Bán Tiên ( Dịch )

Chương 1028 - Chương 1028: Không Nói Võ Đức (1)

Chương 1028: Không nói võ đức (1)

Tại trước đống lửa trong khu vực trại, đám người Dữu Khánh thấy được người của Trữ Bình Côn từ trong lều đi ra, và cũng nhìn thấy người đó rời khỏi khu trại.

Bọn hắn chỉ chú ý nhiều hơn một chút, chứ không có bất kỳ hành động gì, vẫn ở lại bên đống lửa ăn ăn uống uống, như đang cùng giải trí với các tộc nhân Phượng tộc.Hướng Chân không có chung vui cùng mọi người, cửa vào lều được vén rèm lên, gã ngồi trên ghế xếp nhìn bóng đêm và con người ấm áp vui vẻ bên ánh lửa, trong tay không có thịt cũng không có rượu, rất thanh tịnh.Cho đến khi Mục Ngạo Thiết trở về, Hướng Chân mới tránh ra khỏi cửa, để cho y đi vào, Dữu Khánh cũng đứng dậy.Vừa trở vào bên trong lều, Mục Ngạo Thiết lập tức ghé vào lỗ tai hắn, hạ thấp giọng nói: "Người của Trữ Bình Côn đã đến khu trại Tích Lư Sơn."

Dữu Khánh khẽ gật đầu, xem ra kế hoạch tạm thời vẫn chưa xảy ra chuyện gì ngoài mong muốn, vẫn không cần phải can thiệp điều chỉnh, hắn xoay người lại trở ra ngoài tiếp tục vui chơi.Đợi một hồi lâu, hắn lại nhìn thấy tên thủ hạ kia của Trữ Bình Côn quay trở về, đi vào trong lều.Bên trong lều, thủ hạ của Trữ Bình Côn bẩm báo cho lão ta biết, "Ông chủ, Long thiếu nói rằng hắn không có gửi bất kỳ thư từ nào, hỏi ngài có ý gì?"Trữ Bình Côn đột nhiên híp mắt, "Quả nhiên có vấn đề."

Lão ta lập tức xoay người lại đi đến trước mành vải, thò hai ngón tay vạch mở mành ra một cái khe hở, âm thầm quan sát bên ngoài, nhìn thấy Dữu Khánh đang cười nói, ăn uống cùng tộc nhân Phượng tộc, lão ta liền cất tiếng lẩm bẩm, "Bí mật gặp mặt? Theo ta thấy là muốn dẫn dụ ta đi ra ngoài, tám chín phần mười là tên này muốn hại ta."

Đừng hòng khiến ta bị lừa, phản ứng đầu tiên của lão ta chính là lão tử không đi, để xem ngươi có thể làm gì được ta.Nhưng rồi nghĩ lại, lão ta cảm thấy không cam lòng khi bị người ta làm cho không dám phản ứng lại như vậy.

Vì vậy, lão ta thả rèm cửa xuống, lập tức xoay người, tìm giấy bút, nghiên, mực, nhanh chóng viết xong một phong thư, niêm phong lại rồi giao cho tên thủ hạ kia, "Ngươi chịu khó khổ cực chạy đi một chuyến nữa, lập tức giao bức thư này cho tổng quản Lý ma ma, sau đó cầm thư trả lời của Lý ma ma về đây cho ta.

Nhớ kỹ, nếu trên đường đi gặp phải chuyện gì đó không mong muốn, trước tiên hãy hủy thư đi."

Lão ta vốn dĩ muốn đích thân đến đó, nhưng sau khi xuất hiện tình huống dị thường này, lão ta lo lắng mình sẽ gặp nguy hiểm nếu rời khỏi khu vực trại của Phượng tộc.Lão ta không phải sợ mặt hàng như mấy người Dữu Khánh, mà bởi vì thấy mặc dù đã dùng Xích Lan các để kiềm chế nhưng phía bên Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa vẫn thường xuyên qua lại với Dữu Khánh, điều này khiến cho lão ta cảm thấy khá bất an, với chuyện liên quan đến tính mạng, không có cách nào để đánh cược, lão ta nhất định phải thận trọng."

Vâng."

