Mắt Hứa Trăn sáng lên, hắn mở nắp hộp ra, lén nếm thử một cái bánh hạt dẻ, hương vị cũng khá được.
Ừm, không hổ là bánh ngọt sư tỷ Lâm đề cử, quả nhiên đáng tin cậy.
Sư phụ nhà hắn hiểu rõ hòa thượng thích ăn các loại đồ uống giải khát, nhất là các loại hạt. Hai năm nay Hứa Trăn chạy ngược chạy xuôi, thường xuyên mua chút bánh ngọt mang về cho sư phụ.
Chẳng qua, những cái gọi là "đặc sản địa phương" bình thường cũng không ngon lắm, sư phụ ăn vài lần bảo hắn sau này không cần mua nữa, Hứa Trăn chỉ đành hậm hực bỏ qua.
Hắn lấy điện thoại ra, chụp ảnh, đang định gửi cho Lâm Gia, tỏ vẻ đã nhận được hàng.
Bánh ngọt Hùng Ký - chuỗi cửa hàng bánh ngọt trung quốc DIY thủ công đầu tiên trên toàn quốc.
Cái này…
Hứa Trăn không khỏi lần thứ hai sửng sốt.
Thủ công, DIY?
Đây không phải là sản phẩm do sư tỷ Lâm Gia tự làm sao?
Đang định chụp ảnh thì động tác dừng lại.
Hắn do dự một lát, vì kiểm chứng phỏng đoán trong lòng, hắn dứt khoát cầm lấy điện thoại di động, tìm kiếm "Bánh ngọt Hùng Ký" của Ma Đô, quả nhiên phát hiện ra một cửa hàng.
Hứa Trăn dựa theo giới thiệu bấm số cửa hàng, sau khi chuông reo, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái trẻ tuổi, dùng tiếng phổ thông có chút giọng Ma Đô nhiệt tình nói: "Chào buổi tối, cửa hàng bánh ngọt thủ công Hùng Ký xin nghe!”
Hứa Trăn nhìn bánh ngọt tinh xảo trước mắt, thăm dò nói: "Xin hỏi, bên cô chuyên làm đồ ăn nhẹ thủ công sao? Hay đó cũng là bán thành phẩm của cửa hàng?”
Cô gái ở đầu dây bên kia nói: "Thưa anh, chúng tôi là xưởng làm đồ ăn nhẹ thủ công, anh có thể tự tay làm, hưởng thụ niềm vui nướng bánh, cũng có thể để chúng tôi giúp anh hoàn thiện tốt hơn.”
"Xin hỏi anh có nhu cầu gì?"
Hứa Trăn chần chờ trong chớp mắt, suy nghĩ rồi nói: "Là như vậy, hai ngày trước bạn tôi mua một hộp bánh hạt dẻ, tôi ăn một miếng, cảm thấy rất ngon, xin hỏi là bên cô làm sao?”
"Ý của tôi là tôi muốn đặt nhiều hơn."
"Bánh hạt dẻ phải không? Anh đợi một chút..." Cô gái ở đầu dây bên kia tra một lát, rất nhanh trả lời: "Hai ngày trước bên tôi quả thật có một đơn làm bánh hạt dẻ, là do khách hàng làm bằng tay. Xin hỏi họ của anh là gì?”
Hứa Trăn nói: "Họ Lâm.”
"À, vậy thì đúng là bên cửa hàng chúng tôi rồi." Cô gái cửa hàng bánh ngọt cười nói, "Tôi còn có ấn tượng với bạn bè của anh, đó là cô gái rất xinh đẹp, cao gầy, ngoại hình có hơi giống Lâm Gia, ha ha.”
"Vậy anh còn muốn đặt thêm bánh này không?"
“......”
Hứa Trăn chỉ tán gẫu vài câu cùng chủ tiệm, lại đặt hai lí bánh hạt dẻ, rồi cúp máy.
Lúc này sắc trời đã tối, hắn cầm di động đi ra ban công, nhìn bầu trời tối tăm xa xa, vẻ mặt có hơi kinh ngạc.
Ba ngày trước, Ma Đô, đồ ăn nhẹ thủ công.
Hơn nữa xem ở trên bản đồ, cửa hàng bánh ngọt này chỉ cách hội trường lễ trao giải Ngọc Lan hai ngã tư…
Sư tỷ Lâm Gia đi đến đó làm gì?
Không phải là cố ý đi xem giải Ngọc Lan chứ?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Hứa Trăn rất nhanh lại lắc đầu.
Hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
Bây giờ sư tỷ Lâm Gia cũng là ngôi sao nhỏ có chút danh tiếng, nếu như cô ấy muốn đến hiện trường buổi lễ xem lễ trao giải quả thực quá dễ dàng, cần gì phải lấy thân phận khán giả xem?
Huống chi là ở Ma Đô này, vốn là trung tâm thứ hai trong giới giải trí, bất kể là diễn xuất thương mại, hay là các cơ sở phát ngôn hoặc là đoàn làm phim đều đếm không xuể, đi công tác đều là chuyện bình thường…
Trong lòng Hứa Trăn thuyết phục chính mình như vậy, nhưng ở sâu trong nội tâm, hắn lại cảm thấy có hơi khác thường.
Cái trùng hợp "bình thường" như vậy, hình như hơi nhiều.
