Phượng Kim Kỳ giấu mình dưới tấm da thú màu đỏ tươi, lẳng lặng nhìn Xích Lan các chủ đứng ở trước mắt mình.Khách nhân tới, ông ta không đi ra ngoài nghênh tiếp, cũng không có đứng lên đón chào, cảnh tượng đích thân ra ngoài hoan nghênh Dược Đồ lúc trước không có xuất hiện với Xích Lan các chủ.Tuy rằng tu vi cảnh giới của Xích Lan các chủ không khác biệt lắm với Dược Đồ, thậm chí thực lực càng sâu hơn Dược Đồ, và còn có Thiên Lưu sơn làm bối cảnh, nhưng trong mắt Phượng Kim Kỳ, bà ta thực sự không quan trọng, hai người không có qua lại gì, chỉ đơn giản là có tư cách đối thoại với ông ta mà thôi, mức độ trọng yếu thua xa Dược Đồ.Đương nhiên, không đến mức ngay cả "Mời ngồi" cũng không có, chỉ là Xích Lan các chủ rất cưng chiều cái mông của mình, không muốn chạm tới cái ghế không được chú trọng tại trong bộ lạc, một bên ghế tựa hồ dính đầy bẩn, bà ta thực sự không ngồi xuống nổi.Sau một phen giao lưu, hiện trường rơi vào trầm tĩnh.Xích Lan các chủ vừa tới đây tự nhiên trước tiên liền xác định xem lời Dữu Khánh nói, kết quả phát hiện được lời Dữu Khánh nói không có sai, quả thực có hai người phía bên U Nhai đã bị bắt cóc, tôn nữ của tộc trưởng cùng với hộ vệ của Phượng tộc bị mất tích, đầu quan tộc trưởng truyền thừa của Phượng tộc đúng là cũng bị lấy cắp.Tuy nhiên, bà ta tự nhiên vẫn là nói giúp cho con trai của mình, hi vọng Phượng Kim Kỳ trước tiên có thể thả tự do cho con trai mình rồi nói tiếp.Phượng Kim Kỳ nhìn chằm chằm bà ta, trầm mặc một hồi rồi đưa ra câu trả lời giống như với Dược Đồ, "Xích Lan, bất kể có phải là con trai của ngươi làm hay không, về tình về lý phải chăng đều cần để cho Phượng tộc ta hỏi rõ một chút đã rồi nói tiếp? Bất chấp tất cả thả người ra trước, ta cũng không tiện giải thích cho mọi người trong tộc."
Xích Lan các chủ trầm mặc một hồi, không phải là không thể lý giải sự khó xử của đối phương, về việc này, đổi là Xích Lan các, nếu như có người cực kỳ hiềm nghi thì cũng không khả năng không hề quan tâm mà trực tiếp thả người, suy nghĩ một chút, bà ta nói: "Ta muốn đi gặp Dược Đồ."
Phượng Kim Kỳ bình tĩnh đều đều nói: "A Lạc."
A Lạc Công lập tức đi tới đưa tay ra mời, "Mời Các chủ đi theo ta."
Xích Lan các chủ khẽ gật đầu chào Phượng Kim Kỳ, sau đó xoay người rời đi.Nơi Dược Đồ dừng chân cách đây cũng không xa, Xích Lan các chủ rất nhanh liền gặp được người, vừa gặp mặt tự nhiên liền dò hỏi xem Dược Đồ ứng đối việc này như thế nào.Kết quả, Dược Đồ cũng bình tĩnh toát ra một câu nói kia, "Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc."
Xích Lan các chủ hơi nhướng mày, "Theo lý thuyết, đừng nói là Phượng tộc có người mất tích, cho dù đồ đệ của ngươi thật sự giết chết người của Phượng tộc, với vai trò của ngươi tại Đại Hoang Nguyên, Phượng tộc có rất nhiều trường hợp cần cầu ngươi, cho dù là vì tương lai của tộc nhân, Phượng Kim Kỳ cũng không có khả năng không nể mặt ngươi, ngươi thành thật nói cho ta biết, việc này có phải là có dấu nội tình gì khác hay không?"Bà ta nhớ kỹ lời nhắc nhở trước đây của Dữu Khánh.Dược Đồ trong lòng căng thẳng, việc này quả thực có nội tình, Phượng Kim Kỳ nể mặt lão ta, ám chỉ cho lão biết, nhưng lão ta không thể nói với ngoại nhân, vì vậy lão chỉ có thể nói một cách mơ hồ: "Dù sao cũng phải để cho Phượng tộc hỏi đã chứ?"Xích Lan các chủ nhíu mi, chậm rãi nói: "Nếu ngươi đã không nôn nóng, vậy được, ta chờ cùng ngươi."
Trong đại sảnh trên thân cây, A Lạc Công lóe lên tiến vào, bước nhanh đến trước mặt Phượng Kim Kỳ trông bộ dạng như đang ngủ gật, "Tộc trưởng, tên Trữ Bình Côn mất cánh tay kia lại tới rồi, lại đi đến chỗ Nhị lang."
