Hắn đã thoát ra khỏi trạng thái lo lắng hoảng sợ chạy trối chết lúc ban đầu, đã bình tĩnh trở lại, đã khôi phục suy nghĩ bình thường, trong lòng đã có cơ sở, cho nên hắn quyết định không chạy nữa.Quay đầu lại nhìn về phía hai vị sư huynh vẫn còn đang hì hục đánh tù binh như đánh bao cát, sau một thoáng suy nghĩ, hắn cất tiếng ngăn cản: "Được rồi, đừng đánh nữa, lưu mạng lại cho hắn đi, một lúc nữa có khả năng hữu dụng."
Nghe được lời này, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức dừng tay lại.Nam Trúc bước tới hỏi, "Có ý gì vậy? Không thẩm vấn nữa à?"Mục Ngạo Thiết thì kéo tên tù binh đầm đìa máu tươi, vô cùng thê thảm đó trở lại.Dữu Khánh: "Mọi người thay phiên nhau nghỉ ngơi, nỗ lực nhanh chóng hết sức khôi phục trạng thái thân thể đi.
Bọn họ không nhìn thấy người theo dõi nữa, ắt sẽ có kẻ khác tìm tới."
Trong núi rừng rậm rạp, Tô Bán Hứa dẫn theo tùy tùng cường tráng lướt đi đến một chỗ trong rừng, tùy tùng gầy từ trên cây cao nhảy xuống đón.Bốn vị tùy tùng từ khi bị Thiên tộc tra tấn thẩm vấn đến nay, thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng lúc này cần có người để dùng, nói chính xác là không có quá nhiều nhân thủ tin cậy để sử dụng, nhất là loại người bị cực hình gần chết vẫn có thể giữ kín miệng, cho nên chỉ có thể cố mà tiếp tục sử dụng.Cũng may mà bên này có tiền, không tiếc tiền mua sắm thuốc trị thương trị liệu tốt nhất, trải qua một đêm nghỉ ngơi, đã không còn vấn đề gì lớn.Tô Bán Hứa hỏi: "Tình hình như thế nào?"Tùy tùng gầy đáp: "Không hiểu có chuyện gì xảy ra, trên đường đang bay đột nhiên đáp xuống, dường như xảy ra biến cố gì đó..."
Tô Bán Hứa cắt lời, "Ta biết chuyện đó rồi, chuyện gì xảy ra sau đó."
Y chính là nhận được báo cáo nên khẩn cấp đuổi tới, vốn định âm thầm chú ý hướng đi của đám người Dữu Khánh, không nghĩ tới đột nhiên xảy ra biến cố."
Nhóm người Thám Hoa lang không biết đã trốn đi đâu, người của Tích Lư sơn rõ ràng cũng đang tìm kiếm bọn hắn.
Không biết có phải tìm được cái gì hay không, có một người rời đi, còn một người tiếp tục tìm kiếm.
Vừa rồi kẻ tìm kiếm đã bị Hướng Chân đột nhiên xuất hiện chém giết phi kỵ rớt xuống rồi.
Chúng ta đoán rằng Thám Hoa lang có thể cũng ở nơi đó, đã nói huynh đệ âm thầm lẻn đến dò xét."
Tô Bán Hứa trầm ngâm, "Chém giết tọa kỵ của Tích Lư sơn, đã đến mức độ trực tiếp động thủ, xem ra tên nữ đồ đệ kia của Dược Đồ nói báo thù thật đúng là không phải chỉ nói miệng mà thôi."
Tùy tùng cường tráng ở bên cạnh lo lắng nói: "Tích Lư sơn có tiếng là có cừu tất báo, nếu như Dược Đồ tham gia vào, e rằng sự việc sẽ có thêm chút phiền phức."
Tô Bán Hứa xòe mở quạt xếp ra, phe phẩy, ngoài cười nhưng trong không cười, hừ lạnh một tiếng, "Hắn tốt nhất có chừng có mực, đừng tưởng rằng trốn ở Đại Hoang Nguyên có vị Đại tộc trưởng đó chống lưng thì không có ai dám động tới hắn."
Tùy tùng gầy nói: "Còn có chuyện này, khi Hướng Chân chém giết phi kỵ thì dường như không chỉ kinh động đến chúng ta, hình như còn có bóng người khác trốn tránh, giống như có đến mấy nhóm người cùng chen tay vào việc này."
Tô Bán Hứa gật gật đầu thể hiện đã biết được, "Tiếp tục theo kỹ."
"Vâng."
Tùy tùng gầy lập tức lại bay lên trên tán cây, quan sát tình hình.Tô Bán Hứa lôi công cụ ra, viết một bức mật tín, giao cho tùy tùng cường tráng, căn dặn một câu, "Nhanh chóng hết sức gửi đến đó."
"Vâng."
Tùy tùng cường tráng cầm lấy bức thư, nhanh chóng rời đi.Đột nhiên, tùy tùng gầy lại từ trên cây nhảy xuống, "Tiên sinh, có người đến, hình như là nhóm người Bặc Tang Tang và Long Hành Vân."
