Trùng Nhi cảm thấy chột dạ, nhưng vẫn gật đầu lia lịa, thể hiện sẽ không nói cho người khác biết, rồi hiếm thấy mà kiên nhẫn ở lại qua loa A Hoàn một phen, làm cho A Hoàn vô cùng vui vẻ.Sau khi dùng lời ngon ngọt đuổi A Hoàn rời đi, Trùng Nhi xách giỏ quả dại trong tay, nhìn giỏ đầy trái cây đã rửa sạch, hắn ta nhịn không được cất tiếng thở dài.Vừa mới trở về Thúy Bích lâu, Nam Trúc lập tức đi đến trước mặt, khẩn cấp nhỏ giọng dò hỏi, "Thế nào, thế nào, có hỏi không?"Trùng Nhi liền kéo gã sang một bên, báo cho gã biết những thông tin mình tìm hiểu được.Nam Trúc nghe xong vô cùng mừng rỡ, vỗ vỗ vai hắn ta khen ngợi, "Lão Thập Lục, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, dùng ngươi để đối phó nữ nhân kia tuyệt đối là dùng quá đúng, không sai chút nào.
Chờ đi, ca ca sẽ không bạc đãi ngươi, chờ tương lai ca ca phát tài, nhất định không thể thiếu chỗ tốt cho ngươi."
Trùng Nhi cười có phần miễn cưỡng, có chút bất an hỏi: "Việc này không nói cho công tử biết sao?"Nam Trúc tặc lưỡi, nói: "Ngươi yên tâm giấu chuyện này ở trong bụng đi, về sau ta sẽ tìm cơ hội nói với hắn, việc này là ta bảo ngươi làm, có việc gì ta chịu trách nhiệm, ngươi có gì phải sợ."
Tiếp đó gã lại chỉ vào mũi Trùng Nhi, cảnh cáo, "Nhớ kỹ, đừng có nói xằng nói bậy với lão Thập Ngũ, nếu không, ta đá ngươi về trong quan để ngươi ở đó hầu hạ sư phụ ngươi bây giờ."
Trùng Nhi giựt giựt khóe miệng, cúi đầu mân mê ngón tay.Sau đó, Nam Trúc lại dẫn Mục Ngạo Thiết ra bờ hồ tản bộ, nói cho y nghe những thông tin mà Trùng Nhi tìm hiểu được.Mục Ngạo Thiết nghe xong rất kinh ngạc, "Trên đời này thật sự có 'Bất tử chi vũ ' tồn tại sao?"Nam Trúc cười hắc hắc, "Dù sao cũng là nhàn rỗi, ta vốn chỉ là thử xem sao mà thôi, nói Trùng Nhi thử một lần, không nghĩ tới đúng là để cho hắn tìm được mọt chút thông tin.
Tuy nhiên, nói miệng không có bằng chứng, dù sao, chính cô nương đó cũng không biết sự thật như thế nào, không biết có phải người lớn tuổi trong Phượng tộc rảnh rỗi khoác lác hay không, không biết có phải là thật hay không nha."
Mục Ngạo Thiết: "Không thể xác minh được thật giả, cho dù là thật thì thế nào? Đội trên đầu của tộc trưởng Phượng tộc, đó chính là cao thủ Cao Huyền tiếng tăm lừng lẫy, chúng ta không đoạt được, cũng không trộm được."
"Ai!" Nam Trúc cất tiếng thở dài, "Đúng vậy, đó là mũ miện của tộc trưởng người ta, không có khả năng để cho bọn ta mượn xem.
Đáng tiếc lão Thập Ngũ lại trở chứng cố chấp, nếu không, với đầu óc lanh lợi của hắn, trao đổi một hồi có lẽ sẽ tìm ra biện pháp."
Mục Ngạo Thiết suy nghĩ một chút, nhấc chân đá mấy viên đá dưới chân vào trong hồ nước, chậm rãi nói: "Thực ra, lão Thập Ngũ nói cũng không sai, không cần phải tiếp tục mạo hiểm nữa."
Nam Trúc lập tức bất mãn nói: "Bây giờ còn nói điều này? Lúc trước chạy khắp nơi giày vò tìm vận may, bây giờ đã xác định được 'Thiên tuyền' ở đâu, lại tắt lửa, chuyện gì vậy chứ?"Mục Ngạo Thiết: "Lão Thất, Đại thanh nữ đã nhắc nhở rất rõ ràng, nói chúng ta không nên đi tìm, nói là vì để tốt cho chúng ta, có khả năng thực sự có vấn đề gì đó."
