Bạn Thân Càng Lớn Càng Lưu Manh

Chương 70


Thảo Mai đứng giữa chẳng biết nên an ủi ai.

Bà hết nhìn con lại nhìn chồng, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của người mình yêu suốt đời đang sắp khóc vì con.

Khi nghe tin Lam Linh rời khỏi trường mà không về nhà, ông như người có bệnh, phát điên phát cuồng chạy đi tìm con.
“Đừng giận bố con, ông ấy lo cho con quá thôi!”
“Vâng!”
Bà vỗ vai cô, xử lý vết đánh xong xuôi sau đó mới xuống nói chuyện với Ninh Quân Vương.
Bà đẩy cửa phòng ngủ thấy bên trong tối đen như mực.

Thảo Mai vươn tay định bật đèn cho sáng liền thấy đèn ngủ mờ được bật lên.
“Đừng mở đèn!”
“Nhưng tối quá.”
“Vợ ơi… lại đây với anh!”
Thảo Mai nghe thấy giọng như người sắp chết liền chạy lại giường với chồng, lập tức eo bà bị ôm chặt lấy.

Ninh Quân Vương như run lên cầm cập tỏ ra vô cùng yếu đuối trước mặt vợ.
“Em ơi… anh đánh con rồi.

Anh đánh con rồi.”
Thảo Mai không quá ngạc nhiên chỉ vuốt ve mái tóc của chồng an ủi.

Thật ra cách đây mấy năm, chính xác là năm Lam Linh đầu cấp hai.


Nó từng ở tuổi quậy phá, thể hiện, đua đòi theo bạn học.

Nó đi đánh nhau, ăn trộm xoài nhà hàng xóm, đi trọc tró rồi để bị cắn cho sưng tấy hết cả mông.

Thế là về sợ bố mẹ chửi giấu không giám nói, để đến khi nó nhiễm trùng rồi mới la làng lên.
Ninh Quân Vương nhiều khi cứng ngắc nhưng lại cưng con gái vô cùng, có những lần Thảo Mai còn phải phát ghen với con.

Chỉ sây sát một chút là làm toáng lên.

Huống hồ gì lại bị nhiễm trùng nặng khiến phải đi bệnh viện.
Sau vụ đó nó còn chưa chừa đánh nhau giành đồ với bạn, cuối cùng để bạn cấu cho chảy máu toe toét.

Ninh Quân Vương như đến giới hạn lôi con ra quật cho mấy phát thật đau.

Thế là nó khóc, khóc nhiều lắm.
Khi nghe tin bạn học nọ bắt nạt con trước thì đã quá muộn.

Bé dỗi cả tháng bỏ về nhà ngoại còn dọa sẽ tuyệt giao với ông, sau sẽ tách mộ của bố mẹ mỗi người một nơi.1
Cũng vì thế đối với Ninh Quân Vương, đánh con là chuyện xa xỉ nhỉ!
Dáng vẻ khóc như trẻ con của người cha nọ đã thu hết vào mắt đứa con.

Lam Linh rũ mặt quay về phòng.
Sáng hôm sau Lam Linh dậy rất sớm còn nấu đồ ăn sáng nữa.

Ninh Quân Vương không khỏi bất ngờ, nhưng không tài nào nuốt nổi đồ ăn sáng Linh nấu.

Nói sao nhỉ? Toàn đồ bóng đêm.
Trứng thì chiên cháy hết mà lòng đỏ vẫn còn sống.

Bánh mì cũng cháy, sữa thì pha quá đặc.

Cuối cùng để cả nhà không nhịn đói Thảo Mai phải đi nấu cái khác.
“Bố, chở còn đi học đi ạ!”
Lam Linh biết ông vẫn còn giận, cố gắng tìm cách nói chuyện với ông.
Ninh Quân Vương im lặng mở cửa xe, Lam Linh liền lắc đầu.
“Con không đi ô tô đâu!”
Xe máy được nổ lên rồi chầm chậm chạy trên đường.
Lam Linh ngồi sau xe Ninh Quân Vương, lâu lắm rồi mới lại được như thế này.