Thủ hạ nhận lệnh, nhét phong thư vào trong tay áo, giấu kỹ rồi lập tức rời đi.Trữ Bình Côn lại đến trước rèm cửa, vạch ra một khe hở hẹp, âm thầm quan sát phía ngoài...Giữa sườn núi Thiên tộc sơn, đây là nơi Thiên tộc đãi khách, ánh đèn mờ ảo.

Bảo chủ Vạn Hoa bảo ở tại nơi này.

Nàng ta không có nhận được đãi ngộ gì tốt hơn, nơi ở cũng chỉ là một căn nhà tương tự nhà sàn, có ánh đèn mờ ảo lọt ra ngoài, còn có tiếng đàn du dương.Trên đường chuyển thư đi không xảy ra bất kỳ sự cố gì ngoài ý muốn.

Đường đi băng qua đông đảo bộ tộc, ngay phía dưới rất nhiều ánh mắt như vậy, khả năng xảy ra động thủ kỳ thực không lớn, cuối cùng bức thư được an toàn đưa đến trong tay vị lão ma ma kia.Mở mật thư ra, lão ma ma nghiêng người, xoay thư về phía đống lửa nhìn xem, sau đó quay người đạp bậc thang gỗ đi lên nhà sàn, đẩy cửa bước vào.Bên trong nhà gần như được che phủ bằng một lượng lớn tơ lụa tuyết trắng, cách ly khung cảnh đơn sơ và nhìn như không sạch sẽ vốn có, làm cho trông có vẻ không vướng hạt bụi nào, trong này có bố trí hoa tươi và giá đàn.

Trì Bích Dao uyển chuyển lướt đôi tay mảnh mai trên cầm, du dương êm tai.Lão ma ma đóng cửa lại, đi đến ngồi quỳ tại trước giá đàn, đợi nàng ta đàn xong một đoạn, dừng tay lại, bà ta mới dâng bức thư đã xem qua kia lên, nâng ở trên tay cho nàng ta xem.Trì Bích Dao không có đưa tay chạm tới lá thư, chỉ để yên đó nhìn xem, sau khi xem xong, mỉm cười nói: "Thật đúng là một vị Thám Hoa lang tàn nhẫn hung dữ, lại nôn nóng hạ độc thủ như vậy."

Lão ma ma nói: "Hiện tại, Trữ Bình Côn vẫn chỉ đang hoài nghi, hắn cũng không dám khẳng định chắc chắn."

Trì Bích Dao: "Vị Thám Hoa lang đó là người làm ra được chuyện như vậy.

Hồi đó khi tại kinh thành Cẩm quốc, hắn chính là giết người để xông ra, sự hoài nghi của Trữ Bình Côn hẳn là không sai, tám chín phần mười chính là như vậy.

Tuy nhiên, Thiện Tri Nhất và tên gì gì đó của tiền trang thật sự có tham gia sao?"Lão ma ma hỏi: "Bảo chủ, hiện tại làm sao bây giờ?"Trì Bích Dao túy ý gãy gãy mười ngón trên dây đàn, tạo ra một loạt tiếng tình tang, "Nếu Trữ Bình Côn không đích thân đi tới đó, làm sao biết được có phải là cạm bẫy hay không.

Nói hắn đi đi."

Lão ma ma chưa hiểu rõ, âm thầm chờ đợi nàng ta nói tiếp.Sau khi đè tay dừng lại tiếng đàn ngân vang, Trì Bích Dao đứng lên, "Ta cũng phải đi một chuyến lên núi tố cáo mới được, có người muốn đánh đánh giết giết trong thời điểm Đại Hoang tự, sẽ không tốt đối với các vị khách của Thiên tộc.

Vị Đại tộc trưởng đó sẽ quản tới hay là không quản chứ?"Lão ma ma hơi giật mình, không ngờ vị này lại muốn trực tiếp làm lớn chuyện lên như vậy, muốn đẩy sự việc rùm beng lên hướng phá trời, lập tức nhắc nhở: "Bảo chủ, nếu chọc giận vị Đại tộc trưởng kia, e rằng khó giữ được tính mạng vị Thám Hoa lang đó."