Còn nhớ lúc trước, lần đầu tiên hắn gặp Lâm Gia trong đoàn làm phim "Khiêu vũ với đời", rất nhanh đã gặp lại cô trong đoàn làm phim “Tuyệt Đại Song Kiêu”, khi đó còn vô cùng vui vẻ, cảm giác thật trùng hợp.
Sau đó, Hứa Trăn gặp lại Lâm Gia trong đoàn làm phim Bích Huyết Kiếm, lúc ấy còn nghĩ, có lẽ là bởi vì hai người đều là ngôi sao mới nổi, rất dễ gặp mặt ở đoàn làm phim võ hiệp.
Sau đó, lại gặp trong đoàn làm phim "Tam Quốc"...
Hứa Trăn nhẹ nhàng cắn môi một cái.
Điều này... Rốt cuộc là trùng hợp, hay là…
Hắn không dám tiếp tục suy nghĩ, cảm giác có hơi mạo phạm.
Hứa Trăn xưa nay biết, sư tỷ Lâm Gia là nhân vật phong vân của trường bọn họ, trong thời gian ở trường đã nhiều lần tham gia sản xuất phim truyền hình, rất nhiều bạn học bên cạnh đều coi cô như nữ thần.
Học kỳ trước, sư tỷ Lâm bất ngờ muốn chọn khóa học "Lịch sử sân khấu cổ đại Trung Quốc" vốn là sinh viên năm nhất chiếm đa số, còn khiến cho lớp bọn họ xôn xao một trận, rõ ràng có rất nhiều người không chọn môn học này đều cố ý chạy tới nghe, chỉ vì muốn ngắm sư tỷ Lâm.
Ah, "Lịch sử sân khấu cổ đại Trung Quốc"...
Nghĩ tới đây, Hứa Trăn lâm vào trầm tư lần thứ hai.
Môn học này, hình như hắn cũng đã chọn qua.
Lúc trước vẫn là sư tỷ Lâm nói với hắn, bạn cùng phòng năm nhất của cô ấy đã chọn qua môn học này, giáo viên giảng vô cùng tốt, rất có thu hoạch, có rất nhiều đề cử, Hứa Trăn cũng thuận tay chọn môn này.
Chẳng qua sau này bắt kịp bộ phim "Tam Quốc", thời gian quá gấp gáp, hắn đã bỏ hết tất cả các khóa học ngoại trừ khóa học bắt buộc ra, trong đó cũng bao gồm cả "Lịch sử sân khấu cổ đại Trung Quốc".
Bô phim “Chu Du” có quá nhiều cảnh, hắn đã không quay lại trường học tới tháng 4. Ngược lại là sư tỷ Lâm đã sớm trở lại, sau kỳ nghỉ đông đã quay về trường học ngay lập tức, bởi vậy không có chậm trễ khóa học…
Trong nháy mắt này, bỗng nhiên trong lòng Hứa Trăn toát ra một suy nghĩ thái quá trong đầu: Không phải ý là như vậy sao?
Sư tỷ Lâm, không phải là, bởi vì ta mới chọn môn học này chứ?
Hắn ngửa đầu nhìn đám mây trên xa, lòng như lửa đốt, trong lòng không hiểu sao run lên.
Chương 1112: Lâm Gia 3Hứa Trăn lấy điện thoại di động ra, mở phần chatbox của Lâm Gia.
Hắn nên nói gì đó.
Chả lẽ lại nói một câu bánh hạt dẻ đã nhận được sao?
Giả ngu kiểu này cũng quá bất lịch sự rồi…
Cảm ơn chị đã làm bánh ngọt cho em?
Nên nhắn cái gì bây giờ…
Ngón tay của hắn vẫn ở trên màn hình một lúc lâu, nhưng cuối cùng hắn cũng không nhắn gì.
Bình thường viết tiểu truyện nhân vật Dương Dương thì ngôn ngữ cứ tự trào ra như nước, còn bây giờ muốn viết một tin nhắn văn bản thôi mà mãi không có ý tưởng gì.
Nói cho cùng là do bản thân hắn suy nghĩ nhiều, hay là không cần phải nghĩ nhiều…
“Đinh Đinh!”
Ngay sau đó, có một tin nhắn được gửi đến.
Không phải của Lâm Gia, mà là sư phụ Liễu Nhiên.
"Bánh hạt dẻ đã gửi đến chưa?” Sư phụ hỏi.
Hứa Trăn sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại: hai ngày trước hắn đã nói với sư phụ, nói lúc đó có một người bạn đi công tác nên giúp hắn mua hai kí bánh hạt dẻ, đợi đến lúc đó hắn sẽ gửi bưu điện chuyển phát đến chùa.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua hộp bánh hạt dẻ vừa nhận được, mặt lộ ra vẻ khó xử.
Cái này... Có nên đưa cho sư phụ không?
Đây là bánh do sư tỷ tự tay làm.
Lấy tâm ý của người ta đến hiếu kính sư phụ, thật sự là có hơi băn khoăn.
Hứa Trăn suy nghĩ một lát, quyết định một lúc rồi đến cửa hàng bánh ngọt ở phố sau trường hỏi một chút, xem bọn họ có thể cho hắn lấy trước một phần để gói lại hay không.
