Bán Tiên ( Dịch )

Chương 1033 - Chương 1033: Chưa Chắc Là Chuyện Xấu (2)

Chương 1033: Chưa chắc là chuyện xấu (2)

Nghe những lời này, Ngân Sơn Hà đại khái đã hiểu được, trong lòng cũng âm thầm cảm thán, sát nhân trong vô hình, không hổ là đệ tử của Dược Đồ, sau việc, phía Thiên tộc cũng không truy cứu được trách nhiệm nàng ta.Ông ta tương đối cảnh giác, nhìn nhìn xung quanh, nói: "Được rồi, nơi đây không phải nơi nói những chuyện này, trước tiên trở về đã."

Nhưng mà, khi mấy người vừa mới quay người đi được mấy bước, phía sau liền truyền đến một tiếng gọi, "Long Hành Vân."

Long Hành Vân nghe giọng nói này rất quen thuộc, ba người đồng thời quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một bóng người lóe lên, hạ xuống sau lưng bọn họ.Người tới mặt ngọc đội tử kim quan, môi son mũi ưng, mày kiếm mắt sao, ung dung tuấn dật, khoác áo choàng đen, không phải ai khác, chính là Tam động chủ Thiên Vũ của Thiên Lưu sơn.Long Hành Vân hơi giật mình, lập tức kinh ngạc hành lễ chào: "Tam thúc, sao ngài lại tới đây?""Xin chào Tam động chủ."

Ngân Sơn Hà nhanh chóng hành lễ.Bặc Tang Tang thì thờ ơ đứng sang một bên, nàng ta không nhận biết người trước mắt này.Thiên Vũ vừa nhấc tay ra hiệu miễn lễ, vừa trả lời cho Long Hành Vân biết, "Lần đầu tiên diễn ra Đại Hoang tự, đến coi xem là như thế nào, để tương lai có gặp chuyện dễ quyết định.

Long Hành Vân, tại sao ta lại nghe nói ngươi chạy đến đây gây rối nữa rồi?"Long Hành Vân vội đáp: "Không có, Tam thúc ta thật sự không gây ra chuyện gì."

Thiên Vũ: "Ngươi mới bị Thiên tộc dẫn lên núi, ngươi cho rằng ta không biết sao? Hiện tại, ngươi càng ngày càng không thành thật, ngay tại trước mặt ta cũng dám trợn tròn mắt nói dối.

Xem ra không dạy cho ngươi một chút bài học là không được rồi."

Thấy y chuẩn bị ra tay, Long Hành Vân lập tức hoảng hốt, nếu thật sự bị vị này đánh, đó chính là bị đánh oan uổng, chẳng những không có ai giúp mình, ngay cả Ngân Sơn Hà cũng phải đứng sang một bên nhìn gã bị đánh, sau đó, ngay cả nơi để nói lý lẽ cũng không có, gã vội vã giãi bày: "Tam thúc đã hiểu lầm rồi, thật sự không có gây chuyện gì, Thiên tộc tìm ta là để xác minh tình huống..."

Gã nhanh chóng kể ra chuyện Trữ Bình Côn và Dữu Khánh, và cả quá trình mình tham gia vào trong đó, hơn nữa còn kể lại chi tiết hơn những gì đã nói cho Bặc Tang Tang và Ngân Sơn Hà biết.Sau khi nghe xong, ánh mắt Thiên Vũ lấp lóe bất định.Long Hành Vân thì cẩn thận từng li từng tí dõi mắt nhìn y, quan sát phản ứng của y, không biết có phải vì bóng đêm hay không, gã cảm thấy sắc mặt của vị Tam thúc này dường như trở nên âm trầm hơn cả lúc trước.Đột nhiên mặt gã biến sắc, chợt thấy hoa mắt.Sợ cái gì tới cái đó, bốp! Một cú tát dữ dội cuối cùng vẫn quất lên trên mặt gã ta, khiến cho gã loạng choạng, suýt chút nữa ngã lăn ra đất, chiết phiến vốn cầm rất tiêu sái trong tay cũng rời khỏi tay, may mà được Bặc Tang Tang vung tay đỡ lấy.Khóe miệng chảy máu, Long Hành Vân ôm gương mặt ồm ồm nói, "Tam thúc, ta..."

