Bán Tiên ( Dịch )

Chương 1037 - Chương 1037: Mưa Lửa (2)

Chương 1037: Mưa lửa (2)

Cảm thấy quần áo mặc trên người đã sắp bốc khói, Trì Bích Dao quay đầu lại tức giận mắng, "Đều là do súc sinh lông lá nhà ngươi gây chuyện."

Khuôn mặt Thiên Vũ có chút dữ tợn đáp lại, "Tiện nhân, nếu như ngươi không phái người xúi giục Long Hành Vân, ta làm sao lại làm như vậy?"Bên trong khu trại của Quỳ tộc, Quỳ Quỳ lại chỉ đến ánh sáng chói lọi trên Thiên tộc sơn, kinh ngạc hỏi: "Đó là cái gì?"Một bàn tay đột nhiên vỗ vào mặt gã, một tay đẩy gã sang một bên.Quỳ Quỳ lảo đảo bước sang một bên, quay đầu liền mắng, "Móng vuốt của ai..."

Nhưng chợt nhận ra đây là gia gia Quỳ Bảo của mình, gã vội co rụt cổ lại, lời mắng còn chưa nói xong đã phải nuốt trở vào.Lúc này Quỳ Bảo không có tâm trạng so đo với gã, nhìn chằm chằm động tĩnh trên Thiên tộc sơn, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Đại tộc trưởng đã xuất thủ.

Kẻ nào to gan lớn mật như vậy, lại dám gây sự ở trên núi?"Lại một cơn gió không hiểu ra sao thổi qua, những người nhạy cảm nhận thức được đó là pháp lực của người nào đó quét qua, một tràng âm thanh nho nhỏ rầm rì vang lên, không thể nói rõ được đó là âm thanh gì, có phần giống như vô số côn trùng đang bò, hoặc như là âm thanh vô số con kiến đang gặm nhấm, đám người Dữu Khánh bị giam cầm dồn dập nhìn xung quanh.Âm thanh tựa như đến từ bốn phương tám hướng, Nam Trúc đột nhiên chỉ tới một thân cây ở bên cạnh mép sườn núi, "Nhìn kìa!"Mọi người nhìn về phía đó, nhìn thấy giống như có một đám sương mù bốc lên từ trên cây, dưới ánh trăng, thân cây đó trong nháy mắt liền biến thành trủi lủi, tất cả lá cây đột nhiên bay đi, chỉ còn lại cành cây trơ trụi.Không chỉ có thân cây này bị mất lá trủi lụi, trên toàn bộ Thiên tộc sơn dường như không có nơi nào gặp được may mắn, mọi người nhìn thấy vô số đám đen lớn bay lên trời, trong nháy mắt liền che kín bầu trời, ngăn chặn ánh trăng, che chắn những vì sao lấp lánh.Nhưng rồi rất nhanh sau đó, trăng sao lại hiện ra, nhìn thấy lá cây tụ tập lại như một đám mây đen giống như một con chim to sà xuống một nơi nào đó.Nhìn cảnh này, Dữu Khánh có cảm giác quen thuộc, hình như đã gặp được ở đâu đó.Mở to mắt nhìn chằm chằm, Thiện Tri Nhất cất tiếng lẩm bẩm, "Thiên Thủ Phiên Vân quyết."

Thời Giáp ở gần bên nghe được, kinh ngạc hỏi: "Là Địa Mẫu?""Chim to" đang từ trên trời sà xuống đột nhiên rơi xuống như một cơn lốc xoáy.