Phượng Kim Kỳ: "Lí do."
A Lạc Công: "Nghe nói vẫn là vì chuyện kinh doanh đặc sản Phượng tộc, vẫn còn hi vọng có thể đạt thành giao dịch cùng Phượng tộc."
Phượng Kim Kỳ nhẹ giọng thở dài, "Chỉ mong vậy đi."
Đến nửa đêm, sau khi bước vào lãnh địa của Phượng tộc, cuối cùng nhóm người Dữu Khánh đã đến được Phượng Đầu lĩnh, trong đại sảnh trên thân cây đã có người chờ đợi bọn hắn từ trước, Dược Đồ và Xích Lan các chủ cũng có mặt tại đây.Một nhóm người mới tiến vào phạm vi Phượng tộc không lâu, phía bên này đã nhận được tin tức, ước tính đại khái thời gian bọn hắn đến đây, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, Phượng Kim Kỳ cũng gọi Dược Đồ và Xích Lan các chủ cùng tới đây.Khiêng theo hai người không biết là "Con tin" hay là "Nghi phạm" đi vào, mấy người Dữu Khánh nhìn thấy nhóm người này nhưng đều không bị choáng ngợp trước đội ngũ mạnh mẽ đó, dõng dạc tiến lên bái kiến.Sau khi hành lễ, Dữu Khánh nói người cứu tỉnh lại Bặc Tang Tang và Long Hành Vân.Sau khi tỉnh lại, hai người nhìn nhìn cảnh tượng xung quanh, rồi nhìn những người có mặt nơi này, không dám to tiếng."
Sư phụ."
Bặc Tang Tang gọi một tiếng."
Mẹ."
Long Hành Vân cũng cất tiếng gọi.Dữu Khánh chỉ vào hai người, vừa mở miệng liền cắn: "Tộc trưởng, ta đã bắt được nghi phạm bắt cóc Lâm Long, Tiểu Hắc, A Hoàn và các hộ vệ của Phượng tộc rồi.
Chính là hai bọn họ."
Bặc Tang Tang và Long Hành Vân kinh hãi, nhưng bọn họ còn chưa kịp mở miệng biện giải thì Xích Lan các chủ đã lên tiếng khiển trách: "Nếu không có chứng cứ thì đừng có nói lung tung."
Bắt cóc người khác thì không sao, nhưng bất kể như thế nào bà ta đều phải phủ nhận việc bắt cóc người của U Nhai, cho dù thật sự có làm, bà ta cũng sẽ không thừa nhận, nhất là ngay tại trước mặt mọi người.Phượng Kim Kỳ cũng lên tiếng, "Thám Hoa lang, ngươi có chứng cứ không?""Ít nhất, bọn họ không thể tránh khỏi bị hiềm nghi..."
Dữu Khánh lại một lần nữa nói ra những suy luận logic mà lúc trước hắn đã nói với Xích Lan các chủ.Lúc trước, Dược Đồ và Bặc Tang Tang chưa nghe được những phân tích này, và bây giờ, hai người đều kinh hãi khi nghe nói như vậy, bọn họ cảm thấy sự nghi ngờ này quá sâu, cũng may mà U Nhai không gây áp lực quá lớn cho bọn họ, đây cũng là lí do lúc trước Dữu Khánh không lấy ra hù dọa bọn họ.Nghe xong, Phượng Kim Kỳ nhìn tới hai nghi phạm, "Hai ngươi thành thật nói rõ ra đi, có phải là các ngươi làm hay không? Nếu phải, hãy giao người và đồ vật ra đây, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu không, chờ đến khi điều tra ra, lúc đó mới hối hận thì đã muộn."
"Không phải ta, ta không có làm..."
Bặc Tang Tang chỉ vừa mới nói được mấy tiếng liền bị tiếng hét của Long Hành Vân nhấn chìm."
Ta không có, cẩu Thám Hoa đang nói lung tung, mọi người đừng có tin những lời nói nhảm của hắn..."
Ngoại trừ to tiếng hét lên, Long Hành Vân cũng không thể nói ra được lí do gì thích hợp để phản bác, không gặp chuyện không biết, khi gặp chuyện, nhìn lại, mới phát hiện thấy mình đã cuốn vào quá sâu.Cuối cùng, là mẫu thân của gã cất tiếng ngăn chặn cơn hoảng loạn của gã, "Không có thì nói không có, nói chuyện bình tĩnh, la to làm gì?"Hiện trường trở nên yên tĩnh, Phượng Kim Kỳ trầm mặc một lúc, sau đó quay nhìn Dữu Khánh chăm chú, hỏi: "Ngươi có chứng cứ không?"Dữu Khánh: "Tạm thời không có, người đã bắt được rồi, có thể chậm rãi điều tra."
Phượng Kim Kỳ: "Nếu đã không có chứng cứ, trước hết thả người ra đi."