Bản Thông Báo Tử Vong

Chương 35

7 giờ 17 phút sáng ngày mùng 7 tháng 11. Trong phòng họp đội cảnh sát hình sự. Ngoài Liễu Tùng, các thành viên của tổ chuyên án 4.18 đều tập hợp bên bàn trong phòng họp. Ngoài ra còn có một nhân vật khác: đội trưởng đội cảnh sát hình sự tiền nhiệm, hiện là ông chủ của quán bar “Mê lực bóng đêm”

- Hoàng Kiệt Viễn. Vẫn chưa đến giờ làm việc hàng ngày, cho nên trên mặt mọi người ít nhiều cũng mang theo sự mỏi mệt của việc đồng hồ sinh học bị đảo lộn. Đặc biệt là Hoàng Kiệt Viễn, trong thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của ông, giờ mới là lúc vừa mới bước vào trạng thái say giấc. Trên bàn trước mặt những người có mặt ở đây đều được bày ra hai thứ đồ: một tách trà đặc loại thượng hạng và một tập tài liệu khá dày. “Rất xin lỗi vì đã gọi mọi người đến đây sớm như vậy.”

La Phi - người chủ trì cuộc họp mở đầu bằng một câu đơn giản, tiếp đến anh liền đổi giọng nghiêm nghị, “Nhưng lần này tình hình vô cùng khẩn cấp, mọi người hãy nhanh chóng điều chỉnh một chút, hãy đưa ra trạng thái làm việc tốt nhất.”

Sau khi nói xong những câu này, anh bèn quay sang dặn dò Doãn Kiếm ở bên cạnh: “Bắt đầu thôi!”

Doãn Kiếm mở nút công tắc máy chiếu, chiếu một bức ảnh đã được scan sẵn lên phông màn trắng ở trong phòng họp. Một đoạn chữ rất quen thuộc hiện lên trước mắt mọi người. “ Người thụ hình: Hung thủ vụ chia cắt thi thể 1.12 Tội danh: Cố ý giết người Ngày thực hiện: Ngày 7 tháng 11 Người thực hiện: Eumenides”

195 “ này được gửi đến đây vào lúc 6 giờ 20 phút sáng ngày hôm nay.”

Doãn Kiếm giải thích, “Đội trưởng La lập tức thông báo cho tôi để sắp xếp cuộc họp, cùng bàn bạc đối sách với mọi người.”

Nhìn mới nhất này, mọi người liền hiểu ngay hàm nghĩa hai chữ “khẩn cấp”

trong câu nói của La Phi: Ngày thực thi trên bản thông báo chính là hôm nay! Điều này có nghĩa là cuộc đọ sức mới giữa cảnh sát và Eumenides đã cận kề ngay trước mắt. Đương nhiên, điểm đáng quan tâm chú ý trên này không chỉ là về mặt thời gian. Tăng Nhật Hoa gãi đầu, phát biểu mối băn khoăn của mình: “Vụ án chia cắt thi thể 1.12? Hi, hung thủ của vụ án này ở đâu?”

“Đây chính là vấn đề đầu tiên mà chúng ta phải đối diện.”

La Phi nghiêm mặt nói, “Mà thời gian Eumenides dành cho chúng ta, nhiều nhất cũng chưa đến mười bảy tiếng đồng hồ.”

Tư duy logic trong lời nói của La Phi rất rõ ràng: cảnh sát muốn ngăn cản Eumenides, trước tiên cần phải tìm được hung thủ của vụ án chia cắt thi thể 1.12, và công việc này chỉ có hoàn thành trong ngày hôm nay thì mới có ý nghĩa. Bởi vì của Eumenides chưa bao giờ thất hẹn, thời gian hắn ra tay lần này quyết không thể nào qua 24 giờ đêm ngày mùng 7 tháng 11 được. “Mười bảy giờ đồng hồ... trước tiên chúng ta cần phải phá được vụ án mà suốt mười năm qua vẫn chưa phá được, sau đó còn phải tìm thấy được tên hung thủ đó, tiếp đến lại phải lên kế hoạch tác chiến tương ứng để đối phó với Eumenides...”

Tăng Nhật Hoa há miệng đầy vẻ khoa trương, “Việc này, việc này sao có thể được chứ?”

Những người khác ở trong phòng họp cũng đều nhìn nhau, trầm mặc không nói. Đúng vậy, bất luận phân tích từ góc độ nào, đây gần như đều là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành nổi. Duy nhất chỉ có La Phi vẫn giữ được ánh mắt kiên định: “Bất luận thế nào, đối phương đã gửi thư khiêu chiến đến, chúng ta chỉ có thể dốc toàn lực để nghênh chiến. Và tôi đã làm trong nghề cảnh sát bao năm nay, từ lâu đã hiểu rõ một đạo lý: trên thế giới này, không có việc gì là không thể!”

Những lời nói rắn rỏi hùng hồn này như thể đã tiêm liều thuốc tăng lực cho mọi người, tinh thần của mọi người đều phấn chấn hẳn lên. Doãn Kiếm cũng phụ họa theo: “Đội trưởng La nói phải lắm. Eumenides có thể tìm thấy được tên hung thủ đó, tại sao chúng ta lại không thể chứ? Tất cả những tài liệu và thông 196 tin mà chúng ta nắm được, bất luận thế nào cũng không thể ít hơn Eumenides được nhỉ?”

“Eumenides...”

Hoàng Kiệt Viễn lúc này chậm rãi lắc đầu, “... Mọi người tin rằng hắn thật sự tìm thấy được hung thủ của vụ án 1.12 sao?”

Ông chính là bị miễn chức vì vụ án 1.12, mười năm sau đó, ông đã khổ công dốc sức truy lùng hung thủ nhưng không hề có kết quả. Nếu như Eumenides có thể dễ dàng tìm thấy hung thủ như vậy, vậy thì đúng là một sự sỉ nhục khó có thể tiếp nhận nổi đối với sự tôn nghiêm nghề nghiệp của ông. La Phi hiểu rất rõ cảm nhận lúc này của Hoàng Kiệt Viễn, anh chỉ có thể dùng một cách nói nhẹ nhàng để nhắc đối phương tiếp nhận sự thực. “Eumenides chưa bao giờ nói dối trên , về điều này, tôi nghĩ mọi người ở đây đều có cảm nhận chung như vậy.”

Mộ Kiếm Vân và mọi người đều lặng lẽ gật đầu. Hoàng Kiệt Viễn sau khi ngẩn người giây lát, bèn thở dài vẻ não nề và mơ hồ. “Cái tên này, tôi vẫn đang thắc mắc tại sao mấy ngày hôm nay lại im hơi lặng tiếng như thế, thì ra là đi điều tra vụ án 1.12.”

Lại nghe thấy Tăng Nhật Hoa lúc lắc cái đầu lên tiếng, “Nhưng hắn giải quyết vụ án này để làm gì nhỉ? Là muốn phân tán sự chú ý của chúng ta sao? Hay là cố ý khoe khoang, cười nhạo sự kém cỏi của cảnh sát?”

Mộ Kiếm Vân lập tức phản bác luận điểm của Tăng Nhật Hoa: “Trong khoảng thời gian này, hắn không có tâm trạng thảnh thơi để xử lý vụ án khác, hắn chỉ quan tâm đến thân thế của mình. Hắn điều tra hung thủ thực sự của vụ án 1.12, tôi cảm thấy chỉ có một khả năng: trong vụ án này, có thể liên quan đến tung tích của Đinh Khoa.”

Tăng Nhật Hoa trợn trừng mắt, bộ dạng có vẻ như không hiểu rõ lắm. Mộ Kiếm Vân lại giải thích tiếp: “Năm đó chính là vì áp lực của vụ án 1.12, cho nên Đinh Khoa mới triệt để lui về ở ẩn. Còn Eumenides muốn điều tra rõ chân tướng sự việc bố hắn bị bắn chết, bắt buộc phải tìm thấy Đinh Khoa. Cho nên hắn nghĩ vụ án 1.12 chính là điểm đột phá thì phải.”