Nam Trúc không để mình bị xoay vòng vòng, sờ cằm suy nghĩ, lẩm bẩm, "Đốt tại thiên đỉnh, đốt tại thiên đỉnh, 'Thiên đỉnh' là cái quỷ gì chứ.
Xem ra còn phải để cho Trùng Nhi nghĩ cách tìm hiểu một chút."
Nhìn bộ dạng gã chấp nhất như thế, Mục Ngạo Thiết không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ.Nhưng y cũng có thể hiểu được, vì để kiếm chút tiền mà gã và Bách Lý Tâm phải ở hai nơi, lòng tự trọng của lão Thất quả thực có phần khó thể chịu nổi, hơn nữa Bách Lý Tâm còn biết rõ tình trạng thân thể bọn họ, biết được cơ thể bọn họ không bình thường, có ẩn tật, vì để chinh phục tâm hồn người ta, lão Thất khẳng định rất muốn cơ thể khôi phục lại bình thường.Trời đêm, rầm rầm, một tràng âm thanh trầm trầm nghẹt nghẹt phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, từ phía xa bên kia hồ truyền đến.Tiếng côn trùng rả rích kêu vang lập tức ngừng bặt, từng cánh cửa sổ Thúy Bích lâu được đẩy ra, một đám người cũng lần lượt chạy ra ngoài, đứng dưới mái hiên nhìn phía xa bên kia hồ.Dữu Khánh: "Hình như có người đang đánh nhau."
Nam Trúc quái lại, "Đêm hôm như vậy vẫn có người đánh nhau trên địa bàn Phượng tộc hay sao?"Hướng Chân: "Có lẽ là đang luyện tập."
Không bao lâu sau, âm thanh đánh nhau biến mất, màn đêm yên tĩnh trở lại, tiếng côn trùng rả rích cũng dần dần vang lên như cũ.Trên đỉnh núi, Phượng Tàng Sơn đang loanh quanh ngoài Thúy Vũ đường đi tới trước mặt Diệp Điểm Điểm, nhắc nhở: "Trời đêm sương nhiều, độ ẩm lớn, không có việc gì, ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi."
Trước sự khuyên nhủ liên tục của gã, Diệp Điểm Điểm không thể chịu nổi, đành phải ôm bụng bự trở về chờ tin tức.Phượng Tàng Sơn ở bên ngoài một mình, im lặng quanh quẩn một hồi, ước chừng khoảng một giờ sau, có một bóng người phi thân lên núi, chính là Phượng A Đao, người đi kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra."
Ngũ lang, đã xảy ra chuyện."
Phượng A Đao vừa đến nơi, liền ra hiệu cho Phượng Tàng Sơn đến một chỗ vắng vẻ để nói chuyện.Phượng Tàng Sơn mí mắt giật giật, lập tức cùng đi đến một chỗ góc hẻo lánh, rồi mới hỏi: "Chuyện gì vậy?"Phượng A Đao nhìn nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: "Đã xảy ra chuyện, A Bình đã bị người bắt đi rồi."
Phượng Tàng Sơn lập tức hỏi: "Người nào bắt?"Phượng A Đao lắc đầu, "Không biết, dựa theo lời kể của người bên chúng ta xuất thủ ngăn cản, có ba nhóm người ra tay.
Một nhóm là kẻ bắt A Bình đi, sau đó lần lượt có hai nhóm người xuất thủ can thiệp, nhưng không có thể chặn lại, đã để cho nhóm người kia bắt A Bình chạy thoát rồi."
Phượng Tàng Sơn giật mình kinh hãi, hỏi: "Là ai làm chứ, vì sao phải bắt A Bình?"Phượng A Đao: "Không biết rõ thân phận, cả ba nhóm người đều bịt mặt.
Ban đầu, phía bên chúng ta không biết A Bình bị bắt đi, chỉ khi hai nhóm người bịt mặt khác xuất thủ, âm thanh đánh nhau vang lên, chúng ta mới phát hiện ra."
Phượng Tàng Sơn cắn răng hỏi: "Ý của ngươi là, A Bình bị người ta bắt đi ngay tại trong địa bàn của mình, nhưng chúng ta không biết gì cả, trái lại phải nhờ người ngoài ẩn giấu trong chúng ta phát hiện ra rồi cảnh báo cho chúng ta?"Phượng A Đao chậm rãi gật đầu, "Nghe nói, thực lực của những kẻ đó đều rất mạnh."
