Ta không nghĩ nàng lại nói ra trực tiếp như thế.
Ta từng đoán, thậm chí, ta có thể khẳng định, chỉ có nàng.
Chính là nàng.
Ta từng nghĩ rất nhiều lần, nàng vì sao muốn giết tiểu Kiều, mà bị người hiểu lầm là ta giết.
Nhưng là về sau ta không quấn vào vấn đề này nữa. Bất luận nàng có giết tiểu Kiều hay không, ta và Lý Kha cũng sẽ không có một con đường đi khác.
Đạo sĩ ấy sẽ không bỏ qua Đào Hoa quan.
Quan chủ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội có thể đạt được mục đích của nàng.
Ta cũng không có khả năng, vượt qua thiên tính con nhện của mình.
Cho dù ta và Lý Kha có thể cùng một chỗ, chúng ta…
Chúng ta không có khả năng cùng một chỗ.
Tuy rằng như vậy, ta vẫn là bất ngờ, Tam Thất lại trực tiếp nhắc tới chuyện này.
Tuy rằng ta cảm thấy tiểu Kiều bị giết oan uổng, thế nhưng Tam Thất và ta là yêu, đạo sĩ là thiên địch của chúng ta, Tam Thất giết hắn cũng không thể bình thường hơn.
Ta bình tĩnh xa hơn so với chính mình tưởng, nhẹ giọng hỏi: “Vậy sao? Ta nghĩ cũng là như thế… Ngày đó không ở trong quan, chính là ngươi và ta, còn có Hôi Đại Mao. Đại Mao cùng một chỗ với ta, cho dù không cùng một chỗ, hắn cũng sẽ không đi giết một đạo sĩ.”
“Ta lúc ấy chẳng qua là… tâm tình đặc biệt xấu, đạo sĩ kia vừa thấy ta liền chửi ầm lên, ta thuận tay giết hắn… Về sau ta nghĩ, ngươi đem hắn trói không giết, có lẽ bởi vì ngươi có chỗ khác muốn dùng, ta sau đó muốn giải thích với ngươi, thế nhưng đạo sĩ đã dùng trận pháp vây Hoa Đào Hoa quan rồi, sau lúc ấy, chúng ta lại chưa từng gặp mặt nữa…”
“Không có gì. Những cái đó đều không quan trọng.”
Từ bắt đầu, đến kết thúc, nhanh đến làm cho người ta khó có thể tin. Thời gian là khoan hồng cỡ nào, lại là tàn khốc biết bao. Hết thảy thị phi ân oán đau đớn qua lại đều bị nó quét sạch, không lưu nửa điểm dấu vết.
Cho dù không phát sinh chuyện Tam Thất giết chết tiểu Kiều, ta và Lý Kha, chung quy cũng là hữu duyên vô phận.
Ta căn bản, không nên có tình yêu.
“Ta vẫn đối với Phượng Nghi… Kỳ thực ta nghĩ ngươi có lẽ cũng biết chuyện này.”
Ta gật gật đầu.
Trong Đào Hoa quan thích Phượng Nghi cũng không chỉ một mình nàng, thế nhưng tất cả mọi người giống nhau, không ai có thể đoạt được tòa đất phượng hoàng hoa lệ cao ngạo kia.
Sau đó chúng ta đều uống hơi nhiều, dựa vào cùng một chỗ cũng không biết nói những gì.
Tam Thất kỳ thực… cũng có bi ai của nàng.
Nàng cũng không phải là hoàn mỹ như thế.
“Đúng rồi, một vài năm trước, Tam Lục cũng đã gặp được người trong lòng rồi, họ Tống, là một thư sinh, ta còn từng gặp một lần… Bất quá người nọ cũng đã chết. Nàng tính tình đại biến, tính cách bây giờ có thể có điểm không giống với trước đây. Trước kia ta cũng không nhìn ra nàng bướng bỉnh như thế, dùng cấm chú làm dấu trên hồn người kia, tương lai người kia… nếu như lại đầu thai chuyển thế, nàng còn muốn đi tìm hắn. Cố chấp a…”
Đầu thai chuyển thế?