Cũng không biết có phải là gã cảm thấy oan ức hay muốn biện minh gì đó hay không.Và đúng như dự đoán, Ngân Sơn Hà quả nhiên không chút động lòng, quả nhiên vẫn đứng ở một bên nhìn gã bị ăn đòn."

Một cái tát này là ta tát thay cha ngươi!" Thiên Vũ chỉ vào mũi Long Hành Vân cất tiếng răn dạy, sau đó nghiêm khắc cảnh cáo, "Ngươi không biết nơi này là nơi nào sao? Mù lòa xen tay vào làm gì? Nếu thật sự gặp phải tai vạ gì tại nơi này, ngay cả Đại thánh cũng chưa chắc đã có thể bảo vệ được ngươi.

Ngươi thành thành thật thật nghe cho kỹ lời ta nói đây, ngươi muốn tới đây chơi đùa thì lo chơi đùa cho vui vẻ, đừng gây chuyện thị phi cho ta, nếu không, ta đánh gãy chân của ngươi.

Có nghe rõ hay không?""Vâng."

"Cút!"Long Hành Vân lập tức quay đầu bỏ chạy, mang theo một dấu bàn tay in rõ trên gương mặt.

Bặc Tang Tang quay đầu lại thoáng nhìn một cái rồi cũng rời đi.

Ngân Sơn Hà thì cách không chụp lấy cây quạt xếp rơi trên mặt đất vào trong tay, sau đó lễ độ thi lễ chào Thiên Vũ rồi mới xoay người lướt đi, đuổi theo Long Hành Vân.Ánh mắt âm tình bất định, Thiên Vũ nhìn theo...Đám mây đen ngăn cản ánh trăng đã trôi đi, thân ảnh Dữu Khánh lại xuất hiện, quay trở về dưới sự áp giải của nhân viên Tiên tộc.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết thấy hắn bình an trở về, đều thở phào nhẹ nhõm.Những người bị vạch đất làm lao tù cấm túc tại đây, không ai có thể tránh khỏi bị thẩm vấn, nhóm bốn người bọn hắn là những người bị thẩm vấn cuối cùng.

Lúc trước, bọn hắn bị mang đi cùng lúc, nhưng sau đó bị tách ra thẩm vấn riêng.

Hai người bọn họ được đưa trở lại trước.

Vừa rồi, bọn họ lâu không thấy Dữu Khánh trở lại, rất lo lắng hắn xảy ra chuyện.Trở về lại trong ô vuông, Dữu Khánh tiếp tục thành thật đứng yên tại đó.

Nhân viên áp giải đưa người về tới nơi liền rời đi.Hai người Nam, Mục quan sát kỹ càng toàn thân Dữu Khánh một lúc, không phát hiện thấy có thương tích gì, nhưng Nam Trúc vẫn cất lời hỏi, "Không làm gì ngươi chứ?"Dữu Khánh: "Thái độ thẩm vấn không tốt, bọn họ hung hăng cũng là chuyện bình thường, nhưng không có tra tấn, các ngươi thì sao?"Nam Trúc đáp: "Cũng vậy."

Mục Ngạo Thiết gật gật đầu.Dữu Khánh quét mắt đảo qua, phát hiện thấy thiếu một người, ồ lên, hỏi: "Hướng Chân vẫn chưa quay lại à?""Chưa.

Đúng là có chút quái lạ, chuyện không có liên quan gì đến hắn, thời gian thẩm vấn hắn trái lại dài nhất..."

