Bán Ngâm

Chương 61

NGÂM NGA

Chương 61: HÔN EM

Ánh mắt Lệ Đằng chợt buốt giá: "Bệnh viện nào?"

Đầu dây bên kia, giọng Lôi Lôi nói rất nhanh: "Bệnh viện số 7 thành phố, địa chỉ số 25 lô 3, đường Giang Dương.

Lệ Đằng cúp máy luôn, nhặt chiếc áo may ô bộ đội lên, tròng qua đầu, nhanh chóng mặc vào. Sắc mặt anh rất lạnh.

Nhận thấy có gì đó không thích hợp, Nguyễn Niệm Sơ ngồi dậy, hỏi: "Xảy ra chuyện gì hả anh?"

Lệ Đằng trả lời nhẹ tênh: "Trần Quốc Chí bị người ta bắn bị thương, hiện đang trong bệnh viện."

Nguyễn Niệm Sơ cả kinh: "Hôm qua lúc chia tay bọn mình, chẳng phải gã vẫn ổn sao? Chuyện xảy ra khi nào ạ?"

"Vừa mới." Lệ Đằng cầm bao thuốc lá, máy lửa và chìa khóa xe, đoạn cúi xuống khẽ vỗ má cô: "Em ngủ tiếp đi! Cổng lớn có cảnh vệ, người không rõ danh tính không vào được đâu. Không cần lo lắng!"

Song, Nguyễn Niệm Sơ đứng thẳng dậy: "Em đi cùng anh!"

"Khỏi! Anh đi một lát sẽ về!"

"Thời khắc quan trọng này, anh lo cho em, em cũng lo cho anh!" Nguyễn Niệm Sơ nở một nụ cười rất nhạt với Lệ Đằng: "Em không muốn rời khỏi anh!"

Bàn tay to lớn của Lệ Đằng ôm lấy gáy cô, nhấn về phía mình. Trán anh dán vào trán cô, khẽ bảo: "Vậy thì không rời!"

Cô cong môi: "Dạ!"

Đêm đen như mực, trên đường lớn lác đác xe cộ. Chiếc Jeep đen của Lệ Đằng phóng vù vù. Khoảng nửa tiếng sau, anh và Nguyễn Niệm Sơ đến bệnh viện số 7 thành phố.

Hai người đến thẳng phòng phẫu thuật cấp cứu.

Lôi Lôi mặc thường phục đang đợi ngoài cửa, chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, thái độ nghiêm túc. Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cô ấy quay đầu, vẻ mặt có phần nhẹ nhõm: "Hai người đến rồi!"

Nguyễn Niệm Sơ ngước mắt, phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, hiển thị "đang phẫu thuật".

Lệ Đằng nhìn về phía phòng phẫu thuật: "Tình hình thế nào?"

Lôi Lôi đáp: "Trần Quốc Chí trúng đạn ở cánh tay phải, mất màu quá nhiều, lúc đưa vào viện đã hôn mê!"

Lặng vài giây, Lệ Đằng hỏi: "Rốt cuộc chuyện là sao?"

"Là thế này!" Lôi Lôi kể lại tình huống lúc xảy ra vụ việc cho hai người: "Tôi đang trên đường về nhà, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người kêu cứu trong một con ngõ. Tôi bèn đi qua, vừa vặn thấy có tên côn đồ cầm súng hành hung, muốn giết Trần Quốc Chí."

"Bắt được hung thủ chưa?"

"Hắn chạy nhanh lắm!" Lôi Lôi lắc đầu: "Mà lúc ấy Trần Quốc Chí đã mất rất nhiều máu, tôi vội gọi người nên không đuổi theo!"

"Có nhìn rõ kẻ đó trông như thế nào không?"

Lôi Lôi cau mày: "Ngõ tối quá, hắn lại đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, tôi không nhìn rõ." Ngừng một tẹo, Lôi Lôi chăm chú nhìn về phía đôi nam nữ trước mặt, nheo mắt quan sát đánh giá: "Hiện tại tôi đang tò mò gã bạn tên Trần Quốc Chí kia của hai người chung quy là thần thánh phương nào. Một người Hồng Kông vừa tới thành phố Vân thì đã có kẻ muốn giết!"

Lệ Đằng liếc Lôi Lôi: "Cô từng nghe về Trịnh Tôn Hà chưa?"

"À." Lôi Lôi gật đầu: "Ông trùm buôn bán lậu vũ khí nổi tiếng ở Đông Nam Á. Nghe nói 5 năm trước, lão đã lấy được thẻ xanh của Mỹ. Nhưng không quen đồ ăn bên đó nên vẫn ở Hồng Kông suốt. Là một lão già rất tùy hứng."