Lễ vật thủ công là trân quý như thế nào, nên để người nhận trân trọng riêng mới đúng.
Sau đó, hắn nhắn lại cho sư phụ của mình: "Con vừa liên lạc với chủ cửa hàng, đã bảo anh ta gửi đồ trực tiếp đến chùa. Hai kí bánh hạt dẻ, hai kí hạnh nhân giòn, sư phụ ngài tự để lại cho mình một ít, còn lại chia cho các hoà thượng khác.”
Một lát sau, hòa thượng Liễu Nhiên nhắn lại đã hiểu rõ, vẻ mặt “Thiện tai”, lại nói: "A Trăn, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”
Hứa Trăn đọc tin nhắn này, cảm giác có hơi kỳ lạ.
Sư phụ phải biết rõ năm nay hắn bao nhiêu tuổi mới đúng chứ, vì sao phải cố ý hỏi cái này?
Hơn nữa, xưa nay sư phụ toàn gọi hắn là "Thủ Chân", rất ít khi gọi là "A Trăn"... Hôm nay có chuyện sao?
Trong lòng Hứa Trăn tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn thành thật đáp: "Thưa sư phụ, cộng thêm tuổi mụ năm nay đã 21 rồi.”
Một lúc sau, hiểu rõ trả lời: "21 à, không còn nhỏ nữa. Con trai của cư sĩ Lý khi nó bằng tuổi con cũng đã kết hôn lập gia đình rồi.”
"Bây giờ nó đã 24 tuổi, con nó cũng đã được 2 tuổi rồi.”
Hứa Trăn: ?
Vài giây sau, sư phụ lại gửi tin nhắn tới: "Có vừa ý cô gái nào không?”
Hứa Trăn: ? ?
Sư phụ đang nói cái gì vậy?
Thúc giục hắn kết hôn sao?
Hơn nữa sao bỗng nhiên sư phụ đã có thể đánh chữ nhanh như vậy? ?
Hứa Trăn vừa xấu hổ vừa quẫn bách, vội vàng trả lời: "Cám ơn sư phụ quan tâm, đồ nhi còn trẻ, còn chưa đến lúc suy nghĩ những chuyện này.”
Hắn vừa gửi câu này xong, vốn định hỏi trong chùa còn thiếu thứ gì không để trốn đề tài này một chút. Nhưng ai ngờ, tin nhắn tiếp theo của Nhiên hòa thượng rất nhanh đã gửi lại: "’Mộc Mộc thích ăn bánh hạt dẻ’ là biệt danh của quý cô Lâm Gia.”
Hứa Trăn nhìn thấy dòng tin nhắn này, bỗng nhiên ngẩn ra.
Lúc này, Nhiên hòa thượng lại gửi tới một icon gõ mõ, đánh chữ nói: "Duyên khởi duyên diệt, tồn tại một lòng.”
"Vi sư chỉ nói tới đây thôi, còn lại con phải tự trân trọng."
Hứa Trăn cầm di động, nhìn tin nhắn sư phụ vừa mới gửi tới, một lúc lâu hắn cũng không nói gì.
"Mộc Mộc thích ăn bánh hạt dẻ"... Hắn nhớ ID này.
Là một fan kỳ cựu trong dàn fan hâm mộ Hứa Trăn, mỗi lần fan nhà mình tổ chức hoạt động, Hứa Trăn luôn có thể nhìn thấy ID này trong danh sách.
Đây là... sư tỷ Lâm Gia?
Tại sao sư tỷ Lâm Gia lại lăn lộn trong fangroup của hắn?
Rốt cuộc là hắn suy nghĩ quá nhiều, hay là…
Mộc Mộc thích ăn bánh hạt dẻ, bánh hạt dẻ…
Hứa Trăn quay đầu, lại lần nữa nhìn về phía hộp bánh hạt dẻ vừa nhận được.
Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, sư phụ làm sao biết được những thứ này? ?
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình rối loạn, không biết những đầu mối này từ đâu ra.
Do dự một lát, hắn gửi tin nhắn cho trợ lý Chu Hiểu Mạn của mình, hỏi: "Chị Hiểu Mạn, có phải sư tỷ Lâm có acc phụ ở trong hội hậu viện nhà chúng ta hay không?”
Hai ba giây sau, bên Chu Hiểu Mạn cũng nhanh chóng gửi tới một loạt tin nhắn:
“! !! Cuối cùng Gia Gia cũng rớt ngựa? ??”
"Chúa ơi! Cuộc sống của tôi! Ha ha ha ha ha! !!”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi!”
"Aizzz tôi nói cho cậu biết, yêu đương có thể, nhưng mà không thể làm quá lên, có chuyện gì thì nhớ liên lạc kịp thời cho chúng tôi."
“Tuy rằng cậu không có ý định đi theo con đường thần tượng nhưng cũng đừng quá gióng trống khua chiêng, tốt xấu gì cũng phải có công văn với công ty bên kia.”
"Ai nói với cậu biết vậy? Quả nhiên vẫn là vì giải thưởng ngọc lan lần này phải không?”
"Không phải là nhà nào để mắt Gia Gia đấy chứ? Ôi chao, không phải là cha nào chứ!”
“......”
Hứa Trăn cầm điện thoại di động, ngơ ngác nhìn tin nhắn bên Chu Hiểu Mạn nhanh chóng gửi tới.