Trì Bích Dao: "Lạc Lạc cũng đã tới Đại Hoang tự, đang ở trên núi.

Người bình thường có lẽ sẽ khó giữ được tính mạng, nhưng nếu nàng mở miệng nói vào, vị Đại tộc trưởng đó ít nhiều sẽ cho chút mặt mũi.

Nói cách khác, đến lúc đó, trên đời này, số người có thể bảo vệ được tính mạng của Thám Hoa lang hắn là có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hắn là không quen biết ai trong số rất ít người đó.Nếu muốn đoàn tụ với Chung Nhược Thần, vậy tất nhiên sẽ là chuyện khác, với trượng phu của ái đồ, về tình hay về lý Lạc Lạc đều phải ra mặt bảo vệ cho hắn, đến lúc đó để xem vị Thám Hoa lang này của chúng ta có bằng lòng cúi đầu hay không."

Nói đến đây, chính nàng ta cũng cảm thấy vui vẻ nở nụ cười hạnh phúc.Lão ma ma đã hiểu rồi, đây là muốn dồn ép Thám Hoa lang vào hướng tuyệt lộ, ép cho hắn chỉ còn một con đường để đi.Hai người nhanh chóng đi ra cửa, thân hình Trì Bích Dao lóe lên, giống như Quảng Hàn tiên tử, trực tiếp bay hướng lên núi.Lão ma ma thì đi xuống cầu thang gỗ, yêu cầu người do Trữ Bình Côn phái tới ở lại chờ đợi...Tùy tùng gầy vừa từ bên ngoài trở về, liền vội vã đi vào trong lều, sau khi nhìn thấy Tô Bán Hứa, gã lập tức đến gần nhỏ giọng bẩm báo, "Tiên sinh, đã kiểm tra kỹ càng hẻm núi đó rồi, không có ai, cũng không phát hiện thấy có gì bất thường, các huynh đệ đang ẩn nấp tại đó, nếu như có biến cố gì đó, sẽ lẻn về báo tin."

Sau khi xác nhận không có gì bất thường, Tô Bán Hứa cuối cùng cũng thở phào có phần nhẹ nhõm.Cùng lúc này, Thời Giáp cũng từ bên ngoài trở về khu trại của Phượng tộc, lão ta cũng là trở về sau khi gặp mặt với những người bên ngoài của Quy Kiếm sơn trang, người của lạo ta cũng tham gia lục soát, kiểm tra địa điểm mục tiêu.

Nói một cách chính xác là người của lão ta và người của Tô Bán Hứa đã liên thủ cùng thực hiện lần dò xét này, nếu không họ sẽ không thể yên tâm lẫn nhau.Sau khi trở về, lão ta không về lại trướng bồng của Thiện Tri Nhất, mà trực tiếp đến vén rèm lều Tô Bán Hứa, cất tiếng gọi, "Tô huynh, đi uống rượu."

Tô Bán Hứa lập tức căn dặn người bên cạnh, "Ngươi đi đi! Cẩn thận một chút."

"Vâng."

Tùy tùng gầy lui ra ngoài, lại lần nữa rời khỏi khu trại Phượng tộc.Tô Bán Hứa và Thời Giáp thì đi đến cạnh đống lửa cùng nhau uống rượu ăn thịt.Dựa theo thỏa thuận trước đó, sau khi hai bên phối hợp dò xét địa điểm mục tiêu, xác nhận không có bất thường, liền liên thủ mai phục tại đó, chỉ đợi mục tiêu xuất hiện sẽ lập tức động thủ.Mà lúc này, mục tiêu rõ ràng vẫn còn ở tại trong lều, chưa rời đi.Hai người chờ đợi rất lâu, nhìn thấy cách giờ Tý càng ngày càng gần nhưng mục tiêu vẫn còn chưa có dấu hiệu sẽ rời đi, hai người không khỏi hoài nghi, không biết thông tin Dữu Khánh lấy được có vấn đề gì hay không.Không biết rằng, Trữ Bình Côn đang ở trong lều cũng đã có phần nôn nóng.

Lão ta đi đi lại lại, bởi vì người lão ta phái đi gửi thư mãi vẫn chưa trở về.

Bình Luận (0)
Comment