Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt Nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 60


Beta bởi YourThw₊˚ʚ ᗢ₊˚✧ ゚.
===
Trái với đời sống tình cảm ảm đạm của Thẩm Chứng Ảnh, bước vào kỳ nghỉ đông, tình yêu của Giang Ngữ Minh và Du Tử Toàn cứ ngày một thăng hoa hơn.
Du Tử Toàn chưa kiếm được chỗ làm, lại thấy cũng sắp Tết Nguyên Đán nên quyết định tạm gác chuyện tìm việc sang một bên để tận hưởng kỳ nghỉ cuối cùng một cách trọn vẹn nhất.

Dạo này tâm trạng của Giang Ngữ Minh không tốt, chỉ bảo rằng nhà mình có việc, mong người yêu bỏ qua cho.

Du Tử Toàn không rõ nội tình bên trong thế nào nhưng vẫn cố tìm cách chăm sóc người yêu.

Nếu Giang Ngữ Minh rảnh thì hẹn, không rảnh thì thôi, mỗi lần gặp Du Tử Toàn đều tìm những chỗ đang hot cho đông vui xôm tụ.

Dưới sự động viên của bạn gái, Giang Ngữ Minh dần xốc lại được tinh thần.
Hôm đó, Du Tử Toàn hẹn bạn trai đến một tiệm bánh ngọt đang nổi, nghe đồn ở đây có bánh souffle ngon nhất Thượng Hải.

Lúc Giang Ngữ Minh chuẩn bị đi thì Thẩm Chứng Ảnh – người dạo này lấy đêm làm ngày – vừa rời giường, Giang Ngữ Minh thấy thế mới bảo để con mang bánh về cho mẹ.
Thẩm Chứng Ảnh xua xua tay như thường lệ: "Thôi thôi con cứ đi đi, đừng lo cho mẹ, mẹ không sao".

Để chứng minh là mình ổn, Thẩm Chứng Ảnh đang đánh răng vẫn ngẩng lên nhìn Giang Ngữ Minh cười một cái.
Mẹ mình hết thuốc chữa rồi.
Xếp hàng dưới gió rét căm căm để chờ được gọi số, trong đầu Giang Ngữ Minh chỉ tua đi tua lại mỗi một câu: "Mẹ mình hết thuốc chữa rồi".

Nhờ thế mà tạm thời cậu ta không để ý đến việc mà bình thường mình chúa ghét, đó là phải xếp hàng chờ vào ăn.
Nghỉ đông nghĩa là toàn bộ học sinh sinh viên Thượng Hải nghỉ đông, không ra khỏi thành phố là chỉ thị chung cho mọi người dân, không rõ đây có phải là nguyên nhân hay không, nhưng bây giờ còn là ngày trong tuần mà tiệm đã chật kín thanh niên như Du Tử Toàn.
Nghe gọi đến số 152, Giang Ngữ Minh thoáng liếc xuống tấm thẻ số 181 trên tay, sau đó nhìn sang gương mặt lạnh đến đỏ ửng nhưng vẫn tràn đầy mong đợi của người yêu, cậu ta không sao thốt lên sáu chữ "hay là chúng ta về đi".

Giang Ngữ Minh nhúc nhích khóe miệng gần như đã đông cứng, nói: "Sắp đến rồi, bình minh của hy vọng đã ló dạng".
Du Tử Toàn nói phiền thì cũng thật phiền, một hai phải chạy đến xếp hàng giữa tiết trời rét mướt; nhưng nói đơn giản thì cũng thật đơn giản, mình chỉ buông bừa một câu để vỗ về cô ấy thế thôi mà Du Tử Toàn đã tin ngay, còn quay sang nhìn mình cười tươi rói.
Giang Ngữ Minh chỉ biết ôm bạn gái vào lòng, chắn gió cho cô ấy.
Lúc này, một tràng pháo tay và cổ vũ nhiệt liệt vang lên từ nhà hàng bên cạnh, Giang Ngữ Minh và Du Tử Toàn tò mò nhìn nhau.
Nhà hàng này được trang hoàng rất đẹp, thoạt nhìn ai cũng chắc mẩm giá ở đây sẽ không hề rẻ, nào dè ngó sang mới thấy thực đơn chỉ có sandwich, cà phê và rượu, đồng thời giá cả cũng mềm hơn tưởng tượng rất nhiều.