Lệ Đằng nói: "Trần Quốc Chí là thân cận của Trịnh Tôn Hà!"

Lôi Lôi đã láng máng hiểu ra: "Ý anh là..."

"Kẻ muốn giết Trần Quốc Chí hẳn là đối thủ một mất một còn của Trịnh Tôn Hà: Dan." Mắt Nguyễn Niệm Sơ thoáng lóe lên, cô nói tiếp: "Lần trước ở biên thành, Trần Quốc Chí suýt mất mạng trong tay Vasa và Đoạn Côn."

Nghe xong, Lôi Lôi nhanh chóng bác bỏ suy đoán này: "Tin tức chính xác: Đoạn Côn và Vasa đã xuất cảnh!"

"Đích thực họ không ở trong nước, nhưng đám người giúp Dan làm việc không chỉ có hai kẻ này." Nguyễn Niệm Sơ đi vài bước đến gần Lệ Đằng, thấp giọng: "Là tên "quỷ" kia?"

Lệ Đằng giãn môi dưới, hời hợt: "Hoặc, là một trong hai tên "quỷ" đó!"

Lôi Lôi nói: "Hiện giờ chỉ có thể dựa vào suy đoán, vẫn cứ chờ sau khi Trần Quốc Chí ra rồi hỏi chính hắn tốt hơn."

Thế là, ba người không nói về chủ đề này nữa.

Nguyễn Niệm Sơ đứng lâu đã mệt, nhìn thấy bên cạnh vừa khéo có băng ghế dài, cô bèn ngồi xuống. Lôi Lôi cũng khom eo ngồi cạnh cô.

"Cảnh sát đặc nhiệm các chị vất vả thật đấy!" Nguyễn Niệm Sơ thuận miệng hỏi: "Cũng nửa đêm rồi, muộn thế này mới tan làm?"

Lôi Lôi xua tay: "Không. Hôm nay tôi có người bạn thăng chức, mời ăn uống, đi hát hò. Lúc gặp phải Trần Quốc Chí, tôi mới từ KTV đi ra chưa được bao lâu." Lôi Lôi bực bội hừ lạnh một tiếng: "Xem như cái tên ngốc ấy may mắn. Nếu không phải là tôi, thì gã đã ngỏm sớm rồi!"

Nguyễn Niệm Sơ thấy cô cảnh sát này thẳng tính, nên sinh ra mấy phần thiện cảm. Cô cười trêu: "Nói vậy, cô với Trần Quốc Chí còn rất có duyên đấy chứ!"

"...." Vẻ mặt Lôi Lôi như bị sét đánh, cô ấy cười ha ha hai tiếng: "Đây gọi là cực kỳ xui xẻo ấy, duyên nỗi gì!"

Hai người phụ nữ câu được câu chăng tán gẫu.

Mấy phút sau, những cảnh sát mặc thường phục tới. Lôi Lôi phân công, sắp xếp nhiệm vụ cho từng cảnh sát trẻ, dặn dò họ tiến hành lập hồ sơ vụ án cố ý cầm súng làm người khác bị thương này, và quay lại hiện trường, khám nghiệm, kiểm tra cẩn thận.

Phần lớn cảnh sát nhanh chóng rời đi, chỉ còn hai người chờ Trần Quốc Chí để nắm bắt tình hình.

2 giờ 40 phút sáng, đèn phòng mổ tắt.

Bác sĩ phẫu thuật chính ra ngoài đầu tiên.

Lôi Lôi đứng dậy hỏi: "Bác sĩ, sao rồi?"

"Ca phẫu thuật rất thành công, tôi đã gắp viên đạn ra cho người bị thương." Vị bác sĩ trung niên tháo khẩu trang xuống: "Anh ta tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Tĩnh dưỡng là ổn."

"Vậy khi nào anh ta có thể tỉnh lại?"

"Nhiều nhất là một tiếng." Dứt lời, bác sĩ liền xoay người cất bước. Ông vừa đi thì Trần Quốc Chí nằm trên xe băng ca được đẩy ra.

Ba người bèn theo xe đẩy vào phòng bệnh, đợi tiếp.

Đang giờ ngủ, cả bệnh viện lặng ngắt như tờ, chỉ có ánh sáng mờ mờ của đèn sợi đốt trên đỉnh đầu, u ám đáng sợ. Nguyễn Niệm Sơ buồn ngủ kinh khủng. Ngồi trên chiếc ghế trong phòng bệnh, cô gật gờ như gà mổ thóc, ngáp liên tục.