Phượng Tàng Sơn hít thở dồn dập, vẻ mặt rõ ràng cho thấy đang rất bất an, chỉ vì A Bình chính là người đã bắt A Hoàn và Tiểu Hắc đi.Nói cách khác, lúc trước A Hoàn và Tiểu Hắc bị mất tích là do chính gã sắp xếp người làm ra.Mục đích cũng rất đơn giản, đó chính là để có thể ra sân đánh bại Nhị ca của mình trong thi đấu dưới giếng trời.Sở dĩ gã phải đi đường vòng như vậy để đánh bại Nhị ca mình, là bởi vì lúc trước gã biểu hiện ra quá mức "Khiêm tốn", luôn luôn thể hiện ra ngoài rằng mình không tranh cùng người khác, chuẩn bị "Khiêm tốn" đến cuối cùng rồi thuận theo tự nhiên nở hoa kết quả, nào ngờ đột nhiên xảy ra chuyện bất ngờ, không ai ngờ được bỗng nhiên toát ra chuyện "Đại Hoang tự".Càng bất ngờ hơn nữa là, một vị Đại sơn chủ lớn tuổi nhất muốn thoái vị nhượng hiền, trong lần "Đại Hoang tự" này, nếu người nào có thể lập được đại công hàng đầu cho Phượng tộc, vậy thì vị trí sơn chủ bị trống này gần như sẽ thuộc về người đó.
Điều này có ảnh hưởng rất lớn đối với việc ai sẽ kế vị tộc trưởng trong tương lai, dù sao tuổi của những sơn chủ khác đều đã lớn hết rồi.Vì vậy gã không thể tiếp tục "Khiêm tốn" được nữa, nhưng lại không tiện phá hư biểu hiện nhất quán thường ngày của mình, tướng ăn khó coi khẳng định sẽ rước lấy sự chỉ trích, vì vậy gã dự định tạo thế rồi thuận thế hành động, trong cơn bực bội, tức giận mà xuất thủ, không chỉ muốn giữ gìn tính cách "Khiêm tốn" của mình, mà còn phải không lên tiếng thì thôi, đã bỗng nhiên nổi tiếng thì phải phát huy hình tượng của mình tượng đến tốt nhất.Vì vậy, gã sai người bắt cóc nữ nhi của mình và Tiểu Hắc, tạo ra cho mình một lí do để xuất thủ.Mọi chuyện đang diễn ra rất thuận lợi, gã có nằm mơ cũng không ngờ tới lại đột nhiên xảy ra chuyện thế này, có người bắt A Bình đi, hơn nữa không chỉ có một nhóm người để mắt đến A Bình.
Chuyện quỷ quái gì vậy chứ?Tình huống này hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của gã, khiến cho gã thực sự hoang mang, không hiểu được, quả thực là không cách nào hiểu nổi.Không biết người bắt A Bình đem đi rốt cuộc muốn làm gì, không biết có phải có liên quan gì đến chuyện bắt cóc lúc trước hay không.
Lúc này, tay chân gã có phần tê dại.Ánh trăng như nước, gió đêm mát mẻ, Tô Bán Hứa quanh quẩn tại dưới mái hiên nhà sàn, trong tay phe phẩy một cây chiết phiến, trong lúc đi qua đi lại, y chợt nghiêng tai lắng nghe.Nhà sàn bên cạnh đích tán cây thượng truyền đến rất nhỏ lả tả âm thanh, rất nhanh trong phòng lại truyền đến một trận tất tất sột soạt âm thanh, chỉ chốc lát sau cửa phòng khai rồi, hai gã một gầy mạnh thêm đích tùy tùng bước nhanh đi ra, đến liễu hắn đích bên người.Tô Bán Hứa hỏi: "Động tĩnh đó là chuyện gì vậy? Đã đánh nhau?"Tùy tùng gầy, "Có người bắt A Bình kia đi.
Vốn định theo đuôi để xem tình hình, về sau phát hiện thấy là muốn bắt người đem đi, sau đó bị bọn họ phát hiện, chúng ta đành phải xuất thủ.
Thực lực của đối phương rất mạnh, chúng ta thất thủ, A Bình bị bắt đưa đi."