Nam Trúc đang nói, bỗng nhiên phì cười, hắc hắc nói: "Nói đi cũng phải nói lại, với đức tính của hắn, nói được hai câu lời nói liền thường thường giống như mạnh miệng nói ngang, sợ là không dễ dàng nói lưu loát, sẽ không phải là chỉ có mình hắn bị tra tấn nha?"Trong giọng điệu của gã có cảm giác có phần hả hê, có lẽ là vì không có cảm tình gì, cho nên không hề lo lắng cho tính mạng của Hướng Chân, dù sao thì Hướng Chân không được xếp vào là người của mình.Dữu Khánh bất mãn với thái độ của gã, lườm tên này một cái, hỏi: "Các ngươi không có nói ra điều gì không nên nói chứ?"Nam Trúc giang hai tay ra, chớp chớp mắt nói: "Chúng ta chẳng biết gì cả nha, có thể nói ra được cái gì?" Bộ dạng gian trá bộc lộ hết sức rõ ràng.Nhưng mà, trò khôn vặt không giải quyết được vấn đề lớn, hiện thực lại rất rõ ràng, thừa dịp Hướng Chân không có ở đây, gã không thể không nhỏ giọng nói ra sự lo lắng trong lòng, "Chúng ta có thể cứng miệng không nói gì, nhưng Thiên tộc cuối cùng chưa chắc sẽ nói lý lẽ với chúng ta a!"Gã dùng một ngón tay chợt gõ gõ lên eo, phát ra âm thanh "Boong boong" khá cứng rắn, rồi hạ thấp giọng nói: "Nếu không còn cách nào khác, e rằng chỉ có thể dùng tới thứ này."

Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết nhìn đường viền hình dạng của đồ vật sau lớp y phục, dù cho bị y phục ngăn cách bọn hắn cũng có thể đoán được đó là Thiên Dực lệnh.

Tên mập này đang tỏ ý rằng tại thời khắc mấu chốt gã sẽ sử dụng bảo vật này để chạy trốn.Hai người không có phản ứng gì với thứ này, bởi vì ý nghĩ là tốt, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, dùng một thứ lúc linh lúc mất linh như vậy để cứu vớt tính mạng tại thời khắc mấu chốt thực sự không khỏi quá không đáng tin cậy, hai người đều không có trông chờ vào nó, chỉ có một mình Nam Trúc tự mơ tưởng mà thôi.Trên thực tế, Dữu Khánh không có bất kỳ lo lắng gì cho tính mạng của bọn hắn, bởi vì tại thời khắc mấu chốt, hắn không phải là không có biện pháp để tự bảo vệ mình, ví dụ như đưa ra phương pháp mở ra tiên phủ của Bách Hoa tiên tử, để cho bên này đi vào trong đó chơi với Ong chúa đi, chỉ là biện pháp đó sẽ gây ra vô vàn rắc rối, chưa đến lúc không còn cách nào khác hắn sẽ không làm như vậy.Chính là vì như thế, hắn ổn định lại tâm thần, ung dung liếc mắt nhìn về phía Thiện Tri Nhất và Tô Bán Hứa, xùy một tiếng có vẻ khá hứng thú, "Thiên tộc xuất thủ chưa chắc là chuyện xấu.

Hiện tại chuyện ta cảm thấy hứng thú nhất chính là, sẽ có kẻ nào vớt hai nhóm người này ra ngoài hay không? Ta muốn nhìn xem, đến cùng thì đó là ai? Mẹ nó..."

Đối với kẻ trốn trong bóng tối âm mưu hãm hại mình, trong giọng nói của hắn bộc lộ ra rất rõ ràng sự không cam lòng, và rất muốn tính sổ.Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng đồng loạt nhìn về phía hai nhóm người bên kia.Ngẫm nghĩ lại kỹ hơn một chút về những lời của Dữu Khánh, trên mặt Nam Trúc bộ lộ ra biểu cảm đầy ẩn ý sâu xa.Vẻ mặt Mục Ngạo Thiết cũng đầy trầm tư, đại khái đã hiểu được ý của lão Thập Ngũ.

Bình Luận (0)
Comment