thái tử điện hạ quần áo không chỉnh tề và thư đồng của hắn quỳ gối trên đại điện, Hoàng đế ốm yếu và Thái hậu uy nghiêm sắc bén nhìn bọn họ.
"Thân là thái tử, không nghĩ đến triều chính, không biết tiến thủ, cả ngày cùng người trộn lẫn với nhau, còn ra thể thống gì?!"
Hoàng đế cao gầy vừa mắng vừa ho khan, Thái hậu đau lòng vỗ lưng cho ông, nhưng ánh mắt nhìn về phía tôn tử lại tràn ngập lạnh lẽo, bà nói: "Thái tử điện hạ, thường ngày ngươi làm ra những hành vi vô lễ, ai gia niệm tình ngươi còn nhỏ có thể bao dung với ngươi.

Nhưng vạn lần không nghĩ tới ngươi không những không biết hối cải, còn ở trong cung hỗn nháo tìm nam tử mua vui, ngươi lừa gạt Ai gia, lừa gạt Phụ hoàng ngươi, lừa gạt thiên hạ với bá tánh ở chỗ nào?! Nếu như hôm nay ngươi còn không biết nhận lỗi, Ai gia sẽ không dung túng cho ngươi một người thừa kế không tài không đức lại làm Thái tử một lần nữa, miễn cho người trong thiên hạ nhạo báng! Làm hoàng gia hổ thẹn!"
"Mẫu...mẫu hậu —— khụ khụ khụ!"
Hoàng đế gắt gao nắm ghế dựa, muốn nói gì đó, lại vì nhất thời đứng lên ho một cách chật vật, mang đi tia huyết sắc cuối cùng trên mặt.
"Nghịch tử! Ngươi còn không nhận sai! Chẳng lẽ muốn tức chết Phụ hoàng ngươi mới bằng lòng bỏ qua sao?!"
Thái hậu lạnh lùng sắc bén, trong mắt lại hiện lên một tia đắc ý.
Thái tử điện hạ vẫn luôn giữ thẳng sống lưng rốt cuộc tại đây gục xuống trong trận ho khan này, trong mắt hắn cất giấu rất sâu sự hoảng sợ và thống hận, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ quật cường, ngửa đầu nói: "Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!"
"Con không biết kẻ gian nào ở trước mặt Hoàng tổ mẫu và Phụ hoàng xúi giục gây bất hoà, nhưng hôm nay, hôm nay —— con chỉ đang cùng thầy Quản bàn luận đấu võ, trong lúc quyền cước qua lại có kéo quần áo, chỉ thế mà thôi.

Con năm nay còn chưa 20 tuổi, cùng thị vệ Quản đều là nam nhi, quang minh chính đại, thẳng thắn vô tư, làm sao có chuyện hoang đường như vậy được?"
"Huống hồ, xưa nay Hoàng tổ mẫu đã biết tính tình của tôn nhi rồi, tại sao lại vì lời vu khống của tiểu nhân mà đối xử với tôn nhi như thế? Con cần cù học hành, đều kính trọng thái phó Đãi, sư phó Quản, cũng không dám có nửa phần khinh nhờn ngạo mạn.

Hay là ở trong lòng Hoàng tổ mẫu, tôn nhi lại là hạng người ăn chơi trác táng như hoàng huynh dâm loạn với cung nữ, chửi rủa trọng thần trong triều sao?"
Sắc mặt Thái hậu trở lên cứng đờ.
Hoàng đế cuối cùng cũng hoãn một trận khí, nhìn về phía con trai ruột duy nhất của mình: "Chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào, con hãy nói thật không được có nửa điểm giấu giếm!"
Thái tử ngẩng đầu, nén nước mắt nói: "Phụ hoàng, Hoàng tổ mẫu, rốt cuộc là ai nói những lời phản nghịch bỉ ổi như vậy với người, tôn nhi muốn gặp hắn, cùng hắn đối diện đối chất!"
Trên mặt Hoàng đế vui vẻ, lại thấy thần sắc Thái hậu lạnh lùng, nói: "Làm sao Ai gia có thể dung túng cho kẻ phản bội chủ nhân được?"
Thấy Thái tử và Hoàng đế lần lượt thay đổi sắc mặt, khóe mắt Thái hậu híp lại, chậm rãi nói: "Huống hồ, giữ lại mạng sống của hắn, hôm nay làm sao ngươi có thể vượt qua? Chuyện hôm nay, bổn ai gia không muốn so đo với ngươi, càng không muốn đem việc này công khai ra ngoài khiến hoàng gia mất hết mặt mũi.

Lần này khuyên bảo nhẹ nhàng với ngươi, tuy nhiên muốn ngươi trở về chính đạo, không bị những tiểu nhân gian tà mê hoặc tâm trí, rối loạn nền tảng lập quốc.

Thái tử điện hạ nếu biết Ai gia dụng tâm lương khổ, ngươi tự chấm dứt tính mạng của thị vệ này, hôm nay coi như Ai gia chưa bao giờ tới Đông Cung, Thái tử nghĩ như thế nào?"
Sắc mặt Thái tử thay đổi rõ ràng, "Không được! Hoàng tổ mẫu ——"
Thái hậu nở nụ cười, lại nghe Hoàng đế gấp giọng nói: "Thái tử! Không...!Không được làm càn, Hoàng tổ mẫu của con nói lời này có khả...!khả thi.

Người đâu! Đem thị vệ phạm thượng làm loạn này đi xử lý, cung nhân làm việc lười biếng sơ suất một người cũng không thể giữ lại, tất cả đều giết hết cho trẫm ——"
"Phụ hoàng!" Trong mắt Thái tử điện hạ rưng rưng, quỳ xuống nói: "Phụ hoàng, tuyệt đối không thể a! sư phó Quản sao có thể giống như thị vệ, hắn là thầy của con, dù không làm tốt chức thái phó, nhưng cùng con có tình cảm thầy trò.

Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, hành động giết thầy giết cha như vậy, nếu giết, người trong thiên hạ sẽ đối xử với con như thế nào? Đối với việc giết cung nhân của Đông cung vì những tội danh không có căn cứ chính đáng như này, chẳng phải sẽ khiến tất cả quan viên trong triều đình nghĩ rằng con có hành vi gây rối sao? Mong Phụ hoàng nghĩ kỹ lại, còn nhi thần trong sạch!"
Hoàng đế kinh ngạc, dường như lúc này mới suy nghĩ cẩn thận lợi và hại trong đó, bỗng nhiên không biết nên làm sao cho phải: "Cái này, cái này, khụ khụ khụ......"
Thái tử rơi lệ đầy mặt: "Phụ hoàng bảo trọng long thể, cho dù nhi thần lưng đeo tội danh nịnh thần trong cung này, cũng không thể khiến người tức điên được, người......!Phụ hoàng, phụ hoàng?!"
Hoàng đế bị hắn nhắc nhở lập tức hôn mê, ngã vào lòng Thái hậu.
Thái tử điện hạ cực kỳ hoảng sợ, mãnh mẽ nhào qua, hét lớn: "Thái y! Mau truyền thái y!"
Trong lúc hỗn loạn, không ai nhìn thấy sư phó Quản, người này từ đầu đến cuối quỳ rạp xuống đất không nói một lời ngẩng đầu lên, trao đổi với Thái hậu đang nhíu mày trong nháy mắt.
......
Đạo diễn Trịnh đam mê cảnh quay dài đang vui mừng quá đỗi, lập tức đánh nhịp, quyết định Cẩu Lương tiếp nhận nhân vật Thái tử này..

Bình Luận (0)
Comment