Tăng Nhật Hoa “ồ”

một tiếng, sau đó lại suy ngẫm giây lát, nói: “Vậy hắn có ý thế nào? Giết chết được hung thủ thực sự của vụ án 1.12, vậy thì Đinh Khoa cũng không cần phải ẩn nấp nữa sao?”

“Nếu như việc Đinh Khoa lui về ở ẩn đúng là bởi vì không có khả năng phá được vụ án 1.12, vậy thì hướng tư duy này khá hợp lý. Hung thủ vụ huyết án đã ám ảnh mình nhiều năm nay bị người khác giết chết, bất luận đứng từ góc độ lòng hiếu kỳ hay sự giải thoát về áp lực, Đinh Khoa cũng quyết không thể nào không có chút phản ứng gì chứ?”

Nói đến đây, Mộ Kiếm Vân chợt dừng lại giây 197 lát, sau đó lại phân tích theo một hướng khác, “Đương nhiên, chúng ta cũng không thể bỏ qua khả năng thứ hai: việc Đinh Khoa lui về ở ẩn có thể có mối liên quan ẩn mật ở tầng sâu nào đó đối với vụ án 1.12. Nếu như đúng là tình hình này, vậy thì Eumenides chỉ cần tìm ra được chân tướng của vụ án 1.12, thì việc tìm ra Đinh Khoa càng chắc chắn hơn.”

“Đúng vậy.”

Tăng Nhật Hoa liên tục gật đầu, rất tán thành những lý luận này của Mộ Kiếm Vân, “Nếu nói như vậy, chúng ta cũng cần phải sớm hướng tầm nhìn vào vụ án 1.12 mới phải chứ. Bây giờ để Eumenides chiếm được thời cơ trước, chúng ta đã bị động mất rồi!”

La Phi khẽ thở dài, thần sắc tỏ ra hơi bất lực. Thực tế là từ mấy hôm trước, anh đã lần theo dấu vết đến tận quán bar của Hoàng Kiệt Viễn, thậm chí đã triển khai suy ngẫm đối với những tình tiết của vụ huyết án 1.12. Chỉ là sau đó lại đột nhiên xuất hiện vụ hung sát ở tòa nhà Long Vũ, khiến cho anh không thể không phân tâm đi ứng phó với hai nhân vật khó nhằn là Hàn Hạo và A Hoa. Bây giờ, mặc dù sự thực của vụ hung án cơ bản đã được làm rõ, Hàn Hạo đã bị xử tội chết, nhưng Eumenides lại nhân khoảng thời gian này ngư ông đắc lợi, đã tranh bước lên trước phía cảnh sát một bước. Nhưng bây giờ cứ suy nghĩ mãi về những điều cảm thán này thì không có chút ý nghĩa gì cả, ít ra Eumenides cũng không tự đi trước một mình, hắn vẫn còn để lại cho cảnh sát cơ hội để đuổi theo - cụ thể có thể đuổi kịp hay không, thì cần phải xem chính thực lực của cảnh sát. Nghĩ đến đây La Phi bèn quyết định dẫn dắt hướng tư duy của mọi người vào chủ đề chính, thế nên anh hắng giọng, nói: “Được rồi. Cục diện hiện nay, mọi người đều đã hiểu rõ. Chúng ta cũng không nên nói những lời thừa thãi nữa, chúng ta cần phải xác định được hung thủ thực sự của vụ án 1.12 trong khoảng thời gian ngắn nhất. Rõ ràng là tồn tại một số khó khăn, dù sao thì vụ án này cũng đã trôi qua mười năm, hơn nữa phần lớn các đồng chí ngồi đây đều không thực sự hiểu rõ tình hình vụ án. Cho nên tôi đã đặc biệt photo toàn bộ hồ sơ vụ án năm đó, mỗi người một bản. Tôi dành cho mọi người khoảng thời gian ba mươi phút để đọc những tài liệu này, nửa giờ đồng hồ sau, chúng ta tập trung thảo luận.”

Sau khi nói xong những câu này, La Phi cầm tập tài liệu trước mặt mình lên và lật giở ra xem. Những người khác cũng lần lượt làm theo, cả phòng họp nhất thời trở nên yên ắng lạ thường. Mặc dù đều là các thành viên của tổ chuyên án, nhưng biểu hiện của mỗi người khi đọc tài liệu lại có sự khác biệt. Bởi vì lúc trước La Phi đã xem một lượt, cho nên bây giờ anh chỉ vừa trầm tư suy nghĩ, vừa căn cứ theo tiến triển của hướng tư duy mà lựa chọn đọc từng đoạn tương ứng; Doãn Kiếm ngồi bên 198 cạnh anh thì lại đọc tỉ mỉ hơn nhiều, cậu lật giở theo thứ tự từng trang một, vừa đọc còn vừa ghi chép gì đó vào cuốn sổ; cũng là lật giở từng trang một, nhưng tốc độ đọc của Tăng Nhật Hoa lại rất nhanh, chỉ khi lật giở đến những bức ảnh đầy máu tanh ở hiện trường xảy ra vụ án, cậu mới nghiến răng nghiến lợi nhìn kỹ thêm; Mộ Kiếm Vân thì hoàn toàn ngược lại với Tăng Nhật Hoa, chỉ cần gặp những bức ảnh, cô bèn nhắm mắt và giở qua luôn, cho dù là như vậy, càng đọc nhiều, hơi thở của cô vẫn trở nên dồn dập, bộ dạng có vẻ như hơi khó chịu đựng nổi. Trong tất cả mọi người ngồi đây, người có tâm trạng đọc phức tạp nhất chính là Hoàng Kiệt Viễn. Phần lớn những tư liệu này đều là do chính tay ông sắp xếp ra năm đó, bây giờ lật giở xem lại, từng trang đều đưa tư duy của ông quay trở lại ký ức năm xưa. Đó là những năm tháng bao gồm cả sự phẫn nộ, nhục nhã và bất lực, những thứ cảm xúc này cứ vương vấn đến tận bây giờ và vẫn đang giày vò ông. Chỉ một lúc sau, sự chú ý của ông đã hoàn toàn tách rời tập tài liệu ở trong tay, ánh mắt cũng đờ đẫn nhìn vào một tiêu điểm hư vô nào đó, không biết đang nghĩ gì. Cho đến lúc ông nghe thấy La Phi đang gọi mình, mới bừng thoát khỏi nỗi thẫn thờ. “Anh Hoàng, anh là người hiểu biết rõ nhất về vụ án này, cho nên mời anh nói trước nhé.”

Nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua, La Phi nhìn Hoàng Kiệt Viễn, nói: “Thời gian cấp bách, mọi người không thể nào xem quá tỉ mỉ được, có được lời giới thiệu cơ bản của anh, thì sẽ đạt được hiệu quả hơn nhiều.”