Ta bỗng nhiên nhớ tới, đúng vậy. Người và yêu quái chúng ta khác nhau, người đã chết tám phần là sẽ xuống địa phủ, nói vậy đương nhiên cũng sẽ có đầu thai chuyển thế.
Vậy Lý Kha hắn…
Hắn cũng sẽ lại đầu thai chuyển thế đi?
Hắn…
Hắn sẽ chuyển thế thành người nào đây?
Bất quá cho dù có đầu thai chuyển thế, hắn, hẳn là sẽ không nhớ rõ hết thảy kiếp trước đi?
Trong truyền thuyết, trước khi đầu thai, đều sẽ uống canh Mạnh bà.
Quên hết thảy chuyện xưa trước kia, bất kể là vui vẻ, bi thương, hết thảy yêu hận tình thù, tất cả… tất cả, mặc kệ ngươi có muốn hay không, có nguyện ý hay không, ngươi cũng phải quên đi.
Kỳ thực, quên đi có lẽ là chuyện tốt. Sống càng lâu, trải qua càng nhiều, gánh nặng trên lưng lại càng nặng nề. Cuộc sống như thế lại kéo dài tiếp nữa, sẽ không vui vẻ.
Cho nên mới có canh Mạnh bà. Quên hết thảy, bắt đầu lại từ đầu, làm một người, hoàn toàn mới.
Quên ta cũng tốt. Ta mang tới cho hắn, chỉ có thống khổ tai nạn còn có, tử vong.
Cho dù mấy chục năm kia ta không có ngủ say, ta và hắn có thể ở cùng một chỗ sao?
Không có khả năng. Thiên tính của nhện góa phụ đen chính là ăn tươi bạn tình, đây là bản năng, không thay đổi theo ý chí của ta. Cho dù ta không ngủ say, cho dù hắn có thể lại đầu thai chuyển thế, hết thảy đều không có gì thay đổi.
Có lẽ thực sự là uống quá nhiều đi, chuyện cũ sớm đã quyết định phải vĩnh viễn chôn dưới đáy lòng không đi chạm đến nữa, lại tàn khốc nhảy ra như vậy.
Khuôn mặt Lý Kha, đủ loại vẻ mặt khác nhau, thanh âm hắn nói chuyện…
Trong ngẩn ngơ, ta nhìn thấy hắn mỉm cười đứng trước mặt ta, ta muốn nói chuyện với hắn, nhưng không cách nào lên tiếng, ta vươn tay chạm không đến hắn. Chỉ có thể nhìn hắn đứng ở nơi đó, khuôn mặt dần dần già nua, tóc toàn bộ nhuộm sương trắng.
Nháy mắt trăm năm.
Có cái gì lành lạnh trượt qua gò má, ta nâng tay che hai mắt lại.
Tam Thất đang ngâm nga một từ khúc nào đó, ta mơ hồ nghe được nàng hát, thiên nhược hữu tình thiên diệc lão, hưu giáo thiếu niên tri đạo, thiếu niên hoa phát thành bạch tu (1)…
Chẳng lẽ nữ yêu tinh trời sinh liền đa tình?
Thế nhưng loại đa tình này chung quy không có kết quả gì tốt.
Hôi Đại Mao cũng uống nhiều, cũng trượt chân xuống dưới cái ghế dựa. Ta dường như nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, từ xa đến gần.
Ta cố sức mở mắt ra, nhìn thấy một khuôn mặt trắng như tuyết, mỹ lệ giống như tuyết đọng trên núi cao. Lông mày nàng như lá liễu xoè ra, môi thì tựa như cánh hoa sơn trà trong gió xuân…
Ta miễn cưỡng nhận ra hình dáng của nàng.
Đúng vậy, là Tam Lục.
Người vẫn là người kia, thế nhưng hào quang hoàn toàn bất đồng.
Nàng biến… thật xinh đẹp a…
Ta mơ hồ nghĩ như vậy, sau đó nặng nề liền ngủ.
Cho dù là con nhện, sau khi uống quá nhiều rượu tỉnh lại, cũng sẽ cảm nhận được đau đớn của say rượu.