Sư tỷ Lâm thật sự là fan của hắn sao?
Chị Hiểu Mạn đã sớm biết rồi?
Hứa Trăn đánh máy nhắn lại: "Chị ơi, dừng lại.”
"Chúng ta nói từ từ."
"Sư tỷ Lâm có acc nhỏ là fan hâm mộ Hứa Trăn, cũng có thể chỉ vì cổ vũ."
"Cho dù cô ấy thật sự là fan hâm mộ Hứa Trăn, đó cũng chỉ là fan mà thôi."
Hắn còn chưa còn chưa đánh xong câu tiếp theo, Chu Hiểu Mạn đã trực tiếp gửi một đoạn thoại tới.
Hứa Trăn mở ra, chỉ nghe thấy được sự khinh bỉ trong giọng nói của Chu Hiểu Mạn: "Bạn học Hứa Trăn? Cậu có hiểu ‘fan nữ’ là như thế nào không?”
"Tuy rằng cũng có 'fan mẹ', cái này không quan trọng..."
"Nhưng! Đại đa số người hâm mộ đều trực tiếp coi cậu là bạn trai giả, hiểu không? ?”
Hứa Trăn: "..."
Chương 1113: Lâm Gia 4Hứa Trăn do dự hồi lâu, vẫn yên lặng xóa tin nhắn vừa rồi chưa đánh xong.
Không cần phải tranh cãi, cũng không có gì để tranh luận.
Sư tỷ Lâm Gia lại là fan của mình…
Hứa Trăn ngửa đầu nhìn trời, vừa kinh ngạc, vừa có hơi hoang mang.
Tại sao vậy?
Rõ ràng ở ngoài đời chúng ta đã là bạn bè có quan hệ rất tốt, cô ấy trà trộn vào fan hâm mộ Hứa Trăn để làm gì đây?
Nghĩ không ra, Hứa Trăn đơn giản không muốn nghĩ nữa.
Hắn trực tiếp lấy điện thoại ra, bấm số của Lâm Gia.
Có một số chuyện, không tiện nói thẳng, nhưng lại có thể dùng để diễn tả trên phương diện tâm trạng nha.
“Đô đô đô...”
Chuông điện thoại vang lên hồi lâu, đầu dây bên kia vẫn không bắt máy.
Không biết vì sao, Hứa Trăn lại có hơi khẩn trương, thậm chí lòng bàn tay đã bắt đầu hơi chảy ra mồ hôi.
Lại qua mấy tiếng, ngay khi hắn đã định cúp máy, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.
Hứa Trăn mừng rỡ, vừa định mở miệng, đối diện lại truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "A lô?”
Rất trẻ, là giọng của một người đàn ông hắn chưa gặp bao giờ.
Hứa Trăn chỉ cảm thấy trái tim trầm xuống.
Hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, xác nhận không gọi nhầm số, hỏi: "Xin hỏi, đây là điện thoại của Lâm Gia sao?”
Người đàn ông xa lạ đối diện trả lời: "A đúng, 'Gia Gia' đi vệ sinh, lát nữa tôi nói với cô ấy, bảo cô ấy gọi lại cho anh.”
Giọng điệu vô cùng thân thiết, thậm chí còn gọi "Gia Gia".
Mặt Hứa Trăn đen lại, hỏi: "Xin hỏi anh là ai vậy?”
Người đàn ông lạ nói, "Tôi? Tôi là Từ Hạo Vũ. Tôi và cô ấy làm cùng một đoàn phim.”
Từ Hạo Vũ... Hứa Trăn yên lặng suy nghĩ một lát, nhớ rồi.
A, đây là nam chính trong bộ phim chiến kịch mà sư tỷ Lâm Gia đang quay.
Thật sự là không có tí lễ phép lịch sự nào cả, nhìn thấy điện thoại di động của người khác vang lên, vậy mà sẽ bắt máy.
Rốt cuộc là gã ta thật sự có quan hệ tốt với Lâm Gia không?
Đúng lúc này, ở đầu dây bên kia, Từ Hạo Vũ lại nói: "Anh bạn, anh tính hỏi gì vậy? Biệt danh Gia Gia đặt cho cậu có hơi cố chấp nha!” Trong lúc nói chuyện, trong giọng nói của gã ta mang theo ý cười rõ ràng.
Hứa Trăn nghe vậy sửng sốt, hỏi: "Cô ấy đặt biệt danh cho tôi là gì?”
Từ Hạo Vũ nói: "Cô ấy ghi là ‘Con tôi’, ha ha ha!”
Hứa Trăn: ? ??
Cúp máy, không trò chuyện với Từ Hạo Vũ nữa, Hứa Trăn rời ban công đi về lại phòng ngủ.
Hắn ngã xuống giường, lẳng lặng nhìn mấy bức tranh đang treo trước mắt, ngây ngẩn một hồi.
Ông trời ơi.
Hứa Trăn yên lặng dùng mu bàn tay che con mắt mình lại.
Tia rung động hắn có trước khi gọi cuộc điện thoại kia đang chậm rãi biến mất, dần dần bị chôn trở về đáy lòng.
Hắn chỉ cảm thấy không những xấu hổ, xen lẫn thẹn thùng, lại còn hơi cảm thấy có một tia buồn bã.