Cơn lốc xoáy do vô số lá cây tụ tập thành rơi lên trên cự chưởng ngọn lửa, nhanh chóng xoay tròn rồi bọc lấy nó.Lúc ban đầu, những lá cây bám vào trên cự chưởng đều nhanh chóng bị sấy khô, bốc cháy thành ngọn lửa, khi số lượng lá cây rớt xuống càng ngày càng nhiều, và tốc độ bao phủ tăng nhanh, không chỉ ngọn lửa bị dập tắt mà ngay cả khói ở bên trong cũng không thấy có chút nào lọt ra được qua các kẽ hở của đám lá cây chồng chất lên nhau, dường như đã bọc kín hoàn toàn bàn tay lửa.Sau khi lá cây đã bao bọc lại toàn bộ thành một quả cầu, quả cầu lá khổng lồ tiếp tục xoay tròn xoay chuyển bay lên trời.Oanh! Một con hỏa long đột nhiên vọt ra khỏi vỏ, bay lượn một hồi trong không trung, trong khi đám người trên núi dưới núi đang say mê nhìn cảnh tượng ngoạn mục này, con hỏa long oai phong đó đột nhiên lao xuống, đâm thẳng vào quả cầu lá khổng lồ vẫn đang xoay tròn kia.Oanh! Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa.Hỏa long cùng quả cầu lá khổng lồ cùng nhau hủy diệt trong bầu trời đêm, trông giống như là lao vào trong quả cầu, cũng có vẻ giống như nó đã đốt cháy quả cầu khổng lồ, cả hai đều tan vỡ, tan vỡ thành cơn mưa hoa đầy trời, vô số lá cây bốc cháy rơi xuống, ánh lửa bập bùng lập lòe khắp bầu trời, mưa lửa đầy trời hạ xuống.Cảnh tượng này thực sự hùng vĩ và đẹp đẽ, bất kể là người ở gần hay người ở xa, đều đang ngước nhìn khung cảnh tuyệt đẹp này, giống như là một chùm pháo hoa không gì sánh nổi đang nở rộ.Ngẩng đầu nhìn lên trời, Nam Trúc chậc chậc nói: "Đây là đang chơi trò gì vậy chứ ? Trên núi có nhiều cây cối như thế, cả một đống mưa lửa như vậy rơi xuống, chẳng phải là muốn đốt cháy Thiên tộc sơn sao?"Hướng Chân quay đầu lại, hiếu kỳ đánh giá gã, phát hiện ra rằng mối quan tâm tán nhảm của vị này thực sự không giống ai, cảnh tượng chiến đấu đẹp như mơ giữa các cao thủ như vậy, có thể nói là có thể ngộ mà không thể cầu, phải nên tập trung lĩnh ngộ khả năng kiểm soát, điều khiển kỳ diệu trong đó mới đúng, nhưng tên mập này lại đi lo lắng cho hoa hoa cỏ cỏ trên núi.Rất nhanh sau đó, Nam Trúc há hốc mồm, phát hiện thấy sự lo lắng của mình là quá dư thừa.Khi cơn mưa lửa rơi xuống đến một độ cao nhất định, chúng liền ùn ùn dừng lại và tiếp tục bốc cháy trong không trung.Trước ánh sáng vô số ngọn lửa bốc cháy làm nền, đám người đứng tại xa xa gần gần ngước nhìn lên, nhận thấy toàn bộ bầu trời phía trên Thiên tộc sơn giống như được bao phủ bởi một mèn ánh sáng vàng kim khổng lồ, bảo vệ toàn bộ Thiên tộc sơn.Dưới ánh trăng sao, cảnh tượng tuyệt đẹp này không có cách nào diễn tả được bằng lời, khiến cho không biết bao nhiêu người phải cất lời cảm thán.Chỉ với việc thi pháp bao phủ một ngọn núi to lớn như vậy đã có cảm giác gần như là thần tích, trong thiên hạ hiếm người có thể làm được.Khi đống lá cây rơi trên tầng bảo vệ dần dần cháy hết, ánh sáng vàng kim trên màn sáng bảo vệ cũng dần dần tan biến, cho đến khi hoàn toàn biến mất, tấm màn bảo vệ trên không trung mới biến mất, vô số tro tàn rơi xuống.Trên mặt đất tựa như có một tầng tuyết bao phủ, Nam Trúc vung ống tay áo, thi pháp quét sạch đám tro bụi tích tụ dưới chân.Những người đứng chung một chỗ với gã lập tức gặp phải tai họa, tro bụi bay tung tóe khắp nơi trước mắt, mấy người nhận thấy tên mập này cứ luôn làm ra những việc không thể tưởng tượng nổi.Dữu Khánh không vui hỏi: "Lão Thất, ngươi làm gì vậy?"Nam Trúc: "Vạch kẻ đều bị tro bụi che phủ, lỡ như không nhìn thấy được giới hạn, đạp chân ra ngoài, chẳng phải sẽ bị chết oan uổng sao?"Mấy người cúi đầu nhìn xuống, cảm thấy có lý, vì vậy đều cùng nhau quét sạch bụi bặm.Những người khác nhìn về phía bên này, không rõ mấy tên đó vểnh mông giày vò như vậy làm gì.Tro tàn vẫn còn tiếp tục từ trên trời lả tả rơi xuống, Thiên Vũ và Trì Bích Dao đã hạ xuống mặt đất từ lâu cũng ngước mặt nhìn lên bầu trời.Trì Bích Dao tất nhiên cũng nhận ra được, là bạn thân của nàng ta đã xuất thủ giải vây, nên người muốn thiêu sống bọn họ đến chết mới thả cho bọn họ một lần.Người phụ nữ vẻ mặt lạnh lùng kia của Thiên tộc cũng dẫn theo người đến tìm bọn họ, giọng điệu lạnh lùng nói: "Các ngươi muốn tiếp tục đánh nữa, hay là đi theo ta? Tự các ngươi lựa chọn."

Bình Luận (0)
Comment