Trước mặt bao người, Hàn Thành không phản kháng.
Và bây giờ, giữa dòng người qua lại, Hàn Thành vốn không thích bị chú ý, vẫn không hề nhúc nhích.
Nhìn thấy tôi, khuôn mặt anh ấy đầy đau khổ và buồn bã.
Nhưng chưa kịp để anh ấy mở miệng, tôi đã ném một tập tài liệu tới:
“Anh thua rồi.”
Ba từ ngắn gọn, khiến sắc mặt Hàn Thành thay đổi đột ngột.
Hành lang ồn ào, nhiều tiếng xì xào bàn tán của đám đông, nhưng không át được tiếng ***** của anh ấy.
Anh ấy không nhìn tập tài liệu dưới đất, mà nhìn chằm chằm vào tôi.
Là một người thông minh, anh ấy nhanh chóng nhận ra điều gì không ổn:
“Em cố tình chọn hôm nay, chỉ để bắt anh phải lựa chọn… để anh hối hận…”
Anh ấy càng nói càng đau khổ, cuối cùng, đập mạnh vào thái dương.
Còn tôi, đảo mắt:
“Anh nghĩ nhiều quá rồi, dù anh có làm gì, đứa bé này, tôi cũng không giữ.”
Giọng tôi yếu ớt, tựa vào tường, nói thẳng: “Tôi cũng biết, anh không làm được.”
Dù việc này rất đơn giản.
Chỉ là một tháng không liên lạc với Giang Mẫn.
Nhưng, việc đơn giản như thế.
Hàn Thành không làm được, anh nói:
“Giang Mẫn đã cứu mạng bọn anh hồi tiểu học… Vì vậy, bọn anh đã hứa với cô ấy, sinh nhật cô ấy nhất định phải tụ họp đủ…”
Hồi tiểu học, đám bạn của Hàn Thành đã có một cuộc phiêu lưu ngông cuồng.
Tìm một container để ngủ qua đêm.
Kết quả là, khi họ tỉnh dậy vào ngày hôm sau, đã ở trên độ cao vạn mét, lơ lửng trên cao đầy nguy hiểm.
May mắn thay, Giang Mẫn lén theo sau đã kịp thời phát hiện và cứu họ.
Từ đó, Giang Mẫn được đưa vào nhóm bạn này.
Trở thành “công chúa” được cưng chiều của nhóm.
Nhưng họ yêu quý cô ấy, đó là chuyện của họ.
Hàn Thành đồng ý ly hôn.
Hoàn tất mọi thủ tục.
Rất nhanh, thời gian chờ một tháng đã trôi qua.
Chúng tôi ra khỏi cục dân chính, khuôn mặt anh ấy trông như đưa đám.
Anh ấy không cam lòng, cầu xin tôi cho anh thêm một cơ hội.
Nói muốn chuộc lỗi.
Nói rằng anh yêu tôi.
Thân hình cao lớn của anh ấy gần như gập xuống.
Từ việc cầu xin, đến cuối cùng là cố chấp bám lấy tôi.
Trong lúc kéo qua kéo lại, chúng tôi không ai chú ý rằng đã đi ra đường.
Càng không chú ý đến chiếc BMW màu đỏ đang lao thẳng về phía tôi…
“Rầm——”
Mọi thứ xảy ra quá nhanh.
Khi tôi kịp phản ứng, Hàn Thành đã bị đâm bay ra ngoài.
Giống như cảnh quay chậm trong phim.
Trước khi bị đâm bay, câu cuối cùng anh ấy nói với tôi là:
“Xin lỗi.”
Khoảnh khắc đó, tim tôi như ngừng đập.
Cùng với tiếng va chạm mạnh, tôi mới kịp nhận ra…
Tôi lao tới.
Lúc này, Giang Mẫn từ ghế phụ lao ra, thấy người bị đâm là Hàn Thành, cô ta điên cuồng gào thét.
Cô ta la hét đòi giết tôi chết, cầm dao lao về phía tôi.