Thú thật thì bây giờ Giang Ngữ Minh thà ăn bừa một cái sandwich cho xong, còn hơn phải rồng rắn xếp hàng chờ đến lượt thưởng thức bánh souffle gì đó.
Nhà hàng bên cạnh được lắp điều hòa đầy đủ, vừa mới mở cửa bước vào, Giang Ngữ Minh và Du Tử Toàn đã cảm thấy như vừa bước từ mùa đông lạnh lẽo khắt nghiệt sang mùa xuân ấm áp trăm hoa đua nở, tiếng nhạc xập xình cùng tiếng nói cười ồn ã của mọi người phủ kín không gian quán.


So với tiệm bánh đang hot kia mà nói, thì nhà hàng này chỉ vắng như chùa bà đanh, đừng thấy không khí náo nhiệt mà lầm, lượng khách hiện có ở quán chỉ lấp một phần hai chỗ ngồi, và phân nửa trong số ấy là người trung niên và người cao tuổi.
Lúc này, tất cả ánh mắt của thực khách trong quán đều tập trung vào không gian trống được bố trí đặc biệt nằm giữa lầu một.
Trên sàn, hai nhóm đang hăng say nhảy vũ điệu cao bồi trên nền nhạc đầy sôi động, xung quanh già có trẻ có, trông ai cũng háo hức muốn thử.
Hai cụ già đầu tóc bạc phơ đung đưa nhẹ nhàng theo tiếng nhạc, như thể giai điệu réo rắt ấy khiến họ quên đi năm tháng.
Cặp còn lại là hai người phụ nữ, người lớn tuổi mặc quần dài, thân hình uyển chuyển trông cực kỳ gợi cảm, khiến người xem huýt sáo liên tục.

Về phần cô gái trẻ hơn, rõ ràng cô ta không biết nhảy, chỉ đong đưa theo giai điệu và sự dẫn dắt của bạn nhảy.
Hồng nhan bạch phát, điệu nhảy đầy say mê, xinh đẹp động lòng người.

Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, Giang Ngữ Minh và Du Tử Toàn vô thức bước nhanh hơn, tiến đến gần để xem cho rõ.
Vốn dĩ đến xem với tâm thế thích thú, nhưng khi thấy rõ gương mặt của cô gái trẻ, Giang Ngữ Minh lập tức biến sắc.
Người đang được dắt tay nhảy nhót đằng kia không phải Hồ Lại thì còn ai vào đây nữa.
Mẹ mình ở nhà thất thần ngơ ngác, hôm nào cũng "em ơi suốt đêm thao thức vì em" đến tiều tụy hốc hác.

Còn cô ta thì hay rồi, đi khắp nơi rắc thính rải bả, đàng điếm trụy lạc.
Lý trí nói với Giang Ngữ Minh rằng thật ra Hồ Lại không có lỗi, lật lại câu chuyện, mẹ mình mới là người bỏ rơi đối phương trước, mình còn chụp mũ chửi bới người ta thậm tệ, bảo sao Hồ Lại lại đi tìm mối khác.

Nhưng ngày nào ra vào cũng nghe mẹ tụng "mẹ ổn mà" trong khi mẹ chẳng ổn tí nào, thế nên lý trí của Giang Ngữ Minh không thể thắng thế cảm xúc.
Bản nhạc kết thúc bằng một tràng pháo tay vang dậy.
Nhìn người phụ nữ lớn tuổi ghì chặt Hồ Lại rồi thì thầm bên tai cô, Giang Ngữ Minh càng nổi trận lôi đình, nhân cách hẹp hòi bên trong dường như mất kiểm soát, bắt đầu hươ tay múa chân loạn xạ.
Giang Ngữ Minh vọt đến trước mặt Hồ Lại trong sự sững sờ của Du Tử Toàn, cậu ta trừng mắt gằm ghè Hồ Lại như kẻ thù, ấy vậy mà sau đó lại phun ra một câu thật lố bịch.
"Sao cô không đi làm hả?"
Trông thấy Giang Ngữ Minh, Hồ Lại lập tức xụ mặt, "Không phải việc của cậu".
Người phụ nữ lớn tuổi kia chính là bà chủ Tạ Nhã Nhiên.