—— Ai ngờ người ta lại là fan mẹ của hắn.
Là do mình tự mình đa tình sao.
Xung quanh Hứa Trăn nào thiếu người theo đuổi hắn, những cô gái này chỉ vì muốn gây được sự chú ý của hắn mà phần lớn sẽ kiếm đủ chuyện trên trời dưới đất để nói chuyện phiếm với hắn, tạo đủ mọi tình huống để bắt chuyện với hắn, có khi là ở nhà ăn, trong phòng học, trên sân tập mà giả vờ ngẫu nhiên gặp được hắn, tặng đủ loại chocolate, ly tách, khăn quàng cổ tự đan,... để kiếm cớ hẹn hắn ăn cơm sau này.
Sư tỷ Lâm có bao giờ làm ra các hành động đó chưa?
Hai người mặc dù cho có cố ý hay ngẫu nhiên gì đó mà hợp tác chung trong mấy bộ phim, nhưng gần như là chưa lần nào có tình huống được diễn chung với nhau trong cùng một phân cảnh, không nói đến những lần giao lưu với nhau ngoài giờ diễn xuất, phải nói là ít đến đáng thương.
Lịch sử tin nhắn của hai người thì càng đừng nhắc tới, ngoại trừ chủ đề công tác thì cũng chỉ có công tác, gần như không có nói mấy chuyện ngoài lề.
Lấy đâu ra minh chứng cho cái tình cảm không biết có tồn tại thật hay không kia.
Hứa Trăn âm thầm thở dài.
Về phần acc phụ dùng để theo đuổi thần tượng kia của sư tỷ Lâm.
Chỉ là ủng hộ thôi chứ có chứng minh được cái gì khác đâu.
Hành động theo đuổi thần tượng này là việc theo dõi và nắm bắt các tin tức liên quan đến ngôi sao "Hứa Chân" ở trên mạng, chứ không có dính dáng gì đến chính bản thân hắn.
Thật sự lại có người ngốc đến mức dùng hành động theo đuổi thần tượng để kiếm bạn trai?
Thật chẳng khác gì trèo cây tìm cá.
Có lẽ, Lâm Gia chỉ là yêu thích một nhân vật nào đó hắn từng biểu diễn qua, tỷ như Hoa Vô Khuyết, tỷ như Hạ Tuyết Nghi, tỷ như Chu Du.
Hoặc là, đứng tại góc độ người xem, cảm thấy diễn viên "Hứa Chân" này là một người khá đáng được thần tượng.
Cũng giống như hắn, khi hắn cảm thấy ưa thích một diễn viên tiền bối ưu tú nào đó, hắn cũng thường xuyên lặp đi lặp lại việc quan sát cảnh cắt đoạn bọn họ biểu diễn mà.
Cái này lại có thể nói rõ cái gì đâu.
"Reng reng reng."
Liền tại lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Hứa Trăn vừa cầm lên đã thấy ngay trên màn hình đang hiện ra hình ảnh nửa bên gò má của một thiếu nữ ăn mặc phong cách cổ đại.
Thiếu nữ này mặc nguyên một bộ đồ màu đen, trong tay đang cầm thanh kiếm dài màu bạc, mưa phùn lất phất làm ướt hàng tóc mai bên khuôn mặt cô ấy. Trong con mắt hoa đào xinh đẹp lại là vẻ lạnh lùng quyết tuyệt như có như không thuộc về nàng.
—— Dạ Vũ.
Này là một nhân vật trong bộ phim "Khiêu vũ với đời", Dạ Vũ do Lâm Gia biểu diễn.
Chương 1114: Lâm gia 5Hứa Trăn cầm điện thoại, nhìn ảnh chụp bên trên màn hình mà tinh thần không khỏi phấn chấn lên.
Hắn lờ mờ nhớ lại khoảnh khắc lúc mình mới gặp Lâm Gia: Một thiếu nữ một thân áo đen bơ vơ múa kiếm giữa hậu trường tăm tối.
Dáng người ưu nhã, khí chất nữ kiệt, lưỡi kiếm mỏng ánh bạc trong tay cô vung vẩy uốn lượn như rồng bay trong gió, phản chiếu ánh sáng ra khắp căn phòng khiến người xem cũng phải hoa cả mắt.
Sau đó, cô còn tự lồng tiếng cho âm thanh múa kiếm của chính mình: "Biu~ biu~ biu!"
Hứa Trăn ngơ ngác chỉ chốc lát, khóe miệng không tự chủ được mà giương lên.
Hắn nhận cuộc điện thoại, nói: "Alo, là sư tỷ sao?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vội vàng của Lâm Gia, cô nói: "A Trăn, rất xin lỗi cậu, vừa rồi tôi không cầm điện thoại, vừa nãy là, ách."
Hứa Trăn nghe ra cô đang hoảng loạn, hắn do dự một chút rồi quyết định sẽ không hỏi đến Từ Hạo Vũ, cũng không có đề cập cái biệt danh cô đặt cho hắn kia, chỉ khẽ cười nhẹ mà nói: "Sư tỷ, em đã nhận được bánh hạt dẻ chị gửi, vừa rồi cũng có nếm một cái, cực kỳ ngon nha."Li ê n h ệ VIPTruyenGG.com - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !
"Vỏ ngoài vừa xốp vừa giòn, lại không hề quá ngọt, không nghĩ đến sư tỷ còn là cao thủ làm đồ ngọt, thật là lợi hại!"
Đầu dây bên kia, Lâm Gia cầm điện thoại, nghe được mấy câu nói này mà gương mặt "bùm" một cái đã biến thành màu hồng.
Trong nháy mắt, não cô bỗng đình công khiến cô không biết nên đáp lời như thế nào.
Vừa rồi cô vừa đi vệ sinh về thì lập tức được Từ Hạo Vũ kể lại cuộc điện thoại Hứa Trăn vừa gọi đến cho mình, gã còn cười hỏi cô là ai là "con" của cô thế, lập tức cả người cô đều choáng váng.
Cái thằng ngốc này! Mà gã ngốc thật mà! Mà còn là thằng ngốc không biết phép lịch sự nữa! ! !
Lâm Gia vừa oan ức vừa quẫn bách, thế là cô vội vội vàng vàng gọi điện thoại lại cho Hứa Trăn, ai ngờ mới nhận được liền được nghe một câu khích lệ.
Hiện tại cô chỉ cảm thấy đầu óc chóng mặt, chân tay luống cuống.
A… A Trăn khen bánh hạt dẻ mình làm ăn rất ngon.
Ơ nói vậy là sao! Hắn sao có thể biết bánh hạt dẻ đó là của mình làm? ?
Rõ ràng cô đã gửi hai chiếc hộp được đóng gói cẩn thận sang, nhìn bề ngoài là sẽ không thấy khác gì với thành phẩm của cửa hàng làm, hắn, hắn làm sao có thể vừa nhìn đã nhận ra được chứ.
Kia, kia hắn còn có thể nhìn ra những chuyện khác nữa hay không?
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, là do mình không đánh đã khai, hay là do càng che càng lộ… Giờ mình có nên giãy dụa thêm tí nữa không?
"Thật sự không phải do tôi..."
"Vừa nãy em có gọi điện đến cửa hàng bánh ngọt..."
Sau một hồi im lặng, đột nhiên hai người Hứa Trăn và Lâm Gia lên tiếng cùng một lúc.
Sau khi nghe giọng nói của đối phương, họ đồng loạt dừng lại.
Sau vài giây im lặng, Hứa Trăn lên tiếng trước, nhẹ nhàng nói: "Chị nói trước đi."
Lâm Gia ở đầu dây bên kia ngẩn ngơ, bối rối nói tiếp: “À, ừ, cái đó…”
Cuộc đấu tranh của thiên thần và ác quỷ trong đầu cô đã diễn ra cả buổi rồi, nhảy tới nhảy lui giữa "nhận" và "không nhận", cuối cùng bị da mặt mỏng đánh bại, cô đành xấu hổ nói dối: "Ngoài D. I. Y ra, cửa hàng bánh ngọt đó cũng có thể mua sản phẩm đã làm sẵn nữa."
"Tôi, tôi mua sản phẩm làm sẵn ở đó."
-- A a a a a, thật là xấu hổ! !!
Bí mật tự tay làm bánh ngọt cho người ta mà lại bị phát hiện rồi!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, có phải tôi đã quá tham vọng rồi không?
Tấm lòng của Tư Mã Gia đâu phải ai cũng hiểu? ??
Hứa Trăn không trả lời ngay.
Cầm điện thoại, hắn cảm thấy nhịp tim đang đập nhanh hơn, hít một hơi thật sâu.
Có lẽ bởi vì hắn đã quen với việc ở một mình, quen với những mối quan hệ xã giao, quen với tốc độ giao du với mọi người như nước chảy nhàm chán kia...
Đối mặt với một lời nói dối vụng về như vậy, Hứa Trăn đột nhiên cảm thấy hơi luống cuống.
Nếu vừa rồi hắn đang cố gắng thuyết phục bản thân rằng các hành vi kỳ lạ của Lâm Gia chỉ là của một người hâm mộ theo đuổi thần tượng và hắn chỉ đang tự mình đa tình thôi, thì vừa rồi, cuối cùng hắn đã hiểu rằng tất cả những điều này không phải là ảo tưởng của mình.
Cô gái này thật có cảm tình với mình.
Đó không phải là sự thương hại, không phải là sự đồng cảm, không phải là sự ưu ái của "fan mẹ", cũng không phải là sự tôn trọng dành cho bạn diễn.
Nó chỉ đơn thuần là rung động.
Tuy nhiên, sự rung động này vẫn còn quá yếu ớt, quá mỏng manh, giống như ánh sáng yếu ớt của một ngọn nến, sẽ bị dập tắt khi gió thổi qua.
Hứa Trăn không biết nên mạnh dạn tiếp cận cô hay bí mật bảo vệ cô.
Hắn sợ nếu mình đi quá xa, ngọn nến sẽ tắt, hắn cũng sợ nếu vươn tay che chở, hắn sẽ khiến ngọn lửa không hài lòng và muốn thoát ra khỏi gông cùm của mình.
Hắn không biết phải làm gì.
"Ồ, em hiểu rồi..."
Im lặng một lúc, Hứa Trăn khẽ mỉm cười, giả vờ thản nhiên nói: “Tôi nói chưa nhỉ, bánh hạt dẻ nướng này làm ngon lắm, giống như bánh mua trong cửa hàng vậy.”
