Bản Sắc Quân Môn: Man Thiếu Khó Cưng Chiều

Chương 3

Sắc mặt cô lạnh lùng, tiện tay rút con dao bên hông ra, từng bước một tới gần kẻ đó, lại không ngờ vào khoảnh khắc cuối cùng dược hiệu dâng lên, bước chân dưới chân đạp sai một bước: “Rắc" một cái dẫm lên cành cây khô bên cạnh. 

Lúc này dẫn dụ đối phương cảnh giác, lập tức xoay người.

Cô tránh cũng không thể tránh, hai người trong nháy mắt liền mặt đối mặt đứng dưới bóng đêm.

"Tần tiểu thư?!"

Người đàn ông kia nhìn thấy cô thình lình xuất hiện thì giật nảy mình, sững sờ ngay tại chỗ, lập tức thấy được con dao tỏa ra ánh sáng sắc bén trong tay cô, anh ta liền hiểu rõ những lời mình mới vừa nói đã bị cô nghe được toàn bộ.

Anh ta vô thức cúp điện thoại, muốn giải thích.

"Tần tiểu thư, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là... Tôi chỉ là..."

Đáng tiếc anh ta vẫn còn chưa có nói xong, Tần Man đã quả quyết mà nói: "Trang Dã, anh vậy mà muốn phản bội tôi."

"Không, không phải, tôi... cô hãy nghe tôi giải thích, chuyện không phải như cô nghĩ..." người đàn ông được gọi là Trang Dã không ngừng lắc đầu, trong ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ và bối rối.

Bước chân dưới chân Tần Man đang dịch chuyển về phía trước một bước, đột nhiên một cơn choáng váng ấp tới.

Cô biết dược hiệu đã tới.

Nhưng đối mặt với người đàn ông phản bội mình trước mắt này, cô không dám tiết lộ ra mảy may sơ hở, cô sợ đối phương thật sự nổi sát tâm, đưa mình vào chỗ chết.

"Vậy thì là như thế nào?" Cô cố ý trì hoãn cuộc đối thoại, sắc mặt cực kỳ tỉnh táo.

Nhưng bàn tay để ở bên người lại âm thầm nắm chặt thành nắm đấm ở dưới bóng đêm, cô định làm bị thương miệng vết thương của mình để chống cự cảm giác hôn mê này. 

"Thật ra tôi là..."

Trang Dã đứng ở nơi đó, run lẩy bẩy ấp úng nói được phân nửa, đột nhiên một tay khác nâng lên, tiếp đó trong bụi cỏ yên tĩnh liền nghe thấy một tiếng: “Phanh ——"

Tần Man đứng đối diện căn bản không kịp phản ứng, đã cảm giác ngực tê rần, sau đó liền bị sức lực mạnh đó đánh ngã xuống đất.

Cô chậm rãi ngẩng đầu, đã nhìn thấy Trang Dã cầm trong tay một khẩu súng, trên mặt đâu nào chút nào sợ hãi, có cũng chỉ là nụ cười đắc ý mà dữ tợn.

Chỉ nghe thấy anh ta đứng ở nơi đó, nói: "Tôi phản bội cô đó! Ngu xuẩn!"

Trên người anh ta thế mà mang theo súng?!

Cái này... Làm sao có thể?!

Lúc trước khi thành lập nơi này, cô đã có quy định, ngoại trừ người canh gác trong tay cầm súng ra, những người còn lại ra vào nơi này tuyệt đối không cho phép cầm súng.

Mà anh ta dám mang súng.

Ngay cả thiết bị cách âm cũng vô dụng, đủ để có thể thấy được đám người này đã sớm có ý đồ mưu phản.

Cô ngã ngồi ở chỗ đó, hoàn toàn không có chút nào sức chống cự nào.

"Lượng thuốc đó tôi bỏ nhiều như vậy, cô cho rằng cô giả bộ điềm nhiên như không có việc gì thì có thể dọa sợ được tôi sao?" Trang Dã đi qua từng bước một, nửa ngồi bên cạnh cô nơ nụ cười.

"Trang Dã, các anh... Dám phản bội tôi..."

Lời của cô khiến Trang Dã nở nụ cười ha ha: “Phản bội cô rất bất ngờ sao? Chẳng phải cô cũng từng phản bội như vậy sao. Đừng quên, cô đã từng phản bội toàn bộ quân đội a, cho nên tôi cảm thấy cô chắc hẳn sẽ hiểu cho tôi mới đúng."

Anh ta lấn người tiến lên, chĩa khẩu súng vào chỗ trái tim cô, đồng thời cúi đầu ghé sát vào bên tai cô: “Tần Man, nể tình khi cô nhận giữ tôi, tôi mong ước cho cô ở ngay chỗ này, mong ước cô kiếp sau đừng phản bội nữa."

"Đoàng đoàng đoàng —— "

Vừa dứt lời, ba tiếng súng vang lên liên tục, đám chim chóc bị quấy nhiễu toàn bộ bay phần phật về phía bầu trời đêm, cả căn cứ như tòa thành chết, không có chút phản ứng nào.

Mà cô thì hoàn toàn nằm lại ở nơi đó.

Vào giây phút mất đi ý thức ấy, cô chỉ nhớ rõ một câu cuối cùng của Trang Dã.

Nguyện kiếp sau, sẽ không phản bội.
Bình Luận (0)
Comment