Từ năm lên cấp hai cô không còn được ông chở đi học bằng xe máy nữa.
Hai người vẫn im lặng cho đến khi gần đến trường.

Lam Linh vọng tay ôm lấy bố thỏ thẻ.

“Bố ơi, con xin lỗi bố ạ! Con biết sai rồi.”
Nói xong Lam Linh cũng xuống xe.
“Linh, nếu con cần giúp đỡ thì hãy nói với bố mẹ, đừng tự ý đi lung tung nữa.”
Lam Linh khự lại nhìn ông, sau đó liền mĩm cười.
“Vâng ạ!”
Cuộc đối thoại đơn giản nhưng lại khiến hía cha con nhà này cảm thấy vui vẻ nguyên một ngày.

Bởi vì nó đã chấm dứt khoảnh cách của hai cha con từ tối qua đến giờ.

Việc Linh không còn lui tới nhà của cô Hiền chú Huy cũng dần trở nên quen mắt.

Nhưng ít ai biết đến cô gái nhỏ vẫn ngày ngày trông ngóng một cuộc điện thoại nọ.
Vì mũi giờ hai nước khác nhau, Lam Linh vẫn còn nuôi nấng hi vọng từ con người nơi đất khách.

Cô sợ rằng sẽ bỏ lỡ cuộc gọi của anh.

Khi học bài cũng để điện thoại kế bên, đi tắm, ăn, đi ngủ dường như nếu thấy bóng dáng của nó.

Cô không sử dụng mà chỉ để đấy thôi.
Một ngày, hai ngày rồi một tuần.
Trong khoảng thời gian đấy Ninh Ngọc Lam Linh ít khi ra khỏi nhà.

Cô chủ yếu nằm trong phòng, cả người luôn thấy không thoải mái.
Căn phòng cô nằm mấy ngày nay không hề được đón nhận dù là một tia nắng của mặt trời.
“Alo!”
Một cuộc điện thoại cắt đứt giấc ngủ xuyên ngày của Lam Linh.
“Hân đây, không định dậy đi học à? Buổi học thêm chiều này, nếu còn không đi thì sẽ bị đuổi học đấy!”
“A… nghỉ hôm cuối được không?”
“Không thể, mau xuống nhà đi!”
Lam Linh miễn cưỡng ngồi dậy, đầu óc cô cứ ong ong mũi lại sụt sịt thi thoảng còn ho khụ khụ vài tiếng.


Cô vuốt vuốt mái tóc cả tuần chưa thèm gội của mình, đứng dậy thay quần áo rồi đi học.
Khả Hân đợi sẵn dưới nhà, nhìn dáng vẻ tiều tụy của cô bạn lại tưởng rằng ban ngày có ma.

Có thể nói cô là phiên bản nát của phiên bản cũ.

Hai mắt thâm quầng, hốc má hóp lại mặt đầy mụn không là mụn.

Hệt như mặt của tác giả vào những ngày cuối hè.
Khả Hân vội vàng kéo kính chắn gió xuống nhìn Lam Linh như nhìn vật lạ.
“Sao tiều tụy thế hả?”
“Chỉ bị ốm một chút thôi mà!” Cô cười.
Khả Hân nhăn mặt, rất lo lắng cho cô.
“Hay thôi nghỉ học hôm nữa đi!”
“Không sao không sao, cảm cúm thường thôi.”.

Ừ bình thường lắm, bình thường đến nỗi xỉu ngay trên lớp học.

Lam Linh bị sốt cao đến 40 độ giáo viên sợ quá nên phải liên hệ gấp với gia đình để đưa đến viên.
Đến lúc tỉnh nó chỉ bảo là nó thấy buồn ngủ quá nên định chợp mắt tí thôi.

Y tá chuyền thêm nước, cho uống thuốc rồi dùng vài biện pháp vật lý để hạ sốt.

Nhiệt độ hạ xuống thì Lam Linh cũng được suất viện ngay trong ngày, người nhà tự chăm sóc..

Bình Luận (0)
Comment