Tạ Nhã Nhiên liếc nhìn Giang Ngữ Minh rồi đưa mắt nhìn Du Tử Toàn đang chết sững đằng sau, rồi cười hỏi Hồ Lại: "Nhân viên bên công ty em à? Hay là sếp của em?"
"Chắc là bệnh nhân tâm thần đi nghỉ mát".
"Có cần tôi giúp một tay không?"
"Không cần đâu.

Chị cứ lo việc của mình đi, đừng để ý đến cậu ta".

Lúc nói chuyện với Tạ Nhã Nhiên trông Hồ Lại còn thân thiện với nụ cười trên môi, vừa quay sang Giang Ngữ Minh, khuôn mặt cô đã lạnh như tiền.


Hồ Lại không thèm để ý Giang Ngữ Minh, lẳng lặng quay về chỗ uống nước.
Giang Ngữ Minh đuổi theo, Du Tử Toàn cũng đuổi theo.
Lúc này Du Tử Toàn đã nhận ra Hồ Lại, người này chính là bạn gái cũ của Giang Ngữ Minh.

Lúc tỏ tình với Giang Ngữ Minh, Du Tử Toàn biết Giang Ngữ Minh mới vừa hẹn hò với một cô nàng đang đi làm – một bạch phú mỹ chính hiệu.

Lúc trước Du Tử Toàn có nhìn trộm tình địch vài lần, cho dù là về ngoại hình, khí chất hay cách ăn mặc thì mình đều không có cửa so với Hồ Lại.
Du Tử Toàn rất tự giác, cô biết nếu mình là Giang Ngữ Minh thì mình cũng sẽ chọn Hồ Lại.

Khi đó tỏ tình với Giang Ngữ Minh đơn giản là vì bị bạn bè khích tướng chứ không ôm mộng gì cao xa.

Nào ngờ Giang Ngữ Minh thật sự chia tay Hồ Lại để đến với mình.
Ngờ vực thì ngờ vực, nhưng Du Tử Toàn vẫn mừng thầm trong bụng, có dè đâu hôm nay ba người chạm mặt, Giang Ngữ Minh lại thở hồng hộc như thể phát điên vì bị cắm sừng.
Rốt cuộc thì cái quái gì đang xảy ra vậy, Du Tử Toàn hoàn toàn không hiểu.
Du Tử Toàn lập tức nghĩ đến khả năng Giang Ngữ Minh một chân đạp hai thuyền, gần đây người yêu rầu rĩ không phải vì chuyện gia đình mà là vì Hồ Lại.

Chẳng lẽ anh ta cưới Hồ Lại, lúc lên trường thì lại cặp kè với mình? Thế hóa ra Hồ Lại mới là bà chủ gia đình, còn mình chỉ là người thứ ba?
Thấy Giang Ngữ Minh lồng lộn hết cả lên, trong đầu Du Tử Toàn càng vẽ ra trăm thứ.

Tuy Du Tử Toàn không thông minh lắm nhưng vẫn là một người phụ nữ thời đại mới, Giang Ngữ Minh thì sừng sộ đến bốc khói còn Hồ Lại cứ dửng dưng như không, làm sao Du Tử Toàn có thể đổ hết tội lỗi lên đầu Hồ Lại được.
"Giang Ngữ Minh, không phải hai người chia tay rồi sao? Chuyện gì thế này?"
Giọng Du Tử Toàn nghe rất tệ.
Hồ Lại khẽ liếc sang Giang Ngữ Minh rồi cũng hỏi một câu tương tự: "Phải đấy, Giang Ngữ Minh.

Chuyện gì thế này?"
Đương nhiên Giang Ngữ Minh không thể nói với bạn gái rằng con nhỏ này vừa mới trêu ghẹo mẹ mình xong đã quay sang chơi bời đàn đúm.

Suy đi tính lại mấy lần, cậu ta mới giải thích với Du Tử Toàn rằng: "Bọn anh chia tay rồi, nhưng sau đó cô ta lại đến với...!một người bạn thân của anh.

