Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều

Chương 17

Tần Man kiên trì chạy tới vòng thứ tư trong tiếng ồn ào cổ vũ của bọn họ.

Điều này khiến ba người kia cực kỳ giật mình.

Bọn họ vốn cũng chỉ cổ vũ vài câu mà thôi, cũng không để trong lòng, ai ngờ có thể khiến cô kiên trì đến vòng thứ tư.

"Còn có một cây số nữa, Tần Man cố lên!"

"Tần Man, chỉ còn lại một cây số, cậu có thể!"

"Tần Man cậu tuyệt đối đừng từ bỏ! Nhất định phải kiên trì! Một vòng, còn có một vòng cuối cùng!"

Trên sân bóng rổ đám người đánh xong trận bóng, phát hiện Tần Man thế mà còn đang chạy, không khỏi đều hơi kinh ngạc nhìn lại sân huấn luyện.

"Đậu má! Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Tần Man thế mà vẫn còn đang chạy?"

"Đây đã là vòng thứ mấy rồi?"

"Hình như là vòng thứ tư."

"Trước giờ tôi chưa từng thấy qua cậu ta có thể không rên một tiếng kiên trì đến vòng thứ tư."

"Tên nhóc này có phải là ngã một phát, đổi tính rồi không?"

Tất cả mọi người nhìn thấy Tần Man kiên trì chạy trên sân huấn luyện, không khỏi chậm rãi tụ tập đứng bên cạnh sân bóng rổ nhìn lại.

Mà Tần Man làm nhân vật chính lần đầu tiên cảm thấy mình có thể mất mặt như thế, chạy cái bước thế mà có thể bị vây xem như này. 

Cô cắn răng tiếp tục chạy về phía trước.

"Cố lên!"

"Cố lên!"

"Kiên trì một chút nữa!"

Bên cạnh là âm thanh ba người Lưu Văn Viễn và Trần Quần còn có Ngô Hành không ngừng động viên, tư thế kia giống như sắp đi thi cuộc thi thế giới vậy, đủ mọi cấp độ âm thanh cổ vũ cố lên bất tận, vô cùng kích động. 

Nếu như không phải bây giờ Tần Man hiện mệt mỏi đến nỗi sức để thở cũng không có, cô thật sự muốn mắng câu ngậm miệng.

Thật sự mất mặt ném về tận nhà!

Vứt bỏ ầm ĩ bên cạnh và ánh mắt tập trung của đám người cách đó không xa, Tần Man chạy một mạch về phía trước. 

Cuối cùng, dựa vào một hơi rốt cục chạy tới điểm cuối cùng.

Trong ngày đầu mùa hạ, màu sắc đồ rằn ri của cô đã đậm màu, từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống trên trán.

Mà ba người kia thấy cô thành công qua cửa, quả thực vô cùng kích động, dáng vẻ nhảy cẫng hoan hô, thật giống như thắng World Cup vậy.

Có điều điều này đủ để có thể thấy được, trong khoảng thời gian này mấy người này bị Tần Man liên lụy đến mức như nào.

"Tần Man, chúc mừng cô rốt cục có thể chạy xong toàn bộ hành trình."

So sánh với Trần Quần vui vẻ chúc mừng, hai người khác lại khiến người ta vô cùng bó tay rồi.

"Trời, sinh thời tôi thế mà có thể nhìn thấy Tần Man chạy xong toàn bộ hành trình! Thật đúng là kỳ tích a!"

"Ông trời mở to mắt a!"

Ngô Hành xúc động sau khi hô lớn một tiếng liền duỗi bàn tay về phía Tần Man, muốn tiến lên chuẩn bị ôm cô!

Tần Man đang im lặng quan sát, trong lòng chỉ cảm thấy không ổn!

Phải biết lúc này cô hoàn toàn dựa vào nghị lực mình được huấn luyện nhiều năm mới không để cho mình trực tiếp quỳ trên mặt đất, nào còn chống đỡ được một người đàn ông cao to như Ngô Hành nhào vào mạnh như thế.  

Nếu anh ta mà ôm, cô tự dưng bị ăn đậu hũ một phen thì thôi đi, thân phận này nếu bại lộ vậy đúng như bắt rùa trong hũ, ngay cả cơ hội bỏ trốn cũng không có.

Lúc này, cô cũng không đoái hoài tới thân phận chiến hữu gì nữa, vô thức mau chóng ra tay, dùng cùi chỏ bỗng nhiên huých một cái, huých vào trong ngực đối phương.  

Chỗ đó là chỗ hiểm của người khác.
Bình Luận (0)
Comment