Lệ Đằng đỡ đầu cô, dịu giọng: "Dựa vai anh ngủ một lát nhé?"

"Không cần ạ!" Cô lẩm bẩm: "Ghế cứng, em ngồi khó chịu, không ngủ được."

Lệ Đằng thản nhiên: "Thế thì ngồi lên đùi anh, anh ôm em ngủ."

"...." Nguyễn Niệm Sơ sặc. Mặt cô ửng hồng, vô thức ngoảnh đầu nhìn Lôi Lôi. May thay, nữ cảnh sát đang nhắm mắt ngủ gật, không để ý đến họ. Cô khẽ mắng: "Anh này, sao lại thế. Đang lúc nghiêm túc, anh đứng đắn tí được không?"

"Ôm vợ mình ngủ thì làm sao." Anh đường hoàng trả lời.

Nguyễn Niệm Sơ cắn môi: "Đây là bệnh viện đấy! Người chiến sĩ nhân dân như anh, chú ý kẻo gây ảnh hưởng kìa!"

"Nửa đêm, anh ôm em ngủ, ảnh hưởng đến ai?"

"...." Nguyễn Niệm Sơ câm nín, biết chẳng nói lại được anh, nên cô im luôn.

Ai ngờ bên kia phòng bệnh vang lên một hồi tiếng thở yếu ớt, cáu kỉnh lầm bầm: "Đệch, vừa tỉnh đã nghe thấy gì mà muốn ôm nhau ngủ, vết thương này của tôi còn lành nổi không? Khỏi được không hả?" Không biết ngược đãi kẻ FA đáng xấu hổ lắm à? Còn là kẻ FA bị ăn phát đạn mới nhặt được một mạng về đấy.

Tàn nhẫn.

Vừa dứt lời, mọi ánh mắt đều nhìn về phía Trần Quốc Chí đang nằm trên giường bệnh. Mặt và môi gã trắng bệch. Gã thử ngồi dậy, nhưng kéo căng miệng vết thương ở cánh tay, tức thì nhe răng trợn mắt hít vào.

"Ô." Lôi Lôi giẫm trên đôi giày cao gót, tiến lên vài bước, lạnh lùng: "Cuối cùng đã tỉnh rồi! Tôi còn tưởng anh không tỉnh lại được cơ đấy!"

Trần Quốc Chí "xùy" một tiếng, nhăn mày: "Cô nói gì? Cái gì gọi là không tỉnh lại được. Nói cho biết cô biết, Trần Quốc Chí tôi sóng to gió lớn nào mà chưa gặp? Mệnh cứng lắm nhá!" Nói đoạn, gã ho khan mấy tiếng, tiếp tục: "Nhớ năm ấy, lúc tôi theo đại ca xưng bá ở Chiêm Sa Chủy. Đó là..."

"Được rồi!" Lệ Đằng ngắt lời Trần Quốc Chí với giọng điệu thờ ơ: "Có sức chém gió chi bằng "buôn" chuyện khác đi!"

Thuốc tê dần hết tác dụng, vết thương đau rát. Trần Quốc Chí cắn răng, chậm chạp một thoáng mới gật đầu: "Được. "Buôn chuyện" gì?"

Nguyễn Niệm Sơ vào thẳng vấn đề: "Buôn về người nổ súng bắn anh."

Trần Quốc Chí cúi đầu, nghiêm túc nhớ lại. Lát sau, gã nhăn mày bực bội: "Mẹ nó, thằng ấy che kín cả mặt, từ đầu chí cuối không lên tiếng. Cô không nói thì tôi thật sự chẳng biết hắn là ai."

Lệ Đằng hỏi: "Vậy anh nghĩ hắn là ai?"

"...." Nhoáng cái, đồng tử Trần Quốc Chi co rút. Gã ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Đằng: "Có khả năng rất lớn là người của Dan. Nhưng tôi cũng không thể chắc chắn hoàn toàn!"

Lệ Đằng cười mà chẳng hề mang ý cười: "Kẻ thù của anh nhiều như vậy, sao lại nghĩ là Dan?"

Trần Quốc Chí nói tiếp: "Anh Lệ à, anh cũng từng trà trộn trong "ngành" chúng tôi, đương nhiên biết, kẻ thù của chúng tôi trong "ngành" này cũng nhiều. Đôi khi, anh lên phố mua đồ ăn cũng có thể bị chém. Cơ mà anh nghĩ xem, về lý, Hồng Kông mới là địa bàn của tôi. Tôi dám đến thành phố Vân một mình, chẳng lẽ tôi không sợ chết?" Gã cũng cười: "Trình gia có địa vị cao trong giang hồ, cũng có nhiều bạn bè ở thành phố Vân. Ngoài Dan, chẳng còn mấy người!"

