Bán Tiên ( Dịch )

Chương 1010 - Chương 1010: Nan Đề Khó Giải

Chương 1010: Nan đề khó giải

Có một số việc có hỏi cũng không hỏi ra được kết quả gì, có phải là trùng hợp hay không, chỉ cần trong lòng tự biết là được, sau mấy câu trò chuyện khách sáo, Dữu Khánh không thể không chính thức dặn dò, "Quỳ huynh, hiện tại ta không muốn để người khác biết được ta từng tham gia Triêu Dương đại hội.

Bây giờ ta tên là 'Dữu Khánh', mong rằng Quỳ huynh hỗ trợ một chút."

Quỳ Quỳ nghe vậy chớp chớp mắt, rồi chợt cười hắc hắc nói: "Quả nhiên không ngoài dự đoán, ta nói mà, Phượng tộc làm sao có thể không biết đệ nhất Triêu Dương đại hội làm khách tại đây.

Dữu huynh, Dữu huynh, Dữu huynh, thế nào, ta gọi có lưu loát không?"Dữu Khánh chắp tay, cảm tạ gã giúp đỡ."

Ta tự hỏi vì sao sau Triêu Dương đại hội không nghe được tin tức về ngươi, thì ra là đã mai danh ẩn tích, kín tiếng như thế làm gì..."

Bên trong trướng bồng của tộc trưởng Phượng tộc, Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa lần lượt bước vào, cất lời chào hỏi tộc trưởng Quỳ Bảo của Quỳ tộc.Phượng Kim Kỳ nhìn chằm chằm vào A Lạc Công, A Lạc Công khẽ gật đầu đáp lại, Phượng Kim Kỳ tức thì có vẻ trầm ngâm.Quỳ Bảo thuận miệng đối đáp với khách đến mấy câu, có phần thờ ơ, dù sao lão ta chỉ có nhận biết Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa mà thôi, không có giao tình gì nhiều, hơn nữa, lão ta cũng không cho rằng mình cần phải phát triển mối quan hệ sâu sắc hơn với bọn họ, người của Đại Hoang Nguyên ở mức độ nào đó đều duy trì một sự cảnh giác nhất định đối với thế giới bên ngoài.Lão ta quay nhìn phía sau mấy người, không thấy Quỳ Quỳ trở về, lập tức hỏi A Lạc Công, "Cháu của ta đâu rồi?"Lão ta vẫn muốn biết liệu cháu trai của mình có nhìn lầm người hay không, đó có phải là đệ nhất Triêu Dương đại hội hay không.A Lạc Công trả lời: "Đang ôn chuyện cùng bằng hữu cũ."

Những lời này tương đương với việc báo cho Quỳ Bảo biết đáp án.

Quỳ Bảo lập tức vỗ chân đứng lên, "Để ta đi xem đệ nhất Triêu Dương đại hội có hình dạng như thế nào."

Tô Bán Hứa không nói gì, quay đầu nhìn theo bóng dáng của lão ta, đám người Phượng Kim Kỳ có vẻ không chút dao động.May mà Thiện Tri Nhất vẫn sẵn lòng làm sâu sắc thêm mối quan hệ với Quỳ Bảo, ông ta thiện ý nhắc nhở: "Quỳ huynh, xếp hạng của những người khác trong Triêu Dương đại hội, thế lực như Đại Nghiệp ty hoặc Thiên Lưu sơn có lẽ không tìm hiểu lai lịch, nhưng với danh hiệu đệ nhất, bọn họ làm sao có thể không chú ý, với năng lực tìm hiểu của họ, làm sao có thể không làm rõ được nền tảng của người xếp đệ nhất?"Những người khác có vẻ vẫn thờ ơ như trước.Quỳ Bảo nghe vậy thì dừng lại, cau mày, đã nghe hiểu được thâm ý trong lời nói của Thiện Tri Nhất, đệ nhất Triêu Dương đại hội vi phạm việc mạo danh tham gia, các thế lực như Đại Nghiệp ty đều biết rõ, sở dĩ không công khai ra, tự nhiên là vì có người đủ thực lực đè lại chuyện này, nếu như Quỳ tộc của lão rêu rao sự thật đó khắp nơi, vạch trần sai lầm của Triêu Dương đại hội, khiến cho một số người bị mất mặt, tự nhiên cũng sẽ có người khiến cho Quỳ tộc của lão ta bị mất mặt.Sau khi suy nghĩ một hồi, Quỳ Bảo ừ một tiếng, biểu thị đã biết rồi, nhưng lão vẫn cất bước rời đi, vẫn muốn đến đó nhìn xem xếp hạng đệ nhất nhìn như thế nào.Ra khỏi lều, sau khi hỏi thăm người bên ngoài xong, lão ta đi thẳng đến trướng bồng của Thiện Tri Nhất, vén rèm lên liền nhìn thấy cháu trai của mình cùng Dữu Khánh đang nói chuyện với mấy người khác ở bên trong."

