Bán Tiên ( Dịch )

Chương 1076 - Chương 1076: Không Thể Kìm Lòng (1)

Chương 1076: Không thể kìm lòng (1)

Đi đến trước mặt hai người, Phượng Tàng Sơn cười hỏi, "Hai người các ngươi đã nhiều năm không gặp lại nhau rồi đi?"Dữu Khánh vuốt vuốt ria mép, cảm khái, "Đúng vậy, chỉ chớp mắt thôi, ta đã không còn trẻ nữa rồi."

Lúc này Lâm Thành Đạo chỉ mỉm cười, im lặng đứng ở một bên.Phượng Tàng Sơn nói với gã: "Ta muốn nói chuyện với Thám Hoa lang mấy câu."

"Được."

Lâm Thành Đạo lập tức chắp tay chào Dữu Khánh: "Hẹn gặp lại."

Sau đó liền xoay người rời đi.Dữu Khánh nhìn theo, trong ánh mắt hơi có vẻ suy tư, Phượng Tàng Sơn cười hỏi: "Hai người các ngươi đã lâu không gặp, nói chuyện gì vậy?"Dữu Khánh: "Ha hả, đã nhiều năm không gặp, cũng chỉ có thể ôn chuyện hồi xưa.

Tỷ phu có phân phó gì vậy?"Phượng Tàng Sơn tức thì lộ vẻ do dự, ấp a ấp úng một lúc lâu, sau đó mới nói: "Phượng tộc, kể cả a cha ta ở trong đó, có tất cả sáu vị sơn chủ, phụ trách toàn bộ sự vụ lớn nhỏ trong Phượng tộc.

Trong đó có một vị sơn chủ đã lớn tuổi, tự cảm thấy sức lực không còn tốt nữa, đã mấy lần từ chức, hi vọng để cho thế hệ trẻ tiếp nhận, nhưng cũng có không ít tộc nhân hi vọng lão sơn chủ có thể đảm nhiệm chức vụ đến cuối cùng.

Sẽ để cho thế hệ trẻ tiếp nhận chức vụ ngay lập tức hay chờ đến cuối cùng, là điều trong tộc đang tranh luận hiện nay.

Lúc trước, trong tộc từng có nghị quyết, sau khi Đại Hoang tự kết thúc sẽ đưa ra quyết định."

Dữu Khánh cười nói: "Toàn bộ Phượng tộc đều đang bàn luận về việc này, ta cũng có nghe thấy.

Với thực lực của tỷ phu và công lao thiết lập cho Phượng tộc tại Đại Hoang tự lần này, việc tiếp nhận chức vụ sơn chủ hẳn là chuyện ván đã đóng thuyền.

Ta nên chúc mừng tỷ phu trước."

"Ừm, đều phải do các tộc lão trong tộc đồng ý, bọn ta không thể nói lung tung."

Phượng Tàng Sơn vội vàng khiêm tốn xua tay, tiếp đó lại ngập ngừng nói: "Huynh đệ, điều ta muốn nói không phải việc này.

Ý của ta là, nếu như, nếu các tộc lão thật sự quyết định chọn ta tiếp nhận vị trí của lão sơn chủ, ta hi vọng huynh đệ có thể từ bỏ việc kinh doanh đặc sản của Phượng tộc, cho dù Phượng tộc quyết định giao việc buôn bán đó cho ngươi, ta hi vọng ngươi có thể từ chối."

"..."

Dữu Khánh kinh ngạc, không biết vị này có ý gì, gọi mình tới đây hợp tác với Phượng tộc để buôn bán đặc sản chính là gã, bây giờ lại nói mình từ bỏ hợp tác, hắn nhịn không được, hỏi: "Tỷ phu, đang rất tốt ngươi đề cập đến việc này làm gì, có vấn đề gì sao?"Phượng Tàng Sơn: "Tên Trữ Bình Côn cụt tay kia đã quay trở lại rồi, đang ở phía bên Nhị ca.