Em nói xem, vừa rồi cô ta uốn éo tưng bừng với người phụ nữ đó, liệu có phải quá có vấn đề không?"
Lý do vụng về như vậy, Du Tử Toàn có muốn tin cũng tin không được.
Hồ Lại cười nhạt, "Cậu quên chưa nhắc cả chuyện tôi và bạn cậu đã chia tay nhau rồi kìa Giang Ngữ Minh.


Đã chia tay còn muốn tôi tam tòng tứ đức à? Tôi kết bạn với ai, uốn éo với ai, hư thân mất nết với ai thì cũng liên quan gì đến cậu? Kể cả tôi có yêu ai hay lên giường với ai cũng chẳng phải việc của cậu nhé.

Mà này, thường mỗi lần nói tôi có người bạn thế nọ lọ chai, thì thật ra đều đang nói về chuyện của mình đấy".
"Tốc độ chia tay của cô cũng quá khủng khiếp, mới có mấy ngày mà cô đã tìm được tình mới.

Cô có biết m...!bạn của tôi buồn bã khổ sở thế nào không!"
Giang Ngữ Minh không nhắc đến mẹ còn đỡ, vừa nhắc đến Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại đã phát rồ lên: "Cậu còn dám mở miệng trách tôi à? Là tôi làm người ta buồn bã khổ sở hay sao? Nói thì nói cho rõ, người muốn chia tay là bạn cậu chứ không phải tôi.

Sao nào, thấy tôi vui vẻ thì cậu tức tối lắm phải không? Một hai phải muốn tôi rầu rĩ cậu mới vừa lòng ư? Ở đâu ra.

Người ta đã không cần tôi bên cạnh nữa, tôi cũng không được quyền tận hưởng cuộc sống của mình sao?"
Nhìn vẻ mặt vô cùng đau khổ, vừa tức tưởi vừa ấm ức hết cỡ của Giang Ngữ Minh, chẳng trách sao Du Tử Toàn lại hiểu lầm.

Ngốc cũng chả tin nổi là có người bạn nào ở đây cả.

Hơn nữa trai xinh gái đẹp đứng cùng một chỗ, chưa gì đã thấy Giang Ngữ Minh và Hồ Lại đẹp đôi hơn.

Du Tử Toàn chỉ mới hẹn hò với Giang Ngữ Minh một thời gian ngắn, chưa đến giai đoạn hiểu rõ đối phương là người như thế nào nên cô nhanh chóng cảm thấy tủi thân.

Hồ Lại cảm thấy Giang Ngữ Minh chẳng khác gì thằng bệnh, trước đây mỗi lần ngó đến mặt mình là gườm gườm ghè ghè, giống như mình là đứa bạc tình bạc nghĩa, lừa tình lừa tiền Thẩm Chứng Ảnh vậy.

Bây giờ mình và Thẩm Chứng Ảnh tách ra rồi, thằng nhóc này vẫn đối xử với mình không khác gì kẻ thù, như thể vừa bắt quả tang tại trận mình lừa dối phụ bạc Thẩm Chứng Ảnh.
Bệnh nặng lắm rồi đấy.
Giang Ngữ Minh dần bình tĩnh lại, quay sang nói vài câu trấn an bạn gái, "Do anh hấp tấp quá nên nói chưa rõ ràng.

Chắc sắp đến lượt của bọn mình rồi, em vào gọi món trước đi, anh phải nói thêm vài câu với cô ta.

Lát nữa anh sẽ giải thích cụ thể với em".
Ngụ ý rằng mình muốn nói chuyện riêng, không muốn để ai khác nghe thấy.
Gương mặt Du Tử Toàn tối sầm, giật lấy tờ giấy ghi số trên tay người yêu, làm động tác như muốn xé nhưng thật ra không xé, "Giang Ngữ Minh, tình cũ khó quên thì cứ bảo, anh đừng xem tôi như con ngốc".
"Thôi thôi thôi, hốt cả bạn trai của cô theo luôn hộ tôi cái, tôi không có hứng thú đâu.

Muốn đóng phim thần tượng quê mùa thì tự đi mà đóng với nhau, đừng kéo cả tôi vào.

Tôi chả liên quan gì đến tên này sất".

Hồ Lại nhanh chóng phủi sạch quan hệ, "Đi đi đi, đuổi theo bạn gái của cậu đi.