Gia gia."

Quỳ Quỳ vội vàng cất lời chào hỏi.Quỳ Bảo đảo mắt nhìn Dữu Khánh và Nam Trúc, "Ai là đệ nhất Triêu Dương đại hội?"Hai người ở trước mắt, lão ta nhìn người nào cũng không giống, một tên to béo, một tên để ria mép trông hèn mọn, không có kẻ nào có khí chất của người xếp hạng nhất.Dữu Khánh tức thì lúng túng, Quỳ Quỳ vội vàng giới thiệu: "Chính là hắn.

Nhưng hắn không muốn người khác biết được hắn từng tham gia Triêu Dương đại hội, bây giờ hắn tên là Dữu Khánh.

Dữu huynh, đây là gia gia của ta, cũng là tộc trưởng Quỳ tộc."

"Vãn bối bái kiến tộc trưởng."

Dữu Khánh và Nam Trúc đồng thời hành lễ.Quỳ Bảo chắp tay sau lưng đi qua đi lại, không ngừng quan sát Dữu Khánh từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng còn quay sang quan sát Nam Trúc, lão ta từng gặp rất nhiều người bên ngoài Đại Hoang Nguyên, khi so sánh với nhau, lão ta nhận thấy được một điểm khác thường từ hai người này, hầu hết những kẻ khác khi đứng trước cao thủ có cảnh giới như lão ta, bọn họ đều sẽ bị áp lực làm cho căng thẳng khẩn trương, nhưng hai tên này hoàn toàn không hề có biểu hiện khẩn trương lo lắng gì, tuy có hành lễ nhưng vẫn bình tĩnh ung dung, khiến lão ta khá ngạc nhiên.Sau đó, lão ta hỏi thêm: "Tiểu tử, chuyện dương danh thiên hạ, nếu đã tham gia rồi, vì sao phải mai danh ẩn tích?"Không biết thân phận Thám Hoa lang, có câu hỏi này là chuyện rất bình thường.Dữu Khánh có phần bối rối, hắn rất không muốn nói ra mấy lời kiểu như mình là tài tử đệ nhất thiên hạ gì đó, vì vậy hắn gượng gạo ứng phó: "Lúc đó chỉ là muốn tham gia chơi đùa, không nghĩ tới việc tranh giành đệ nhất gì cả, khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hối hận đã muộn rồi."

Quỳ Bảo nhướng mày, câu trả lời này tương đối mơ hồ, khiến lão ta rất không hài lòng, tiểu tử không biết trời cao đất rộng này dám chơi trò như vậy trước mặt lão, với tính tình của lão, tất nhiên phải cạy ra chân tướng, nhưng bởi có lời nhắc nhở của Thiện Tri Nhất, lão ta đành phải nhịn xuống không truy đến cùng.Lão ta chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi hất đầu ra hiệu cho cháu trai của mình, "Đã gặp người ta rồi, còn ở lại nơi này làm gì, đi thôi."

Nói xong, lão ta chắp tay sau lưng xoay người sải bước rời đi.Quỳ Quỳ không dám làm trái ý gia gia, vội vàng báo cho Dữu Khánh biết vị trí đóng quân của Quỳ tộc, dặn hắn rảnh rỗi thì tới chơi với gã, sau đó mới vội vã đuổi theo gia gia.Sau khi chạy ra ngoài, gã phát hiện thấy gia gia đã kêu gọi mọi người trực tiếp rời đi, gã nhanh chóng chạy đến.Thấy cháu trai đã trở lại đội ngũ, Quỳ Bảo không thể không nhắc nhở cháu mình, "Ngươi có biết lai lịch thực sự của người ta không? Ngay cả lai lịch thực cũng không nói cho ngươi biết, loại người như vậy, tốt hơn hết ngươi đừng có qua lại."

Lão ta cho rằng Dữu Khánh vẫn đang che giấu thân phận chân thực, lời nhắc nhở của Thiện Tri Nhất còn văng vẳng bên tai, người có thể để cho thế lực như Đại Nghiệp ty hỗ trợ che giấu, làm sao có thể là người bình thường.Dữu Khánh và Nam Trúc đi ra khỏi trướng bồng của Thiện Tri Nhất, nhìn theo đám người Quỳ tộc rời đi, sau đó bọn hắn quay trở về lều của mình, phát hiện thấy Hướng Chân đã trở lại, một người khác là Mục Ngạo Thiết, cũng là người kiệm lời, có thể tưởng tượng được tình hình hai người này ở cùng với nhau.Theo quy định của Đại Hoang tự, mỗi bộ tộc chỉ có thể mang theo mười vị khách bên ngoài, trong khi khách của Phượng tộc vượt hạn mức, lúc trước Tô Bán Hứa hỗ trợ sắp xếp, giúp Phượng tộc gửi một số khách đến bộ tộc khác, Hướng Chân cũng nằm trong số đó.