Hoàng Kiệt Viễn gật đầu, hít một hơi thở sâu, đồng thời sắp xếp lại tư duy của mình. Sau đó ông bèn nghiêm túc kể lại một lượt những chi tiết của vụ án, những thông tin mà tổ chuyên án trước đây đã tổng kết ra và cả hướng tư duy về việc sau này mình sáng lập nên quán bar “Mê lực bóng đêm”

. Những thông tin mà mọi người ngồi đây có được từ miệng ông e rằng còn có giá trị cụ thể hơn cả tập tư liệu này, cho nên tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe, không dám để sót lời nói nào. Khá nhiều nội dung ở đây, La Phi và Mộ Kiếm Vân đã nghe được lần thứ hai. Nhưng trạng thái lần này thì hoàn toàn khác so với mấy hôm trước ở quán bar “Mê lực bóng đêm”

. Lúc đó họ chỉ coi vụ án này là bản nhạc nền cho việc tìm kiếm tung tích của Đinh Khoa, cho nên chỉ nghe xong để đấy, không hề triển khai suy nghĩ sâu sắc đối với vụ án này. Giờ đây lúc nghe lại, thì lại phải chịu đựng sức ép mà Eumenides gây ra, từng tế bào trong não họ đều bị điều động, vận chuyển nhanh chóng, cố gắng hết sức để tìm ra được hướng ánh sáng giữa đám sương mù dày đặc. Doãn Kiếm và Tăng Nhật Hoa cũng đều chau mày suy ngẫm theo lời kể của Hoàng Kiệt Viễn, đặc biệt là khi ông đưa ra lý luận giết người của Black Heavy Metal(1), họ càng thể hiện ra sự hứng thú mạnh mẽ. Cuối cùng đợi đến khi Hoàng Kiệt Viễn nói xong, Tăng Nhật Hoa vẫn cứ không nhẫn nại được, vội hét lên: “Phải rồi, thứ âm nhạc mà anh nói đến tôi cũng đã từng nghe ở trên mạng. 199 Thực sự là rất biến thái! Tôi cảm thấy những người có thể thích được thứ âm nhạc này, ít nhiều cũng có vấn đề về mặt tâm lý thì phải? Cho nên anh nói thứ âm nhạc này rất có thể chính là chất xúc tác để giết người, tôi rất tán đồng. Hi hi, tôi còn đang băn khoăn, sao anh lại mở một quán bar như vậy? Thì ra là có ý nghĩa sâu sắc khác! Bội phục bội phục!”

Mộ Kiếm Vân lườm Tăng Nhật Hoa một cái, cảm thấy lời nói của đối phương có phần thừa thãi. Tăng Nhật Hoa biết ý vội ngậm miệng lại, bỗng nghe thấy Mộ Kiếm Vân hỏi Hoàng Kiệt Viễn: “Anh Hoàng, lần trước khi tôi và đội trưởng La đến quán bar, anh hình như đã tìm ra được một người đầu bếp. Tình hình điều tra sau này thế nào rồi?”

Hoàng Kiệt Viễn lắc đầu: “Chắc không phải là anh ta. Mười năm trước khi xảy ra vụ án, con gái anh ta vừa vặn sinh ra. Tôi đã điều tra nhiều mặt, thời điểm đó anh ta cả ngày đều ở nhà chăm sóc vợ con, không có thời cơ để gây án.”

“Trong khoảng thời gian bao nhiêu năm như vậy, anh không tìm được một đối tượng khả nghi nào phù hợp với các phương diện sao?”

Tăng Nhật Hoa lại không kìm được chen ngang hỏi một câu. Hoàng Kiệt Viễn thở dài đầy bất lực: “Đúng là chẳng có một ai. Vốn dĩ những người có thể vượt qua được cuộc thi trắc nghiệm về khả năng dùng dao ở trong quán bar đã rất ít, thỉnh thoảng mới có người qua được, nhưng một là thời gian gây án không phù hợp, hai là không có được hoàn cảnh để gây án...”

“Đợi đã.”

Tăng Nhật Hoa cắt ngang lời đối phương, “Tôi cảm thấy chỗ này có chút vấn đề! Tại sao anh lại nhất định phải tìm đối tượng có khả năng điêu luyện về dao chứ? Cho dù là những miếng thịt đó rất mỏng, lẽ nào không thể là dùng công cụ như là máy thái thịt để làm ra được sao?”

“Nếu như dùng máy thái thịt, thì không phù hợp lắm đối với sự miêu tả tâm lý của kẻ gây án.”

Người nói câu này chính là Mộ Kiếm Vân. “Ồ?”

Tăng Nhật Hoa chớp mắt, có vẻ như rất muốn nghe giải thích kỹ hơn. “Bởi vì việc cắt lát thi thể của nạn nhân thành từng miếng, đây vốn là hành vi biến thái. Hung thủ chắc chắn là cảm nhận được thứ khoái cảm nào đó trong quá trình hủy hoại thi thể, cho nên mới thực thi hành vi này. Nếu như sử dụng máy thái thịt, khoái cảm mà hắn đạt được sẽ bị giảm đi rất nhiều.”

“Ý của cô là, nếu chỉ thái lát thi thể thành từng miếng thì không có ý nghĩa gì đối với hung thủ? Điều hắn muốn chính là quá trình tự mình ra tay sao?”

Mộ Kiếm Vân gật đầu nói: “Đúng vậy.”

200 “Việc này... việc này đúng là...”

Tăng Nhật Hoa há miệng hồi lâu, ép ra được mấy chữ, “Súc sinh... không, phải là ác quỷ mới phải!”

“Thực ra cũng không cần phải đứng từ góc độ tâm lý để phân tích cũng có thể loại bỏ khả năng sử đụng máy thái thịt.”

Hoàng Kiệt Viễn lúc này lại nói tiếp, “Bởi vì nếu dùng máy thái thịt, độ dày mỏng của miếng thịt phải đều nhau. Nhưng những miếng thịt của nạn nhân phát hiện ở hiện trường thì không như vậy. Trong đó có miếng mỏng miếng dày, vừa nhìn là đã biết do tay người thái.”

“Là như vậy à?”

Tăng Nhật Hoa vừa lầm bầm, vừa lật giở một tấm ảnh chụp những miếng thịt ở trong tập tài liệu, ghé sát mắt vào nhìn thật kỹ. Mộ Kiếm Vân ngồi bên cạnh cậu vốn đang quan sát hành động của cậu, lúc này đây vội vàng quay mặt đi, không muốn tiếp xúc với những hình ảnh đầy máu tanh đó. “Đúng là như vậy.”

Giây lát sau Tăng Nhật Hoa đặt tấm ảnh xuống bàn, nói vẻ hơi hậm hực. La Phi hồi lâu không nói gì, nhưng anh luôn quan tâm đến cuộc thảo luận của Tăng Nhật Hoa và mọi người. Lúc này anh lại rướn người tới, cầm lấy tấm ảnh Tăng Nhật Hoa vừa bỏ xuống, sau khi nhìn giây lát, ánh mắt anh chợt trở nên sắc lạnh, hình như đã có suy nghĩ gì mới. “Hướng tư duy của các vị có thể đều đúng.”

Anh lần lượt nhìn Mộ Kiếm Vân và Hoàng Kiệt Viễn, “Nhưng kết luận thì lại chưa chắc đã chính xác.”

“Ưm?”

Hai người Mộ Kiếm Vân và Hoàng Kiệt Viễn đồng thời nhìn lại La Phi với ánh mắt đầy băn khoăn. Lại nghe thấy La Phi nói tiếp: “Nếu như hắn chỉ dùng máy thái thịt để thái một phần thịt, còn những phần khác đều dùng tay thái thì sao? Sau đó trộn hai phần lại với nhau, cũng có thể tạo được cảm giác độ dày mỏng không đều thì sao?”

Hoàng Kiệt Viễn ngẩn người, hỏi ngược lại: “Nhưng sao hắn lại phải làm như vậy? Dùng tay rồi lại dùng máy thái, nếu xét về tính mục đích hành vi của hắn, vốn không thể nào thống nhất được mà?”

“Thái bằng tay là để muốn đạt được thứ ham muốn biến thái nào đó của hắn, dùng máy thái chính là để tạo nên hiệu quả của sự hỗn loạn.”

La Phi đung đưa tấm ảnh trong tay, “Tôi đã xem kỹ rồi, trong những miếng thịt ở hiện trường chỉ có một phần nhỏ được thái rất mỏng, cho nên tôi đã nảy sinh suy đoán này.”

“Đúng vậy, đúng là như vậy. Những miếng thịt thực sự rất mỏng không hề nhiều...”