Đừng cản trở tôi vui vẻ".
Du Tử Toàn hậm hực bỏ đi, Hồ Lại hả hê nhìn theo, còn Giang Ngữ Minh thì ngó tới ngó lui một hồi liền đuổi theo Du Tử Toàn, chỉ kịp để lại một câu: "Để đó, khi nào xong việc tôi sẽ quay lại tìm cô".

"Đồ thần kinh, đồ phiền phức".
Giang Ngữ Minh vừa rời đi thì Tạ Nhã Nhiên cầm một ly rượu tới, "Em lắm nợ đào hoa thật".
"Không liên quan đến em, người yêu cũ, tự dưng lại lên cơn động kinh".
"Là con trai của người kia à?" Tạ Nhã Nhiên cười, "Nhìn cũng khá đấy, mẹ cậu ta còn hấp dẫn hơn sao?"
Có ư?
Hồ Lại ngơ ngác.
Xét về ngoại hình, chắc chắn Giang Ngữ Minh có lợi thế về tuổi tác, nhưng mà Thẩm Chứng Ảnh...!không thể miêu tả sức hấp dẫn của Thẩm Chứng Ảnh.

Lúc giấu người đằng sau lớp bao tải và mắt kính thì trông đầy nghiêm nghị, làm cho người khác tò mò muốn khám phá; bỏ kính xuống thì y như được gỡ bỏ phong ấn, đôi mắt sâu tựa biển nhưng vẫn ánh lên nét tinh nghịch.

Đến khi đổi sang trang phục bình thường thì lại mang một vẻ hấp dẫn phúc hậu rất riêng chỉ có ở những người phụ nữ lớn tuổi, ấy là chưa kể tính tình chị ấy còn ngô nghê bẩm sinh, bó tay toàn tập trước những vấn đề tưởng chừng cỏn con trong cuộc sống, làm cho mình cứ muốn quan tâm, cứ muốn hỗ trợ một tay.

Nhưng điểm hấp dẫn nhất của Thẩm Chứng Ảnh chính là nét mặt chật vật giãy giụa như thể sợ rằng giấc mộng đẹp này sẽ không kéo dài được lâu.

Là do mình bất cẩn, khi đó chỉ cảm thấy thú vị, không kịp phát hiện những mâu thuẫn chồng chéo bên trong con người của Thẩm Chứng Ảnh là không thể lay chuyển.
Nếu phát hiện chuyện này sớm hơn, mình sẽ bỏ cuộc và ngừng theo đuổi chị ấy sao?
Không, mình vẫn sẽ không tự lượng sức, vẫn sẽ tìm cách kéo Thẩm Chứng Ảnh ra khỏi vòng xoáy của những mâu thuẫn đó.
"Cũng chẳng hấp dẫn lắm, chỉ là một phụ nữ bình thường".

Hồ Lại phủ nhận.
Tạ Nhã Nhiên giơ một tấm ảnh ra trước mặt Hồ Lại.

Cô gái trong ảnh đang nhoẻn miệng cười nhưng ánh mắt lại đầy âu sầu và nhung nhớ.
"Hai hôm trước em đến uống rượu, ngồi một mình trong góc ngẩn ngơ, thấy thế nên tôi mới lén chụp lại.

Vẻ mặt ban nãy của em trông y hệt như vẻ mặt trong bức ảnh, tự em xem rồi đánh giá mình có khẩu thị tâm phi không.

Hồ Lại, một người phụ nữ bình thường lại có thể làm em trở nên thế này ư".

"Nhưng mà, chuyện đó còn ích gì nữa đâu?"
===
Tác giả có điều muốn nói:
"Ký ức về Hồ Lai Lai trong trí nhớ của giáo sư Thẩm" sẽ được "xuất bản" trong chương sau.
Hôm nay tôi đi xem "Wonder Woman 1984", vừa được vài phút mắt tôi đã rơm rớm luôn.
Sức mạnh của phụ nữ thật tuyệt.

Cho dù plot không hay lắm, nhưng tôi vẫn khuyến khích bạn xem phim này.
Chúng ta cần nhiều siêu anh hùng nữ khác~ ura~.

Bình Luận (0)
Comment