Vẻ mặt không biểu cảm, Lệ Đằng nhìn chằm chằm Trần Quốc Chí. Trần Quốc Chí cũng bình thản nhìn lại anh.

Trong phòng bệnh có khoảnh khắc lặng im.

Giây lát, Lệ Đằng nhếch khóe môi: "Anh nói có lý. Xem ra, hai ta nghĩ giống nhau đấy."

"Chúng ta ăn ý phết!" Trần Quốc Chí cười nhẹ, biếng nhác thở dài, nói: "Đáng tiếc, anh là lính, tôi là giặc, không làm bạn bè thật sự được."

Lôi Lôi lạnh nhạt trợn mắt: "Giờ là lúc tán gẫu hả?" Cô ấy nhìn sang Trần Quốc Chí, nghiêm giọng: "Anh không nhìn thấy mặt mũi kẻ hành hung, thì thấy rõ đặc điểm cơ thể chứ?"

Trần Quốc Chí ngẫm một chốc, đoạn trả lời: "Cao khoảng một mét bảy lăm, không gầy không béo...." Ngừng một tẹo: "Ngoài ra, hắn cầm súng bằng tay trái."

Nghe vậy, Lôi Lôi nhớ lại, gật đầu: "Đúng, anh không nói thì tí nữa tôi quên mất. Tên đó đúng thật cầm súng tay trái. Chắc rằng thuận tay trái."

Thuận tay trái.

"...." Mắt Nguyễn Niệm Sơ lóe lên kinh hãi. Cô quay đầu. Bên cạnh, ánh mắt Lệ Đằng cũng vừa vặn nhìn sang cô.

Không biết tại sao, giây phút ấy, rõ ràng anh không nói một lời. Song, cô biết suy nghĩ của họ đã đạt thành sự thống nhất. Chiều cao của hung thủ, cộng với chi tiết thuận tay trái này đều không trùng khớp với Giang Hạo.

Đích thực là có hai "quỷ".

Nếu cô nghĩ không nhầm, Rein là người vô tội ngoài cuộc, Giang Hạo là "quỷ" thứ nhất bị Lệ Đằng nắm rõ, còn tên "quỷ" lớn thứ hai khiến họ không có chút manh mối, mới là át chủ bài Dan bố trí trong trận này.

Sẽ là ai? Người lạ hay người bên cạnh? Muốn làm gì?

Nguyễn Niệm Sơ nhắm mắt, nhúm mạnh hai đầu lông mày. Cô hối hận ngày thường mình quá lười, không dùng nhiều đầu óc, vậy nên càng lúc càng ngu. Không có tí manh mối nào.

Cô không giúp được anh.

***

Suy xét tới khả năng thủ phạm chưa đạt được mục đích sẽ trở lại là rất cao, Lôi Lôi để một đồng chí cảnh sát đặc nhiệm canh chừng trong bệnh viện, bảo vệ Trần Quốc Chí. Trời gần sáng, Lệ Đằng lái xe đưa Nguyễn Niệm Sơ rời khỏi bệnh viện số Bảy.

Trên đường, Lệ Đằng liếc đồng hồ đeo tay. Sáu giờ rưỡi. Anh nói: "Gọi điện cho lãnh đạo của em xin nghỉ nửa ngày đi!"

Nguyễn Niệm Sơ hơi ngạc nhiên: "Xin nghỉ làm gì ạ?"

"Cả đêm qua em không chợp mắt, về ngủ bù!" Lệ Đằng đáp. Ban đầu, không nghĩ tới Trần Quốc Chí sẽ bị thương. Trước nửa đêm, anh căn bản không để cô có thời gian nghỉ ngơi. Thân thể cô gái này mỏng manh như vậy, thức cả đêm, anh xót lắm.

Ngáp một cái, Nguyễn Niệm Sơ từ chối: "Hôm kia vừa mới xin nghỉ một ngày, hôm nay không thể xin nghỉ nữa đâu."

Tưởng cô nhát gan không dám, Lệ Đằng bảo: "Đưa điện thoại trưởng đoàn Triệu của bọn em cho anh. Để anh gọi!"

"Không cần ạ!" Cô vẫn lắc đầu: "Em phải đi làm. Công việc là trên hết!"

"...." Lệ Đằng buồn cười, nói tỉnh bơ: "Ôi, cá muối nhỏ bé nhà tôi sao vậy, lại nói kiểu giọng quan cách này. Bình thường không phải em thích lười biếng nhất à. Hôm nay trở giời, cho cơ hội còn không quý trọng kìa!"