Hoàng Kiệt Viễn không cần nhìn ảnh, tất cả những chi tiết ở hiện 201 trường đều đã được hằn sâu vào trong trí não ông, “Những miếng thịt khác, người bình thường cũng dễ dàng thái được ra. Ưm, chỉ cần là người phụ nữ thường xuyên nấu nướng, chắc đều có thể làm được.”

“Nhưng một phần nhỏ những miếng thịt rất mỏng đó đã có thể dẫn dắt hướng tư duy của cảnh sát, khiến cho cảnh sát cảm thấy: hung thủ chắc chắn là một người có khả năng vô cùng tinh tế điêu luyện về cách sử dụng dao. Do đó đã bước đầu tiến hành khoanh vùng đối với phạm vi nghề nghiệp của người này.”

Ý tứ trong câu nói của La Phi đã quá rõ ràng, Hoàng Kiệt Viễn ngạc nhiên nói: “Ý anh là, tên đó trong lúc tàn phá thi thể để phát tiết dục vọng, cố tình dùng máy thái thịt để xử lý một phần thịt, mục đích chính là để làm cho cảnh sát phán đoán sai lệch?”

“Không thể không loại trừ khả năng này được.”

La Phi vẫn giữ được từ ngữ khá cẩn mật, “Bởi vì trình độ cắt thái những miếng thịt này có sự khác biệt rất rõ ràng...”

Hoàng Kiệt Viễn lại khó có thể cam tâm: “Điều này có thể liên quan đến tâm trạng lúc gây án của hung thủ. Có lúc áp lực lớn thì trình độ thái phát huy kém hơn một chút; hoặc là lúc vừa mới bắt đầu thì làm tỉ mỉ hơn, dần dần mất đi sự kiên nhẫn, động tác cũng càng lúc càng vụng về thì sao?”

“Đây cũng là một sự suy đoán khá hợp lý.”

Thoạt tiên La Phi gật đầu, sau đó lại phân tích từ một góc độ khác, “Nhưng mười năm trước cảnh sát đã xác định là bác sĩ, người giết mổ gia súc và những nhóm người liên quan rồi tiến hành điều tra loại trừ trọng điểm, sau đó anh lại bỏ ra nhiều năm để tỉ mỉ thiết kế ra một cái bẫy, thế nhưng những công việc này lại không hề có chút thu hoạch nào cả. Trong tình huống này, chúng ta liệu có nên thay đổi một chút hướng tư duy, biết đâu lúc đó trong bước đầu tiên phân định phạm vi điều tra đã xảy ra sự sai lệch?”

Hoàng Kiệt Viễn trầm mặc. Đúng vậy, nếu đã tồn tại khả năng khác biệt, vậy thì lấy “kỹ thuật dùng dao”

làm kiểu mẫu để sát hạch hung thủ rõ ràng là không phù hợp. Hồi lâu sau, ông mới cười đau khổ than thở: “Lẽ nào ngay từ đầu tôi đã sai rồi sao?”

“Ít ra cho đến lúc này, chúng ta cần phải mở rộng phạm vi lục soát, không chỉ là những nhóm người mặc định như bác sĩ, người giết mổ gia súc, đầu bếp, cũng không chỉ là những đao thủ có kỹ thuật cao.”

Tăng Nhật Hoa tiếp lời La Phi nói: “Anh Hoàng à, anh không nên đặt đạo cụ để kiểm tra năng lực dùng dao ở trong quán bar. Nếu như không có thứ đó tác quái, biết đâu anh đã tóm được hung thủ 1.12 từ lâu rồi.”

202 Hoàng Kiệt Viễn lại lắc đầu vẻ bất lực: “Nếu như không thiết kế đạo cụ đó, vậy thì đối tượng đáng để nghi ngờ thực sự quá nhiều. Tôi đã không còn là cảnh sát nữa, vốn không có khả năng để triển khai điều tra đối với tất cả mọi người.”

“Đúng là như vậy...”

Tăng Nhật Hoa khẽ đẩy gọng kính, cũng cảm thấy mình có phần nào “đứng ngoài mà nói thì thật dễ dàng”

. “Phạm vi của hung thủ thì vẫn cần phải được xác định ranh giới, muốn phá vụ án không có manh mối thế này, đây là nhiệm vụ đầu tiên mà cảnh sát bắt buộc phải đối diện. Chỉ là bây giờ chúng ta cần phải suy nghĩ đến phương pháp xác định ranh giới từ hướng mới.”

Nói đến đây, La Phi bèn nhìn mọi người khắp một lượt, “Ai bằng lòng đưa ra chút kiến giải nhỉ?”

Không có ai lên tiếng, cũng không ai chủ động đón nhận ánh mắt của La Phi. Mọi người đều đang trầm tư, dù sao thì một hướng tư duy đã được quán triệt trong nhiều năm bị lật nhào, muốn thiết lập nên một hệ thống mới để mọi người tin phục thì cần phải có thời gian. Giây lát sau liền nghe thấy tiếng Doãn Kiếm: “Tôi cảm thấy lý luận của anh Hoàng về âm nhạc kim loại nặng rất thú vị, có lẽ chúng ta nên đào sâu một chút về phương hướng này.”

La Phi chỉ “ừm”

một tiếng, không hề tỏ ra hưng phấn. Bởi vì điều này vốn không thể coi là quan điểm mới, hơn nữa Hoàng Kiệt Viễn đã thăm dò theo phương hướng này suốt mười năm nay, những thứ có thể khai thác được thì e rằng đã khai thác từ lâu rồi nhỉ? “Cô giáo Mộ, cô có cách nhìn thế nào đối với việc này? Việc này có liên quan đến tâm lý tội phạm, chúng tôi đều muốn nghe lời phân tích của cô.”

Doãn Kiếm quay sang nói với Mộ Kiếm Vân. Với vai trò là thư ký cuộc họp, cậu hình như có ý thức muốn khuấy động bầu không khí trầm lắng. La Phi thầm khen ngợi: tư duy cần phải được cùng khơi gợi, nếu như có thể hình thành được bầu không khí thảo luận sôi nổi, vậy thì hiệu quả sẽ hơn hẳn mỗi người tự mình suy ngẫm. “Về phương diện này, tôi tán thành lời phân tích của anh Hoàng.”

Mộ Kiếm Vân lên tiếng, “Một thứ âm nhạc khác biệt rất có thể sẽ là cầu nối liên hệ hung thủ và nạn nhân. Bởi vì đây chính là sở thích của nạn nhân lúc sinh thời, hơn nữa sở thích này lại vừa vặn liên quan đến cái chết, bạo lực và tình dục. Căn cứ vào điều này, cộng thêm với lời miêu tả của những người khác về nạn nhân năm đó, chúng ta có thể đại khái suy luận ra được đặc trưng tính cách của nạn nhân lúc sinh thời: cô ấy có lẽ là một cô gái mẫn cảm, sự phức tạp trong suy nghĩ vượt qua những người đồng trang lứa. Điều này khiến cho cô ấy trở nên lạc lõng cô độc trong trường học, bởi vì cô ấy cảm thấy những người bạn học khác rất khó có thể có được tiếng nói chung về mặt tư tưởng đối với mình. Thế là cô bèn 203 hướng mối quan hệ ra phía bên ngoài trường, chắc là hung thủ và cô ấy đã quen biết nhau ở trong tình huống như vậy thì phải.”

“Đợi đã.”

Tăng Nhật Hoa đột nhiên xua tay, “Liệu có phải chúng ta đã suy nghĩ quá phức tạp rồi không? Tình hình cũng có thể rất đơn giản: tên hung thủ biến thái đó và nạn nhân chỉ là vô tình gặp gỡ, hơn nữa không hề có mối quan hệ xã giao. Nếu như vậy, lời phân tích về cầu nối sở thích không những là thừa thãi, thậm chí còn gây nhiễu loạn hướng tư duy của chúng ta thì sao.”