Vừa rồi gã đi cùng với thủ hạ của Tô Bán Hứa đến làm quen với bộ tộc mượn danh nghĩa, vạn nhất có việc gì cũng dễ ứng phó.Bộ tộc mượn danh nghĩa cũng có thể sắp xếp chỗ ở, nhưng Hướng Chân vẫn quyết định trở về, gã cũng không khách sáo, trực tiếp nói rõ muốn ở chung một lều với mấy người Dữu Khánh.Nhóm người Dữu Khánh cũng không tiện cưỡng ép đuổi gã đi, người ta bày ra da mặt dày, bọn hắn chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.Sau khi ở lại trò chuyện một lúc trong trướng bồng của tộc trưởng Phượng tộc, Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa tạm biệt rời đi.

Bọn họ trực tiếp quay về trướng bồng của Thiện Tri Nhất, kết quả phát hiện thấy bên trong đã không còn bóng người nào, Tô Bán Hứa liền cáo từ rời đi.Đi vào trong trướng bồng, Thiện Tri Nhất đứng đó, chắp tay sau lưng im lặng một lúc lâu.Cuối cùng, Thời Giáp tiến lên dò hỏi, "Trang chủ, về chuyện Thám Hoa lang nói, chúng ta làm gì bây giờ? Có nên đồng ý hay không?"Thiện Tri Nhất: "Tại kinh thành Cẩm quốc bất chấp tất cả vứt quan bỏ đi, lại thêm chuyện bây giờ, có thể thấy hắn quả thực là một kẻ không biết phân nặng nhẹ, tùy tiện làm liều.

Vẫn còn trẻ tuổi a.Có lẽ là nghe quá nhiều lời khen ngợi tài tử đệ nhất thiên hạ, sợ là đã bị người ta tán dương đến nỗi không biết mình là ai rồi.

Hắn dựa vào đâu để người khác phải giúp hắn làm chuyện mà hắn muốn làm chứ?Hơn nữa, mưu tính giết người, đặc biệt còn liên quan đến Vạn Hoa bảo, đây là chuyện cơ mật, cho dù muốn tìm người hỗ trợ cũng phải âm thầm trao đổi riêng, làm sao có thể cùng lúc trao đổi công khai với cả hai nhà, như vậy tính là chuyện gì chứ? Ai dám đồng ý với hắn ngay trước mặt nhà kia?"Thời Giáp nhếch miệng cười khổ lắc đầu, chỉ là, lời này của trang chủ, đến cùng là đồng ý hay không đồng ý chứ?Lão ta không thể không nhắc nhở: "Ý của hắn là, nếu chúng ta không hỗ trợ, về sau sẽ không thể tiếp xúc với hắn nữa.

Dựa theo tính cách tùy hứng làm bậy của hắn, nếu hắn thật sự muốn cắt đứt qua lại, e rằng sẽ không phải chỉ là nói suông, vậy thì..."

Lão ta dừng lời tại đây.Thiện Tri Nhất trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Ngươi liên hệ lại với bên đó để xem ý bên đó như thế nào."

"Được, ta đi ngay."

Thời Giáp đáp lời, rồi xoay người rời đi.Trở lại trong lều của mình, Tô Bán Hứa có vẻ đau đầu, cầm chiết phiến trong tay vỗ vỗ lên trán, thở dài buồn bã, đi tới đi lui.Hai kẻ tùy tùng một gầy gò, một cường tráng nhìn nhau mấy lần, sau đó tùy tùng gầy cuối cùng nhịn không được hỏi: "Tiên sinh, có chuyện gì lại phiền muộn không yên như thế?""Ai, tên Thám Hoa lang đó tự cho mình là đúng, đưa tới cho chúng ta một nan đề thật khó..."

Tô Bán Hứa không giấu giếm bọn họ, kể cho bọn họ nghe chuyện Dữu Khánh thỉnh cầu hỗ trợ giết chết Trữ Bình Côn.Tùy tùng gầy có phần sửng sốt, "Thật sự muốn giết chết sao? Hắn đang làm gì vậy chứ? Muốn giết thì đừng có ầm ĩ lên, lặng lẽ làm là được rồi.

Đã công khai nói muốn giết chết người ta, bây giờ nếu Trữ Bình Côn thật sự chết đi, Vạn Hoa bảo có thể tha cho hắn sao? Loại chuyện này, làm sao có thể giận hành động kiểu hờn giận như vậy."