"Thì tôi đã mua nó trong cửa hàng mà, ha ha."
Nghe hắn nói như vậy, Lâm Gia ở đầu bên kia của điện thoại thở phào nhẹ nhõm rồi cười theo hắn.
…
Hai người chỉ nói chuyện phiếm với nhau mấy câu, sau đó vội vàng cúp điện thoại.
Không ai dám nói nhiều.
Lâm Gia cầm điện thoại, nhìn cụm từ "con trai của tôi" trên màn hình điện thoại đang tối dần mà thở dài một hơi.
Cô cảm thấy sự lo lắng của mình đã dịu đi, nhưng cũng cảm thấy hơi mất mát.
y, thật tốt khi A Trăn không có những suy nghĩ như vậy.
Than ôi, thật đáng tiếc khi A Trăn không có loại suy nghĩ này.
Nghĩ đến đây, Lâm Gia lại cảm thấy chán nản.
Cô đã nói như vậy rồi thì phải làm sao bây giờ... Sau ba năm theo đuổi thần tượng mà cũng không có tiến triển gì!
Thậm chí còn không bằng những người hâm mộ bình thường, những người hâm mộ bình thường cũng có thể tăng mức độ thân thiết bằng cách tham gia vào các buổi meeting của A Trăn.
Ba năm, ba năm rồi lại ba năm…
Tiếp tục như vậy đến khi nào đây?
Chị gái tốt bụng nào có thể giúp tôi lập kế hoạch theo đuổi thần tượng... Phi! Không đúng! Phải là chiến lược theo đuổi bạn trai? ?
Chương 1115: Lâm gia 6Lâm Gia gục đầu xuống, rời khỏi góc phim trường trở về phòng nghỉ, trông cô có vẻ lạc lõng và choáng váng.
Trên người cô mặc một bộ đồng phục đặc vụ chỉnh tề và thẳng thớm, không hề tạo thêm một chút cảm giác góc cạnh nào cho cơ thể cô.
Từ Hạo Vũ nhìn thấy cô trở lại, vội vàng ăn nốt hai miếng đồ ăn còn đang ăn dở rồi vô cùng hào hứng mà đi về phía cô, nháy mắt nói: "Này, Gia Gia, trò chuyện với "con trai" của cô xong chưa?"
Lâm Gia sợ run cả người khi nghe thấy từ "con trai".
Cô sững sờ quay đầu lại, đang định giải thích, Từ Hạo Vũ lại nói: "Mà này "con trai" của cô rốt cuộc là ai vậy? Tôi rất tò mò."
"Vừa nãy nhìn thấy biệt danh này, tôi đã rất hoảng sợ, tôi còn tưởng rằng cô có con riêng, kết quả sau đó lại nghe thấy là giọng nói của người trưởng thành trong điện thoại."
"Làm sao mà cô có con trai lớn như vậy được, a ha ha ha!"
"Tôi có hỏi "con trai" của cô là ai mà người đó cũng sống chết không chịu nói với tôi, bí mật vậy sao."
"Này, rốt cuộc là ai vậy?"
"..."
Lâm Gia: ? ?!
Nghe Hứa Hạo Vũ nói luyên thuyên, cô mở to hai mắt mà không tin vào tai mình.
Anh ta đang nói gì vậy?
Con trai của tôi?
Anh ta đã hỏi "con trai" tôi "con trai" tôi là ai?
A Trăn đã biết rằng tôi để biệt danh của hắn là "con trai của tôi" rồi? !! !
Lúc này, Lâm Gia chỉ cảm thấy giận sôi người, tức giận đến mức khói bốc ra từ mọi lỗ trên cơ thể biến thành một cột khói xám.
A a a a a a! ! Từ Hạo Vũ, anh chết chắc rồi! Anh chắc chắn phải chết!
Con trai tôi là bố của anh!
Tôi là mẹ… Mẹ ơi! Không phải!
Dù sao anh chắc chắn phải chết! !!
…
Chiều hôm đó, trong đoàn làm phim "Liệp Ảnh", nam nữ chính có quay một cảnh đánh nhau.
Nữ đặc vụ do Lâm Gia thủ vai lần đầu tiên gặp Từ Hạo Vũ, hai người đáng lẽ phải đến để liên lạc với nhau, nhưng không ngờ do một sai sót bất ngờ khiến họ coi nhau là kẻ thù.
Lâm Gia thuần thục dễ dàng khống chế được Từ Hạo Vũ, cô đè anh ta xuống đất đấm đá một hồi.
Đạo diễn đứng bên ngoài nhìn hai người diễn qua ống kính, không khỏi kinh ngạc.
"Tôi vốn còn sợ rằng vẻ ngoài của Lâm Gia quá xinh đẹp mềm yếu, không thể diễn tốt cảnh này...", ông ấy nghiêng đầu và nói với nhà sản xuất bên cạnh: "Ai ngờ cô diễn rất tốt, ánh mắt và khí chất đều rất chính xác!"
"Có được ánh mắt sắc bén của một nữ đặc vụ!"
Nhà sản xuất bên cạnh cũng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nói: "Mà Hạo Vũ diễn cũng không tồi!"
"Nhìn vẻ mặt của anh ta đi, nghe tiếng hét này đi, qua vẻ mặt sợ hãi này, có vẻ như Gia Gia thật sự đá rất đau!"