“Không thể nào là việc ngẫu nhiên xảy ra.”

Hoàng Kiệt Viễn lập tức phản bác, “Bởi vì hung thủ có thể tiến hành sự tàn hại tỉ mỉ đối với thi thể nạn nhân, điều này chứng tỏ hiện trường xảy ra vụ án phải là một nơi rất riêng tư. Và với tính cách vừa mẫn cảm vừa hướng nội của nạn nhân, quyết không thể nào đi theo một người lạ đến nơi như vậy. Cho nên hung thủ trước khi gây án, bắt buộc cần phải thông qua hình thức nào đó để lay động thế giới nội tâm của nạn nhân, có được sự tín nhiệm của đối phương mới được.”

Tăng Nhật Hoa chợt “ồ”

một tiếng, không nói thêm gì nữa, La Phi cũng gật đầu, đồng thời dặn dò Doãn Kiếm ở bên cạnh: “Ở đây có một suy luận, hung thủ lúc gây án chắc là sẽ có một nơi ở riêng, đây là điều kiện cơ bản để có thể chia tách thi thể. Cậu hãy ghi dòng này vào.”

Doãn Kiếm nghe lời cầm bút, ghi xuống quyển sổ: “Đặc trưng của hung thủ: 1. Ở riêng, nơi ở ẩn mật, có thể có sẵn nơi thích hợp phân chia thi thể.”

Lúc này La Phi lại nhìn Mộ Kiếm Vân: “Cô giáo Mộ, cô hãy nói tiếp đi!”

Mộ Kiếm Vân bèn nói tiếp: “Bây giờ chúng ta có thể thử một chút, đứng ở góc độ của nạn nhân để phân tích hung thủ sẽ là một kẻ như thế nào. Tôi vừa mới nói rồi, nạn nhân tính cách mẫn cảm, suy nghĩ già dặn hơn những cô gái bình thường khác, cho nên người cùng tuổi rất khó có được sự quý mến của cô ấy. Hung thủ muốn có được sự thừa nhận của nạn nhân, từ tâm lý về độ tuổi ít nhất cũng phải lớn hơn nạn nhân từ năm tuổi trở lên.”

“Khi xảy ra vụ án, nạn nhân gần 20 tuổi, vậy thì cũng có nghĩa là, độ tuổi của hung thủ ít nhất cũng từ 25 tuổi trở lên?”

Doãn Kiếm nhanh chóng tính toán, lên tiếng hỏi, “Có ghi thông tin này lại không?”

“Nếu như anh muốn ghi, thì hãy ghi 28 tuổi. Bởi vì tôi vừa mới nói là độ tuổi tâm lý, nhưng đối với nam nữ ở tuổi từ, 20 đến 30, tâm lý tuổi tác của nữ giới thường vượt qua nam giới, sự chênh lệch này khoảng ba tuổi. Nếu tính như vậy, 204 độ tuổi thực tế của hung thủ có lẽ là lớn hơn nạn nhân từ tám tuổi trở lên. Trừ phi các anh cho rằng hung thủ là nữ giới.”

“Nữ giới? Điều này sao có thể được chứ?”

Doãn Kiếm lắc đầu,viết dòng thông tin thứ hai về hung thủ xuống quyển sổ: “2. Nam giới, khi xảy ra vụ án tuổi từ 28 trở lên.”

Lúc Doãn Kiếm ghi chép, Mộ Kiếm Vân đã bắt đầu sự phân tích mới: “Nạn nhân là một sinh viên đại học, tính tình mẫn cảm, hướng nội, ít nhiều mang theo tâm lý tự cho rằng mình thanh cao. Người có thể tiếp cận cô ấy, có được sự tin tưởng và thân thiết với cô ấy, không chỉ có những điều kiện bên ngoài khá tốt, học thức và nội hàm cũng là điều không thể thiếu. Cho nên đặc trưng thứ ba của hung thủ, tôi đề nghị anh viết: tướng mạo trung bình khá, học lực cao, có địa vị xã hội khá cao.”

“Điều này cũng chưa chắc thì phải?”

Lần này Doãn Kiếm lại dừng bút, đưa ra lời nghi vấn, “Nạn nhân học trường Đại học Nghề, chẳng phải là một trường xuất sắc gì, tướng mạo của cô ấy cũng thường thường không có gì xuất chúng. Cho nên yêu cầu về đối tượng giao lưu của cô ấy chắc không cao như thế chứ?”

Mộ Kiếm Vân cười: “Anh nói sai rồi, càng là người như vậy thì yêu cầu lại càng cao. Nạn nhân mẫn cảm, thanh cao, nhưng điều kiện các mặt đều không hề xuất sắc. Người như vậy luôn mang theo một loại tâm lý gọi là “sự tự ti của lòng hư vinh”

. Cô ấy coi thường những người xung quanh giống như mình, đồng thời có một sự ham muốn mãnh liệt muốn được hòa nhập vào môi trường ở tầng lớp cao, hy vọng nhờ đó có thể nâng cao giá trị của bản thân mình, bù đắp tâm trạng tự ti ở trong lòng. Ngược lại, những người bản thân đã có điều kiện ưu việt, lại coi nhẹ những sự vật xung quanh, bởi vì họ vốn đã không cần dựa vào những thứ đó để chứng minh bản thân mình.”

Doãn Kiếm suy ngẫm một lúc, cảm thấy đúng là như vậy. Thế nên cậu bèn ghi vào sổ đặc trưng thứ ba của hung thủ mà Mộ Kiếm Vân vừa tổng kết, sau đó lại ngẩng đầu lên hỏi: “Ưm, vậy còn nữa không?”

“Đứng từ góc độ của nạn nhân để phân tích, tạm thời chỉ có như vậy thôi. Tiếp sau đây phải đứng từ góc độ của chính hung thủ để tiến hành phân tích.”

Doãn Kiếm cầm bút ở trong tay, tập trung tinh thần chờ đợi. La Phi và mọi người cũng đều chăm chú nhìn Mộ Kiếm Vân, kể cả Hoàng Kiệt Viễn người đã nghiên cứu vụ án này suốt mười năm cũng bị hút vào những lời phân tích tâm lý tỉ mỉ này, cảm thấy đôi mắt mình chợt sáng tỏ hơn nhiều. “Vừa rồi cũng đã nói đến điều kiện các mặt của hung thủ có lẽ đều rất khá, ít nhất cũng vượt xa nạn nhân. Nhưng anh ta lại bằng lòng tiến hành giao lưu với 205 nạn nhân, cho nên tôi phân tích, con người này có lẽ là một người bệnh mắc “chứng tự ti ẩn hình”

.”

“Chứng tự ti ẩn hình? Là ý gì vậy?”

Doãn Kiếm lẩm nhẩm. Vừa rồi nói “sự tự ti của lòng hư vinh”

của nạn nhân thì còn dễ hiểu, nhưng cụm từ “chứng tự ti ẩn hình”

này thì chưa từng nghe qua. “Người mà các điều kiện bên ngoài đều rất ưu việt, nhưng trong nơi sâu kín trong lòng lại cất giấu tâm trạng tự ti khó có thể nói ra với người khác. Chứng bệnh này trong tâm lý học được đặt tên là “chứng tự ti ẩn hình”

. Nếu như anh để tâm quan sát nhóm người trong cuộc sống hiện thực, sẽ phát hiện ra có loại người như vậy, điều kiện của chính anh ta hơn hẳn hoàn cảnh ở xung quanh anh ta. “Hoàn cảnh”

được nhắc tới ở đây bao gồm người bạn đời, sự nghiệp, mối quan hệ xã hội, vv... ở trong tình hình bình thường, mọi người đều cảm thấy loại người này thiếu sự cầu tiến, không theo đuổi gì cả, trên thực tế họ thường chính là những người mắc “chứng tự ti ẩn hình”

. Họ có sự khiếm khuyết nào đó mà người khác không hề hay biết, và sự kỳ vọng của nhóm người xung quanh lại khiến họ sợ hãi thể hiện loại khiếm khuyết này ra, từ đó hình thành một thứ tâm trạng tự ti cất giấu nơi sâu kín trong lòng, tương phản mạnh mẽ với biểu hiện rực rỡ sáng chói bên ngoài. Dưới sự thao túng của loại tâm trạng này, họ sẽ tự hạ thấp mình, hòa nhập vào hoàn cảnh kém hơn không phù hợp với điều kiện của mình. Bởi vì trong hoàn cảnh thấp kém này, họ càng có được cảm giác an toàn.”