Tô Bán Hứa lập tức lắc mình lướt lên trên cây, nấp ở trong tán cây âm thầm quan sát xung quanh, quả nhiên nhìn thấy năm con phi kỵ chở người bay xoay quanh trên núi rừng.Dưới sự chỉ dẫn của kẻ theo dõi từng đến đây, nhóm người Bặc Tang Tang lần lượt lao xuống, vọt vào trong rừng cây, mùi hôi tanh nơi này vẫn chưa tan.Người theo dõi chuẩn xác tìm đến nơi đào ra đống bài tiết dính máu kia, chỉ vào đó, nói ra: "Cô cô, nhìn xem, tại đây."
Bặc Tang Tang không để ý tới mùi hôi khó ngửi, bẻ một đoạn cành cây, quẹt lấy một chút vết máu đã khô, đưa lên mũi ngửi ngửi.Long Hành Vân nín thở đi tới bên cạnh, xem xét, hiếu kỳ hỏi: "Nôn ra máu mà có thể nôn nhiều như vậy sao? Lại còn lấy nhiều đất như vậy để vùi lấp trong một cái hố.
Đào hố trước khi thổ huyết chăng?"Bặc Tang Tang liếc nhìn gã một cái, ném cành cây xuống rồi nói: "Không phải thổ ra, là ị ra."
Long Hành Vân sửng sốt, ngay lập tức sắc mặt đại biến, quay đầu rời đi, lúc này mới biết bài xuất ra máu là bài xuất như thế, thật là kinh tởm, trong lòng đang tự mắng mình, lão tử vậy mà lại đi nhìn cứt của cẩu Thám Hoa ị ra.Ngân Sơn Hà thì lấy tẩu thuốc ra, châm lửa, bắt đầu phì phèo phun khói.Trong khi đó, Bặc Tang Tang không có phản ứng gì bài xích đối với thứ dơ bẩn này.Nói người kiểm tra xung quanh một lượt xong, cô ta lại dẫn người bay lên không trung tìm kiếm.Sau khi đảo mấy vòng trong không trung, Ngân Sơn Hà đảo mắt nhìn quét khắp nơi, phát hiện thấy tình hình không thích hợp, vội vàng nhắc nhở: "Tang Tang cô nương, nếu như thật sự đã trúng độc của cô nương, chắc hẳn không trốn được xa, nói cách khác, người mà cô nương phái đi theo dõi cũng không có khả năng bay xa, nhưng ngươi nhìn xem xung quanh đi, đâu thấy bóng dáng người của cô nương ở đâu.Trừ khi là người theo dõi phát hiện thấy mục tiêu rồi truy đuổi đi xa, nếu không chính là người của cô nương đã xảy ra chuyện.
Bất kể là nguyên nhân nào, đều chứng tỏ mục tiêu không rơi vào tình cảnh mà cô nương nói, bọn hắn chưa đánh mất năng lực hành động.
Việc này có khả năng ẩn chứa nguy cơ, theo ta, không nên tiếp tục hành động lỗ mãng nữa."
Ông ta phản đối cách truy sát Dữu Khánh công khai, trắng trợn như vậy, và cũng không hi vọng Long Hành Vân làm như vậy, điều này không phải hoàn toàn vì để thực hiện lời hứa với Dữu Khánh lúc trước, mà còn vì Dữu Khánh cũng là người có chút bối cảnh, quan hệ giữa Thiên Lưu sơn và Minh tăng rõ ràng ra đó, Minh tăng lại từng đứng ra bảo vệ Dữu Khánh.Có một số việc âm thầm động thủ thì không sao, nhưng thực hiện công khai sẽ không thích hợp, Minh tăng sẽ không biết chuyện phía bên bọn họ nói chuyện không giữ lời chăng?Minh tăng là người nắm giữ thông đạo ra vào Thiên Lưu sơn, sau này Xích Lan các qua lại Thiên Lưu sơn, có cần phải lo lắng hay không chứ?Bặc Tang Tang trầm mặc, không thể không thừa nhận Ngân Sơn Hà nói có lý, không thể không thừa nhận về phương diện này mình quả thực không bằng loại người từng trải như Ngân Sơn Hà, nhưng cô ta cực kỳ khát vọng tìm hiểu được sự thực tại sao đám người Dữu Khánh đã bị trúng độc mà vẫn còn có thể sống sót chạy trốn.Đối với loại khát vọng này, ngoại nhân là không thể hiểu được.Cho nên cô ta vẫn chưa ngừng lại việc tìm kiếm.Đúng lúc này, một cơn gió thổi tới, cũng cuốn đến một chiếc lông chim bay lượn theo gió.Những người khác đều không có để ý đến, chỉ có Ngân Sơn Hà đảo mắt qua thì nhận ra được điều gì đó, ông ta duỗi tay cách không chộp lấy, đặt tại đầu ngón tay.Tất cả mọi người đang khống chế phi kỵ bay lượn xung quanh trên không đều chú ý tới hành động khác thường của ông ta, lục tục tới gần nhìn, lần lượt phát hiện thấy vết máu trên chiếc lông chim đó, dưới ánh mặt trời, vết máu đỏ tươi hiện rõ trong mắt.