Ta cảm thấy dường như có ai quăng thanh đại chùy không ngừng nện trong đầu của ta, một cú lại một cú, ta đau chỉ muốn tìm một chyện gì đó ra phát tiết phát tiết để cho đầu của ta không cần lại kéo căng ra như vậy nữa.
Đầu giường đặt một chén canh màu nâu, ta ngửi ngửi, bưng lên uống một ngụm.
Thật chua…
Cả khuôn mặt ta đều nhăn lại, bất quá ngược lại cảm thấy cả người đều dễ chịu chút ít.
“Đã tỉnh?” Tiểu nha đầu mặc màu lục nhạt kia đang nhô đầu ra: “Chủ nhân chúng ta nói, mời ngươi đến phòng khách phía đông đấy.”
“Biết rồi.” Ta yếu ớt hỏi: “Hôi Đại Mao đâu?”
“Nha, con chuột bự kia a, hắn còn chưa có tỉnh đâu.”
Hôi Đại Mao không biết uống bao nhiêu, dù sao cũng nhiều hơn ta.
Cái con chuột chết này, vừa thấy ăn còn thân hơn thấy mẹ ruột mà.
Ta hít sâu hai ngụm khí, đứng lên rửa mặt, lại thay một bộ y phục hoàn toàn mới tiểu nha đầu kia đưa tới. Ta hỏi tên của nàng, nàng nói nàng tên là Tiểu Lục, tên này chính là chủ nhân nàng, cũng chính là Tam Lục đặt cho nàng.
Tam Lục cũng là lười, người ta là màu xanh liền kêu Tiểu Lục? Vậy nếu như là một con bọ cánh cứng đen nhỏ liền kêu Tiểu Hắc? Nếu là một con bọ rùa hoa liền kêu Tiểu Hoa?
“Chỗ các ngươi thực an tĩnh a.”
“Đúng vậy, trong thôn trang ngoại trừ ta còn có Tiểu Hắc và Tiểu Hoa, thì không có đồng bạn gì khác.”
Thực sự có Tiểu Hắc và Tiểu Hoa?
>o
Ta có phải hẳn là nên đi học học xem bói chiêm quẻ hay không? Có lẽ ta thực sự thiên phú phương diện này không biết chừng.
Ta vừa đi vừa nói chuyện phiếm với nàng, thôn trang này xây cũng đã mấy chục năm, bởi vì địa phương hẻo lánh, bên ngoài lại có một số bài trí đơn giản mê hoặc người, vì thế cũng không có người hoặc là yêu quái nào đến quấy rầy, Tiểu Lục nói Tam Lục có đôi khi sẽ xuất môn, phần lớn thời gian đều sẽ ở lại trong trang. Mấy người các nàng đều là Tam Lục thu lưu, hơn nữa chỉ điểm bọn họ tu luyện như thế nào. Xem như là thân phận nửa phó nửa đồ, bất quá từ trong giọng nói của nàng ta có thể nghe được, sùng bái của nàng đối với Tam Lục là phát ra từ nội tâm.
So sánh với chuyên nghiệp của người ta, Hôi Đại Mao kia nhà ta a… Hết ăn lại nằm, thật sự là không có cách nào để nói.
Ta bỗng nhiên nhớ tới lời Tam Thất nói đêm qua.
Tam Lục từng thích một thư sinh, họ Tống.
Nàng đổi tên cho mình thành Tống Huân, có phải xuất phát từ nguyên nhân này hay không?
Cách gian thính kia rất gần, cách tường hoa, ta nghe được có người đang gảy đàn.
Ừm, không giống là gảy chính thức, có một tiếng, không một tiếng, giống một người thực nhàm chán đang gảy dây đàn để đùa giỡn.
Chúng ta vòng qua đạo tường hoa kia, đại sảnh rộng rãi phía trước, một tả một hữu ngồi đối diện, chính là Tam Lục và Tam Thất.
Chú thích
(1) nói thật là mình không hoàn toàn hiểu câu này T_T, tạm dịch theo suy nghĩ của mình: trời nếu có tình trời cũng già, đừng dạy thiếu niên biết, thiếu niên tóc xanh thành râu trắng ↑