Gã ta không khỏi cảm động nói: "Lúc trước ông tổng giám đốc Từ đã nói với tôi là khả năng diễn xuất của Hạo Vũ rất đau mắt khiến tôi đã phải châm trước nhiều nhưng giờ tôi cảm thấy diễn xuất của cậu ta rất sinh động đấy chứ? Có lẽ là do lần trước diễn vai không hợp."
“Có lẽ Hạo Vũ không thể diễn tốt kiểu vai công tử lạnh lùng, nhưng diễn kiểu nhân vật nhỏ này thì không sao.”
Nghe nhà sản xuất nói như vậy, đạo diễn ở một bên ngượng ngùng cười cười, nhưng không nói gì.
Kỹ năng diễn xuất của Từ Hạo Vũ như thế nào, mấy ngày nay đoàn làm phim đều đã trải nghiệm đủ rồi, nhà sản xuất bình thường không hay ở đây nên không thấy tận mắt.
Còn vì sao bây giờ anh ta lại thể hiện đúng lúc…
Có thể, có lẽ, chắc là, do bị đau thật.
Đạo diễn nhìn Từ Hạo Vũ bị Lâm Gia đá lăn lộn trên phim trường, đờ đẫn ngoáy lỗ mũi.
Được rồi, bị một cô gái nhỏ đá mấy cái thôi thì có thể bị gì được chứ.
Tất cả là vì cốt truyện cần như vậy.
Lâm Gia rất tức giận.
Khí Từ Hạo Vũ tự ý tiếp điện thoại của chính mình, còn khiến cô bực mình hơn là gã dám để lộ cái biệt danh “con trai tôi” này.
Vốn dĩ mỗi khi trò chuyện với A Trăn, giữa hai người sẽ luôn có bầu không khí hết sức thoải mái… Tất cả là đều tại gã!
Đều tại cái tên máu bùn đó!
A Trăn khẳng định là đã gắn cho mình cái mác bà dì biến thái rồi, khóc đến nước mắt chảy thành sông mà!
Lâm Gia từ đó đến giờ vẫn luôn là một cô gái thân thiện năng nổ giúp đỡ mọi người, luôn giữ lòng đầy thiện ý khi tiếp xúc người khác.
Chỉ có một Từ Hạo Vũ và duy nhất cái thằng khờ Hạo Vụ này đã thành công chạm đến vảy ngược của cô, kích thích cô giận đến muốn nổi cơn tam bành.
Tối hôm đó, sau khi quay xong hết thảy cảnh cần quay, sau khi về đến khách sạn là Lam Gia nằm liệt luôn trên giường, đến giờ cô vẫn còn trong trạng thái giận sôi máu.
Thẳng đến khi cái điện thoại đang vùi trong đống chăn mền bỗng dưng chấn động một cái, Lâm Gia cầm lấy điện thoại xem qua thì chợt giật mình đến mức bắn thẳng ra khỏi giường.
A Trăn vừa gửi tin cho mình!
Chỉ trong nháy mắt, mọi muộn phiền ban chiều đeo bám Lâm Gia đã lập tức bị cô ném đến lên chín tầng mây, cô hưng phấn mà mở khoá màn hình, khi vừa nhấn vào xem tin thì lại thấy là một tấm hình.
Bên trong tấm ảnh là hình Hứa Trăn cột tóc, mặc một bộ cẩm bào màu trắng, đang cưỡi trên con ngựa lông nhung băng rừng vượt suối.
Gió núi thổi lớp áo choàng của hắn bay phần phật làm nổi bật dáng người tuấn dật xuất trần của hắn, trông khí độ rất là hiên ngang uy vũ.
—— Đây là vẻ ngoài của nhân vật Chu Du trong "Tam Quốc".
"Ô ô ô ô ô! ! !"
Lâm Gia ôm di động vừa lăn vừa kéo cái chăn cuộn cô lại, trông như con giun đang giãy dụa trên giường.
A, cái tạo hình thần tiên hạ phàm gì đây!
A a a, A Trăn cậu đừng có mà dụ hoặc tôi thế chứ!
Lâm Gia không nói hai lời, lập tức dùng bức ảnh này làm ảnh đại diện trong danh bạ cho Hứa Trăn, tiện thể đổi cái biệt danh “con trai tôi” thành "Hứa Chân"
Nếu làm như thế này, một khi hắn gọi điện thoại cho mình là mình lại có thể trực tiếp xem bức ảnh chụp này, vui vẻ gấp bội!
Rất nhanh, Hứa Trăn lại phát tới một cái tin tức: "Đoàn phim "Tam Quốc" muốn công bố tạo hình nhân vật, em chọn bức ảnh này, sư tỷ chọn bức nào?"
Lâm Gia hứng thú bừng bừng mà đáp lại: "Bức này rất đẹp mắt! Chị cũng chọn bức này!"
Nửa ngày, Hứa Trăn ở đầu bên kia điện thoại mới trả lời: "... Không phải, em đang nói Đại Kiều, chị chọn bức nào làm tạo hình chính thức để công bố cho Đại Kiều."
Lâm Gia: "..."
Quên!
Hình như mình cũng là diễn viên trong cái đoàn kịch này mà nhỉ!