Tùy tùng cường tráng, "Không phải, điều này hình như không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn muốn giết người, tại sao lại biến thành chúng ta đi giết người giúp hắn?"Tô Bán Hứa cười khổ, "Thực lực chưa chắc đã bằng phía bên Trữ Bình Côn.

Nếu chính hắn ra tay, còn chưa biết là ai giết ai.

Dù sao hắn cũng là tài tử đệ nhất thiên hạ chó má gì đó, vẫn phải có phần tự mình biết mình.

Ai, thật là nực cười a."

Theo lý thuyết, không có gì phải đau đầu với loại chuyện này, sự việc không liên quan gì đến bọn họ, không đồng ý là xong, nhưng mà hai gã tùy tùng này đều biết mình đến đây có mục đích khác, thật vất vả mới tạo ra được mối quan hệ với tên Thám Hoa lang kia, bây giờ lại lập tức đoạn tuyệt kết giao, chẳng phải mọi nỗ lực trước đó đều trở thành vô ích ư?Tùy tùng gầy, "Với thân phận và địa vị của Thiện Tri Nhất, có lẽ sẽ không đồng ý, không có khả năng giúp hắn làm chuyện này."

Tô Bán Hứa lại dùng chiết phiến gõ gõ trán, "Đây là điểm ta lo lắng nhất, nếu như ta cũng không đồng ý, thật sự sợ hắn vì mặt mũi mà làm liều, đến lúc đó ta không có cách nào báo cáo kết quả."

Lúc này, bên ngoài khu vực dừng chân của Phượng tộc, cũng xuất hiện một người cầm chiết phiến trong tay, quần áo toàn thân trắng như tuyết, mặt ngọc môi đỏ, phong lưu tiêu sái hơn bộ mặt chuột lấm lét của Tô Bán Hứa rất nhiều.Người này không phải là ai khác, chính là thiếu Các chủ của Xích Lan các, Long Hành Vân.Về phần vì sao tới đây, tự nhiên cũng là vì mộ danh mà đến, mộ danh người nào? Ngoại trừ Dữu Khánh ra, không còn ai khác.Thực sự là bởi vì phương thức Dữu Khánh rời khỏi U Giác Phụ lần này quá mức đường đường chính chính, lại còn công khai dùng thân phận Thám Hoa lang đến làm khách Phượng tộc, không hề che giấu chút nào, thế lực lớn một chút chỉ cần hơi có để ý, muốn không biết cũng khó.Thực ra, bây giờ Long Hành Vân rất không muốn lại đối mặt với Dữu Khánh, gã đã rất mất mặt tại Triêu Dương đại hội, không còn mặt mũi nào để gặp lại, trốn còn trốn không kịp, làm sao có thể chủ động tới gần để cho người ta cười nhạo.Nhưng mà người cùng đi bên cạnh gã muốn gặp Dữu Khánh.Là một nữ tử, mặc một chiếc áo khoác vải thô màu xanh cổ đứng, đi giày vải, ống quần có xà cạp, dung mạo không thể nói là đẹp nhưng ngũ quan đoan trang, làn da thuộc dạng đạp hiếm có, trắng nõn nà mịn màng như kem, đôi mắt cũng tương đối đặc sắc, tròng đen lớn hơn người thường làm cho người ta có cảm giác đen bóng và long lanh.Trên người cô ta còn có mùi thơm của thảo dược, hiển nhiên cô ta là loại người lâu dài làm bạn với thảo dược.Nữ tử này tên là Bặc Tang Tang, mặc dù danh tiếng không nổi trong Tu Hành giới, nhưng cũng không phải là hạng người vô danh, trái lại rất có lai lịch, cô ta là đệ tử của "Dược Đồ" , chủ nhân của Tích Lư Sơn, cũng là lão Nhị trong mấy anh em kết nghĩa của Long Hành Vân.

Long Hành Vân gặp cô ta, phải gọi là Nhị tỷ.Tích Lư Sơn bởi vì phạm phải sai lầm gì đó, bị đại tộc trưởng giới hạn phạm vi hoạt động, toàn bộ mọi người bị cấm túc mười năm, chỉ mới dỡ bỏ lệnh cấm không bao lâu.Thịnh hội như Đại Hoang tự, Long Hành Vân đương nhiên là muốn tới xem náo nhiệt.

Gã tới Đại Hoang Nguyên, tự nhiên sẽ không giành danh ngạch của bộ tộc khác, nhất định đi thẳng đến Tích Lư Sơn của Nhị tỷ mình.Nói đến việc này, Long Hành Vân cũng có hối hận, chỉ vì gã nhiều chuyện một câu, nói ra việc cẩu Thám Hoa cũng tới Đại Hoang Nguyên, vì vậy bị Bặc Tang Tang ép cùng đi tới nơi đây.

Bình Luận (0)
Comment