Nguyễn Niệm Sơ bĩu môi, hừ hừ: "Cá muối là trước kia, sau này em sắp thành phần tử tích cực rồi."

Đúng lúc ngã tư đèn đỏ, xe dừng bánh.

Lệ Đằng châm điếu thuốc, quay đầu liếc cô, rồi lại nhìn bầu Trời ngoài cửa sổ xe, nói với giọng không mặn không nhạt: "Hình như Mặt Trời không mọc đằng Tây mà!"

"...." Nguyễn Niệm Sơ cắn môi, đánh nhẹ anh một cái: "Không được cười em! Em mới nộp đơn xin chuyển vào biên chế chính thức. Tùy tiện xin nghỉ, thiếu tôn trọng công việc, làm sao khiến các lãnh đạo tín nhiệm em, khiến tổ chức tín nhiệm em chứ?"

Lệ Đằng nheo mắt: "Anh nhớ, chẳng phải em vẫn luôn dửng dưng với việc chuyển vào biên chế chính thức sao? Tại sao bỗng nhiên lại muốn vào?"

Nguyễn Niệm Sơ đáp: "Thì bỗng nhiên muốn vào thôi!"

"...." Lệ Đằng cười, không nói gì nữa. Anh cho xe chạy về hướng đoàn nghệ thuật.

Đến nơi, Lệ Đằng đỗ xe bên đường, Nguyễn Niệm Sơ đẩy cửa xuống. Mới đi được hai bước, dường như nghĩ tới điều gì, cô quay đầu, nở nụ cười ngọt ngào với anh: "Ban nãy anh hỏi em tại sao đột nhiên muốn xin chuyển vào biên chế chính thức, giờ em cho anh biết lý do. Là vì người đàn ông của em."

Ánh mắt Lệ Đằng rơi trên má cô, sâu thẳm thẳm. Anh lặng im.

Cô vẫn cười: "Đúng vậy, chính là vì anh. Anh nghĩ xem, sau này anh nộp đơn xin kết hôn lên cấp trên. Người ta vừa xem, "Ôi, đồng chí Lệ Đằng ưu tú thế mà lại tìm vợ là một nhân viên ngoài biên chế. Mất mặt quá! Mình em mất mặt thì chẳng sao, dù gì nhiều năm như vậy cũng đã quen. Nhưng em không thể để anh mất mặt được." Đôi mắt cô sáng ngời, giọng điệu nghiêm túc: "Người đàn ông của em tốt thế này, em cũng không thể kém cỏi, bằng không sao xứng với anh ạ."

"Trước kia, em luôn cảm thấy, sống chẳng có gì thú vị. Ăn ăn uống uống, kiếm ít tiền, kết hôn sinh con, già rồi thì chờ chết!" Những lời nén sâu trong lòng rất lâu, có cơ hội ngẫu nhiên này trái lại khiến cô nói ra hết: "Nhưng sau khi ở bên anh, em biết, cuộc đời con người ta không thể cứ trôi qua như vậy!"

"Mỗi người đều nên có sự theo đuổi, có thứ để mình kiên trì." Giọng Nguyễn Niệm Sơ dịu dàng mà chắc nịch: "Lệ Đằng, em biết tín ngưỡng và sự theo đuổi của anh là gì đấy."

Lệ Đằng khàn giọng: "Là gì?"

"Là tổ quốc!"

Nguyễn Niệm Sơ khẽ cười: "Vậy anh biết, điều em kiên trì theo đuổi, tín ngưỡng của em, là gì không?"

"Là gì?"

"Là anh!"

Buổi sáng tinh mơ, không khí xung quanh bỗng tĩnh lặng mất mấy giây.

Chốc lát, Lệ Đằng dụi điếu thuốc, vứt bỏ. Anh cởi dây an toàn, nói: "Em đứng yên đấy!"

"...." Nguyễn Niệm Sơ đứng bên đường, có phần ngơ ngác, thấy anh cởi dây an toàn, xuống xe, lật tay đóng cửa sổ xe, lại nhìn anh sải bước đi thẳng về phía mình.

"Anh xuống theo làm gì?" Cô nghển cổ nhìn anh, lấy làm lạ.

Lệ Đằng đáp: "Hôn em!"

Nói đoạn, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Niệm Sơ, cũng làm lơ ánh nhìn của tất cả người qua đường, anh nhéo cằm cô, cúi xuống vùi đầu nồng nàn hôn môi cô trong nắng ban mai.

Cô gái của anh thế này, bảo sao anh không yêu vào tận xương cốt.
Bình Luận (0)
Comment