Tùy tùng cường tráng, "Còn có một nhóm người khác âm thầm theo dõi, bọn họ cũng xuất thủ ngăn chặn, bởi tình thế bức bách, chúng ta cùng liên thủ chặn lại, nhưng vẫn không thể chặn được hung thủ."
Tô Bán Hứa cau mày: "Hai nhóm người? Không nhận ra được lai lịch sao?"Tùy tùng gầy, "Hung thủ không chỉ thực lực mạnh, hơn nữa vô cùng cẩn thận, không thể nhận ra manh mối, còn về nhóm kia, sau việc không tiện tiếp tục giày vò, nhanh chóng tách ra, cũng không nhận ra manh mối."
Tô Bán Hứa phe phẩy chiết phiến, híp mắt trầm mặc.Y có bốn gã tùy tùng, luôn luôn âm thầm hoặc công khai chú ý mỗi một động tác của đám người Dữu Khánh tại Thúy Bích lâu.
Tối hôm qua, khi Tiểu Hắc và A Hoàn rời khỏi Thúy Bích lâu thì người của y để ý tới, sau khi hung thủ bắt hai người đem đi, bị người của y theo dõi, về sau tự nhiên cũng tra ra được hung thủ là ai.Nói cách khác, ngay đêm Tiểu Hắc và A Hoàn bị bắt đi, y đã biết được là do ai làm, vì vậy bọn y liền để ý đến A Bình đó.Trên Phượng đầu lĩnh, từ trong cây cổ thụ dưới ánh trăng, mơ hồ có ánh lửa tỏa ra.Tộc trưởng tựa trên chiếc bạch cốt tọa phủ da thú ngủ mê man, cô nương ngồi trước lò thêm củi duy trì lửa cháy cũng rất yên tĩnh, A Lạc Công bước nhanh đến ra hiệu cho cô nương một cái, cô nương liền đứng dậy xin cáo lui.Không còn người khác, A Lạc Công cúi người ghé bên tai tộc trưởng, hạ thấp giọng nói: "Tộc trưởng, A Bình đã bị người bắt đi."
Phượng Kim Kỳ chậm rãi mở mắt, hỏi: "Ai làm?"A Lạc Công: "Không biết, hung thủ gồm hai người, một kẻ vác người, một kẻ yểm hộ.
Người của Tô Bán Hứa xuất thủ chặn lại, người của chúng ta thấy sự việc đã lộ, nên cũng xuất thủ, muốn ép hung thủ bộc lộ chân diện mục, nhưng mà thực lực của hung thủ rất mạnh, người của chúng ta và người của Tô Bán Hứa liên thủ với nhau vẫn không thể lôi ra được lai lịch của hung thủ, đã để bọn chúng chạy thoát."
Phượng Kim Kỳ chậm rãi hỏi: "Người của Thiện Tri Nhất thì sao?"A Lạc Công: "Người của hắn đều còn tại chỗ, khi sự việc xảy ra thì không có rời khỏi, ít nhất, biểu hiện mặt ngoài hiện nay có vẻ không có liên quan với Thiện Tri Nhất."
Phượng Kim Kỳ: "Khách tại Thúy Bích lâu thì sao?"A Lạc Công: "Khi chuyện xảy ra, bọn hắn cũng đều tại chỗ, không có ai rời khỏi, bên đó thoạt nhìn không có gì khả nghi, điểm duy nhất trông có vẻ rất không bình thường chính là việc A Hoàn và tên Lâm Long kia qua lại với nhau rất thường xuyên, có thể thấy, A Hoàn đã động tâm với tên Lâm Long đó.
Ta phân vân, không biết bọn hắn có lợi dụng A Hoàn để làm chuyện gì hay không.
Ta đang nghĩ biện pháp, nhìn xem có thể tìm được cách nào thích hợp để tìm hiểu chút thông tin nào từ A Hoàn hay không."
Phượng Kim Kỳ lẩm bẩm, "Vì việc buôn bán đặc sản Phượng tộc ta hay sao? Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa làm sao có thể xem trọng chút buôn bán không bao nhiêu như vậy, chừng đó còn không đủ để bọn họ nuôi chó chơi, đám người này kéo nhau chạy đến Phượng tộc ta, rốt cuộc muốn làm gì?"Đây cũng là nguyên nhân bên ông ta có thể đúng lúc phát hiện thấy dị thường tại Thúy Bích hồ, ông ta đã sớm cảm giác được những vị khách đó không bình thường, đã sớm phái người đến đó âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của mấy nhóm người.