Mọi người ngồi đây đều gật đầu, hiểu được hàm nghĩa của “chứng tự ti ẩn hình”

. Nhưng Hoàng Kiệt Viễn ngay sau đó liền thể hiện ra sự nghi ngại: “Tên hung thủ đó chỉ là muốn tìm kiếm một mục tiêu gây án, điều này không được coi là sự giao lưu bình thường, có thể dùng lý luận “chứng tự ti ẩn hình”

để phân tích hắn được không?”

“Bất luận hung thủ tiếp cận nạn nhân với mục đích gì, bản năng của con người sẽ không thay đổi.”

Mộ Kiếm Vân trả lời, “Đối với những người đàn ông, ai lại không hy vọng tiếp xúc được với những cô gái đẹp và giỏi giang chứ? Cho dù là các anh có cãi nhau với phụ nữ, cũng hy vọng đối phương là người đẹp chứ không phải là một người xấu xí phải không? Đây chính là bản năng của các anh, không hề liên quan đến mục đích hành sự.”

Đây rõ ràng là một chân lý không thể nào phản bác được. Bao gồm cả La Phi, tất cả những người nam giới ngồi đây đều không nén nổi cười ngượng nghịu. “Cho nên mới nói, cho dù hung thủ ban đầu muốn làm hại nạn nhân, hắn ta cũng cần phải có ý thức để tìm kiếm một cô gái đẹp có điều kiện tương đương mình mới phải, một cô gái đẹp đương nhiên có thể khiến cho hắn ta nhận được 206 khoái cảm lớn hơn trong quá trình phạm tội. Nhưng trên thực tế, hắn lại lựa chọn nạn nhân - một cô gái rất bình thường, việc này chứng tỏ ở trên một phương diện nào đó, hắn thiếu đi sự tự tin, hắn cho rằng mình chỉ có thể thao túng được cô gái ở tầng lớp thấp này, nếu không hắn sẽ mất đi cảm giác an toàn.”

La Phi cảm thấy lời của Mộ Kiếm Vân đang tiếp cận đến nội dung mang tính thực tế nào đó, bèn hào hứng truy hỏi: “Vậy sự tự ti của hắn rốt cuộc bắt nguồn từ phương diện nào?”

“Hung thủ rất có khả năng lớn lên trong một gia đình tàn khuyết, hoặc là lúc còn nhỏ đã chịu đựng sự ngược đãi của người thân. Loại khả năng này khoảng 95% trở lên.”

“Trong vụ án này, hung thủ đã rõ ràng vận dụng cách tốt hơn - đơn giản, có tính khả thi, hơn nữa còn làm giảm bớt sự mạo hiểm xuống mức thấp nhất.”

La Phi dùng giọng nói mang đầy tính hướng dẫn nhìn Doãn Kiếm nói. Doãn Kiếm suy ngẫm giây lát, ánh mắt chợt lay động: “Lẽ nào là giấu ở gần nơi ở? Ví dụ như những địa điểm kín đáo như cống ngầm, bồn chứa phân hóa học?”

Hoàng Kiệt Viễn lập tức lắc đầu: “Năm đó chúng tôi đã kiểm tra hết tất cả cống ngầm, bồn chứa phân hóa học, hầm chứa trong toàn thành phố, nhưng không hề phát hiện ra di cốt của nạn nhân.”

“Vậy thì đã vứt đi đâu được nhỉ?”

Lại một hướng tư duy bị cắt đứt, Doãn Kiếm lại tiếp tục suy ngẫm. Thấy người trợ lý của mình khó nhọc như vậy, La Phi không kìm được đành phải nhắc nhở cậu: “Một bộ hài cốt thi thể trong suốt thời gian mười năm mà cũng không thể tìm thấy, cậu cho rằng trong thành phố này, nó còn có thể được giấu ở nơi nào?”

“Lẽ nào là... chôn ở dưới đất rồi?”

Doãn Kiếm suy đoán, nhưng rõ ràng là không hề chắc chắn. “Chôn như thế nào ở trong thành phố? Việc này còn khó khăn hơn nhiều so với việc vận chuyển!”

La Phi quyết đoán phủ định, sau đó lại chuyển ý, “Nhưng vẫn còn một phương pháp, hiệu quả cũng gần giống như đem chôn...”

La Phi đã nói đến nước này, Doãn Kiếm vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhưng Hoàng Kiệt Viễn thì đã buột miệng nói ra: “Ở dưới sông, lẽ nào là vứt xuống dưới sông?”

207 Lúc nói câu này ông nhíu chặt lông mày, nét mặt vừa hưng phấn vừa bàng hoàng, hình như đã nhìn thấy một chút manh mối, nhưng trong lúc gấp rút vẫn chưa kịp sắp xếp rõ ràng những đầu mối đó. “Vứt xuống sông? Phải rồi! Nếu như hung thủ ở gần nơi có sông, vậy thì đây đúng là một cách đơn giản nhất.”

Đầu óc Doãn Kiếm cũng nhanh chóng chuyển động, “Hơn nữa bao năm nay đều không tìm thấy những xương cốt đó, thực sự nó rất có thể đã chìm ở dưới đáy sông rồi!”

Mộ Kiếm Vân và Tăng Nhật Hoa cũng lộ ra nét mặt chợt bừng hiểu ra. Thành phố A là thuộc vùng Giang Nam, có rất nhiều con sông chảy qua thành phố, hơn nữa bốn mùa trong năm đều chưa bao giờ ngừng chảy. Nếu như có thứ gì đó chìm ở dưới đáy sông, e rằng vĩnh viễn cũng khó có thể bị tìm thấy được. Nhưng Doãn Kiếm sau khi suy ngẫm thật kỹ, lại đưa ra câu hỏi: “Đợi đã, vẫn còn chút vấn đề. Nếu như vứt xuống sông, sau khi thi thể thối rữa thì sẽ nổi lên mặt nước chứ. Hung thủ chắc chắn cũng biết được mối nguy hiểm này chứ? Đến lúc đó ngược lại lại bại lộ ra hiện trường của vụ án chính là ở bên cạnh sông.”

“Có thể buộc một đồ vật nặng rồi mới ném.”

Tăng Nhật Hoa nói chen vào, “Vụ án tương tự như vậy trước đây cũng đã từng có.”

“Đúng là có vụ án như vậy...”

Doãn Kiếm do dự nói, “Nhưng đó đều là vụ án hợp mưu của hai người trở lên. Nếu hung thủ chỉ là đơn thương độc mã, muốn hoàn thành công việc này thì sẽ khó khăn hơn nhiều. Hơn nữa buộc vật nặng vốn không hề an toàn, sau khi sợi dây bị mục nát thì vật nặng sẽ chìm xuống, do đó những trường hợp vì nguyên nhân này dẫn đến bại lộ thi thể đã có rất nhiều.”

La Phi lắc đầu, khẽ “hi”

một tiếng, nói: “Không muốn để thi thể nổi lên, chưa chắc đã chỉ có một cách duy nhất là buộc đồ vật nặng!”

“Còn có cách nào nữa?”

Doãn Kiếm càng nói càng mơ hồ. Sau khi thi thể thối rữa, các tổ chức trong cơ thể sẽ hình thành lượng khí lớn, từ đó gây nên hiện tượng tỉ trọng bị hạ xuống, thi thể thối rữa nổi lên trên. Bây giờ không muốn cho thi thể nổi lên trên, lại không thể buộc đồ vật nặng, lẽ nào có cách để ngăn cản quá trình thối rữa hóa học của thi thể được sao? Tăng Nhật Hoa và Mộ Kiếm Vân cũng chau mày, nét mặt tỏ ra không thể nào hiểu nổi. Chỉ có thần sắc của Hoàng Kiệt Viễn - người đã biết rất rõ về các chi tiết của vụ án trông thật nặng nề, hình như đang rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ. Giây lát sau, ông hình như cuối cùng đã nghĩ thông suốt điều gì đó, thở dài não nề, nói: “Chặt đầu, moi nội tạng, khoét miếng thịt... Lẽ nào mục đích của hắn, chính là không để cho thi thể nổi lên?”

Giọng nói của ông hơi run 208 rẩy, không biết là bởi vì cảnh miêu tả quá đáng sợ, hay là do quá hưng phấn vì đã nhìn thấy được hướng giải câu đố. “Đúng vậy.”

La Phi cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời khẳng định, “Bởi vì việc giết người của hung thủ nằm ngoài kế hoạch cho nên hắn không hề có sự chuẩn bị để vứt xác - không có đồ để đựng xác, cũng không có công cụ để vận chuyển. Trong tình huống này, hắn bắt buộc phải tìm ra một cách tốt hơn để xử lý xác chết trong nhà. Điều may mắn là, gần nơi hắn ở có một con sông, hắn có thể vứt thi thể xuống sông một cách thuận lợi. Nhưng hắn cũng biết rất rõ, sau khi thi thể thối rữa thì sẽ không còn bí mật được nữa, đến lúc đó xác sẽ nổi lên trên, từ đó sẽ bại lộ ra địa điểm gây án của mình. Thế nên hắn đã cởi bỏ hết quần áo của nạn nhân, khoét những tổ chức cơ thịt lớn ở tứ chi, sau đó lại khoét bỏ đi phần ngực bụng của nạn nhân, đề phòng khi thi thể bị ngâm ở dưới nước, túi khí ở phần da sẽ trương lên. Sau khi giải quyết những việc này xong, thì hắn không cần lo lắng thi thể sẽ nổi lên mặt nước nữa. Đương nhiên, phần nội tạng rất có khả năng bị cá tôm cắn đớp lôi ra ngoài cũng cần phải được xử lý; Cả phần đầu của nạn nhân cũng phải chặt đứt. Bởi vì bộ tóc dài để ở trong nước chính là một sự phiền phức, không chừng đến lúc nào đó sẽ nổi lên trên mặt nước cùng với da đầu bị thối rữa.”

Mộ Kiếm Vân lấy tay vỗ nhẹ vào lồng ngực mình, có thứ gì đó trong dạ dày cô đang cuộn trào, mùi vị đó thực sự rất khó chịu. Còn La Phi thì vẫn tiếp tục miêu tả khung cảnh đầy máu tanh đó. “Sau khi thực hiện xong hết những việc này, thi thể của nạn nhân chỉ còn thừa lại một bộ hài cốt. Tiếp đó hắn liền tìm một tấm ga trải giường cũ để gói lại, sau đó nhân lúc đêm tối ném bộ hài cốt này xuống dưới sông cách nhà hắn không xa. Nhiệm vụ tiếp theo chính là giải quyết những mảnh thi thể để lại trong nhà, công việc này khá là đơn giản - chỉ cần xách tay vứt đi thật xa là được. Hắn lấy mấy túi nilon màu đen có thể tìm thấy được ở bất cứ đâu, lại nhặt một chiếc túi du lịch cũ nát từ trong đống rác để làm thành đồ đựng phần thịt của thi thể.”

“Hình như anh đã để sót điều gì đó.”

Tăng Nhật Hoa khẽ nhắc nhở La Phi, “... Những cục thịt còn chưa được thái lát mà.”

“Phải rồi.”

La Phi dùng tay vỗ nhẹ vào đầu, bổ sung thêm, “Hung thủ trước khi cho những phần thi thể còn sót lại vào trong túi, hắn đột nhiên nhận thức ra một vấn đề: Phía cảnh sát chắc chắn sẽ phân tích ra nguyên nhân hắn lọc ra phần thịt của nạn nhân và cả phần đầu và những đồ vật khác, cũng khó tránh khỏi có cao thủ từ đó sẽ đoán ra hành vi vứt xác xuống sông của mình. Đến lúc đó, cảnh sát men theo bờ sông triển khai điều tra thì sẽ phiền phức to. Để che giấu điều này, hắn còn phải tìm một lý do cho việc “chia cắt thi thể”

- một lý do 209 có tác dụng trở thành thuật che mắt. Thế là hắn cắt những khúc thịt đó thành từng miếng để đóng giả mình thành một tên sát nhân biến thái thích ngược đãi thi thể. Trong khoảng thời gian này, hắn có lẽ còn tiện thể thiết kế một chút, dẫn dụ cảnh sát nảy sinh phán đoán sai lệch về trình độ “khả năng dùng dao”

của mình...”

“Vậy thì tại sao hắn phải luộc chín nội tạng và đầu chứ? Cũng là để tỏ ra biến thái sao?”

Tăng Nhật Hoa hỏi bằng giọng khàn khàn, cậu hình như cũng có gì đó không được dễ chịu. “Chắc cũng có suy xét về điều này. Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất có thể là vì thuận lợi cho việc vứt xác. Khi hắn xách một túi du lịch đi lại trên đường, hắn đương nhiên không hy vọng trong túi nhỏ ra máu tươi hay là những dịch thể gì khác chứ? Luộc lên thì sẽ an toàn hơn nhiều.”

Nói đến đây La Phi đã hoàn toàn thể hiện ra tư duy của mình, anh để dành khoảng thời gian trầm mặc để mọi người suy ngẫm tỉ mỉ hơn, sau đó hỏi: “Các vị thấy thế nào?”

“Có thể nói thông suốt được.”

Trước tiên Mộ Kiếm Vân đưa ra thái độ tích cực, “Vấn đề then chốt bị mắc kẹt trước đây cũng đã được giải thích. Chúng ta đều cho rằng tên đó là kẻ sát nhân điên cuồng biến thái, xem ra thực sự đã mắc lừa rồi. Sau khi thay đổi hướng tư duy thì đã thấy rộng rãi khoáng đạt hơn nhiều.”

Doãn Kiếm và Tăng Nhật Hoa cũng đều gật đầu biểu thị tán thành. Duy chỉ có Hoàng Kiệt Viễn vẫn tỏ ra vô cùng thận trọng, ông nhắm mắt trầm tư suy nghĩ, nghĩ kỹ lại tất cả những chi tiết lần lượt của vụ huyết án để kiểm chứng. Cuối cùng ông cũng thở dài như được giải thoát, nói: “Men theo hướng tư duy này để suy nghĩ, đúng là tất cả những chi tiết đều được ăn khớp với nhau.”

“Vậy thì tốt!”

La Phi tự khen mình. Ngay cả Hoàng Kiệt Viễn - người đã chìm đắm trong vụ án này suốt mười năm cũng không có ý kiến gì trái ngược, La Phi bèn chính thức bắt đầu ra lệnh tác chiến đối với hướng tư duy này: “Doãn Kiếm, Tăng Nhật Hoa!”

“Có mặt!”

Cả hai cậu chàng cùng đồng thanh hô lên. “Tôi muốn các cậu lập tức triển khai công việc, thông qua các kênh của mình để đi tìm kiếm một người như sau.”

La Phi trịnh trọng nói, “Người này là nam giới, khi xảy ra vụ án, độ tuổi từ 28 trở lên, tướng mạo trung bình khá, địa vị xã hội tốt, độc thân, không có công cụ giao thông loại lớn, có nơi ở độc lập đủ điều kiện để phân chia thi thể. Điều quan trọng nhất là: vị trí nơi ở gần ngay bên sông.”

“Tuân lệnh!”

Hai người Doãn Kiếm và Tăng Nhật Hoa lập tức nhận lệnh đi ngay. Doãn Kiếm nắm giữ được rất nhiều tai mắt ở trong xã hội, còn Tăng Nhật 210 Hoa thì lại nắm giữ được kho tư liệu của cảnh sát, hai người này có thể coi là cặp bài trùng khi tìm kiếm thông tin. Hoàng Kiệt Viễn dõi theo hai người rời khỏi đó, cảm giác như đốm lửa trong lồng ngực sắp sửa bùng cháy. Chỉ mỗi lệnh của La Phi thôi đã khiến cho ông ở trong bóng đêm suốt mười năm cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng bình minh. Lần điều tra loại trừ này mặc dù đã có phần chậm trễ, thời gian qua đi cảnh vật cũng đổi thay, nhưng bởi vì dòng sông trong khu vực nội thành xét cho cùng cũng có hạn, nên việc điều tra loại trừ khá thuận tiện. Chỉ cần sàng lọc ra những hộ gia đình gần sông phù hợp với điều kiện năm đó, tiến hành điều tra tỉ mỉ đối với từng hộ dân thì rất có khả năng tìm thấy được vết máu lưu lại ở hiện trường phân chia thi thể! So với Hoàng Kiệt Viễn, La Phi với vai trò là người chỉ huy thì không thể lạc quan được như thế. Mặc dù anh rất tin tưởng đối với kết quả phân tích của mình, nhưng dù sao cũng đã trôi qua nhiều năm rồi, cho dù có thể sàng lọc ra vài mục tiêu trọng điểm, muốn tiếp tục điều tra loại trừ để xác định thậm chí tìm kiếm được những chứng cứ mang tính chất quyết định cũng không phải là việc dễ dàng. Thế nhưng điều then chốt nhất lại chính là ở chỗ: thời gian mà Eumenides dành cho anh đã chỉ còn hơn mười giờ đồng hồ nữa thôi, nếu như qua 12 giờ đêm ngày hôm nay, cho dù có thể tìm thấy được hung thủ thực sự của vụ án 1.12 thì cũng có ý nghĩa gì chứ? Họ chẳng qua cũng chỉ là phá được vụ án tồn đọng lại từ mười năm trước, nhưng lại thêm một lần bại trận trong cuộc đọ sức với Eumenides. Nhưng bất luận thế nào, cho dù chỉ có một phần trăm hy vọng, cũng phải dốc một trăm phần trăm sự cố gắng. Đúng như La Phi đã nói: trên thế giới này, không có việc gì là không thể. Mới hai giờ đồng hồ trước đây, mọi người chẳng phải còn đang bó tay trước vụ án 1.12 sao, thế mà giờ đây họ ít nhất cũng đã vượt qua được bước đầu tiên khó khăn nhất rồi! Kỳ tích vẫn luôn ưu ái đối với những người luôn có sự chuẩn bị tốt. Đến hơn một giờ chiều, câu châm ngôn này lại một lần nữa được kiểm chứng về tài phán đoán của La Phi. Doãn Kiếm và Tăng Nhật Hoa đem về kết quả điều tra của họ, vẫn còn chưa mở miệng hội báo, sự hưng phấn trên mặt hai người cũng đã nói với mọi người: họ chắc chắn đã có được phát hiện trọng đại nào đó. “Sao lại có thể điều tra loại trừ xong nhanh như vậy sao?”

La Phi có vẻ như hơi khó tin, nhưng đồng thời cũng không che giấu được thần sắc mong ngóng. “Vẫn chưa điều tra xong hết.”

Doãn Kiếm trả lời rất nhanh, “Nhưng hiện nay đã xác định được một nhân vật nghi phạm chính nhất.”

211 La Phi chau mày, cảm thấy cách nói của người trợ lý có phần hơi võ đoán: nếu vẫn còn chưa điều tra xong sao lại có thể dễ dàng dùng định ngữ “chính nhất”

chứ? “Tư liệu về nghi phạm đâu?”

La Phi quyết định tự mình đưa ra phán đoán. “Tư liệu cụ thể thì vẫn chưa kịp chỉnh lý... Lúc đó chúng tôi vừa nhìn thấy hồ sơ của người này, lập tức quay về hội báo. Người đó tên là...”

Có thể là nói quá vội, đến thời khắc then chốt nhất thì Doãn Kiếm lại không thể không dừng lại để nghỉ, sau đó mới nói hết câu, “... Tên Đinh Chấn, anh ta là con trai của Đinh Khoa!”

Đột nhiên nghe thấy hai cái tên này, La Phi chợt ngẩn người, thật không ngờ trong khoảnh khắc tư duy chợt ngừng trệ giây lát. Hoàng Kiệt Viễn ngồi cạnh anh cũng đang trợn trừng mắt, như thể vốn không tin nổi vào tai mình. Chỉ có Mộ Kiếm Vân vẫn giữ được thần sắc bình tĩnh, sau khi thoáng suy ngẫm bèn gật đầu nói: “Đúng rồi. Đinh Chấn... Anh ta phù hợp với đặc trưng hung thủ mà chúng ta đã phân tích.”

Vài hôm trước, hai người La Phi và Mộ Kiếm Vân vẫn còn tiếp xúc với Đinh Chấn, họ thậm chí còn tiến hành thảo luận và phân tích về con người này. Bây giờ nhớ lại, những đặc trưng của anh ta đúng là rất ăn khớp với sự miêu tả tâm lý của Mộ Kiếm Vân về hung thủ của vụ huyết án 1.12: tướng mạo đường đường, là giảng viên đại học được mọi người kính trọng, lúc nhỏ gặp phải sự bất hạnh trong gia đình, sau nhiều năm vẫn sống độc thân... “Nơi anh ta sống ở sát ngay cạnh sông Bảo Đới ở Bắc thành.”

Doãn Kiếm lúc này lại nói tiếp, “Đó chính là căn hộ chung cư độc thân mà lúc anh ta mới tham gia làm việc được nhà trường phân cho. Theo lý mà nói, anh ta lẽ ra nên đổi sang căn nhà rộng hơn từ lâu rồi, nhưng đến giờ anh ta vẫn cứ sống ở đó.”

Tất cả mọi người đều nghe hiểu ẩn ý ở trong lời nói của Doãn Kiếm. Khả năng tư duy của La Phi cuối cùng cũng được hồi phục trong nỗi chấn động. Anh đã không cần nghe nhiều thông tin thêm nữa, giống như Doãn Kiếm và Tăng Nhật Hoa khi vừa nhìn thấy hồ sơ đã vội quay về hội báo. Bởi vì chỉ dựa vào một manh mối là đã có thể nói rõ được quá nhiều vấn đề. Bao gồm cả việc Đinh Khoa tại sao lại lui về ở ẩn, bao gồm việc Eumenides tại sao lại nhất định túm chặt vụ án đã xảy ra từ mười năm trước này... Tất cả mọi thứ có lẽ đều chỉ cần dùng một manh mối này là có thể giải thích được. Anh ta là con trai của Đinh Khoa. Chú thích: 212 (1) Heavy metal (thường được gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh, và nói chung là ồn ào. Lời hát và phong cách biểu diễn của heavy metal thường mang đậm chất nam tính và cơ bắp.
Bình Luận (0)
Comment