Nghe nói hắn vẫn còn trông chờ vào việc buôn bán đặc sản Phương tộc."

Dữu Khánh không hiểu, "Như vậy thì thế nào? Ta không sợ cạnh tranh với lão.

Việc ta cạnh tranh với lão sẽ khiến tỷ phu khó xử sao?"Phượng Tàng Sơn: "Cũng không phải là chuyện khó xử hay không, nhưng suy nghĩ vì đại cục, cá nhân ta hi vọng ngươi từ bỏ."

Dữu Khánh nghi hoặc, "Tỷ phu, thứ cho ta nói thẳng, nếu là như thế, lúc đầu cần gì phải gọi ta tới đây trao đổi việc buôn bán?"Phượng Tàng Sơn nói với vẻ mặt xin lỗi: "Lúc trước quả thực không nghĩ tới Nhị ca ta lại làm ra chuyện dẫn Trữ Bình Côn tới cạnh tranh, hơn nữa, ngay từ đầu a Cha ta cơ bản đã có ý chọn ngươi, không ngờ lại náo loạn ra nhiều biến cố như vậy.

Mọi việc có được tất có mất, ta và Nhị ca dù sao cũng là huynh đệ ruột, nếu như thật sự để cho ta kế thừa vị trí của lão sơn chủ, về tình, ta cũng nên nhường một bước, tránh để cho tình cảm huynh đệ chuyển biến xấu đi, khiến cho người trong người ngoài chê cười.

Huynh đệ, phải suy nghĩ vì đại cục, phải nhìn xa trông rộng, còn nhiều thời gian, ta sẽ không để cho ngươi chịu thiệt.

Ngươi hiểu ý của ta không?"Hiểu không? Dữu Khánh đại khái đã hiểu rồi, nhưng hắn vẫn có phần rất miễn cưỡng, bởi vì đối phương không biết bây giờ hắn đang đối diện với tình huống như thế nào.Hai năm nay hắn vốn đang sống yên bình và tự do tại U Giác Phụ, nếu không phải đối phương gọi hắn tới đây làm việc buôn bán đặc sản gì đó, hắn căn bản sẽ không rơi vào tình cảnh hiện nay, bây giờ sự việc đã biến thành như vậy, gã lại nói hắn từ bỏ, có chuyện gì vậy chứ?Trầm mặc một hồi lâu, sau đó hắn mới thở ra một hơi, nói: "Được rồi, ta từ bỏ chuyện buôn bán đặc sản của Phượng tộc."

Phượng Tàng Sơn lập tức rất vui vẻ vỗ vỗ vai hắn, "Còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian."

Gã ta dường như tới đây là để thu xếp chuyện này, tiếp đó gã ta dặn dò tỉ mỉ một hồi, rồi rời đi.Nhìn theo bóng lưng gã rời đi, Dữu Khánh có phần bị gã làm cho buồn bực, hắn thật sự không muốn cho gã ta mặt mũi trong chuyện này, nhưng Diệp Điểm Điểm thực sự đối xử rất tốt với hắn, hắn không thể lấy oán trả ơn.May mắn là với tình hình hiện nay, việc buôn bán đặc sản Phượng tộc đã không còn là ưu tiên hàng đầu của hắn, tìm cách sống sót trong vòng xoáy tử thần này mới là điều quan trọng nhất.Trên đường trở về, nghĩ đến Lâm Thành Đạo, ngẫm nghĩ lại xem những lời nói hình như có điều ám chỉ đó của Lâm Thành Đạo là có ý gì.Nào ngờ vừa mới trở lại trước cửa sơn động, chợt có giọng nói quen thuộc gọi hắn, "Lão đệ."

Dữu Khánh ngẩng đầu nhìn tới, lại là hai người quen cũ, Tô Bán Hứa và Thời Giáp đang đứng chờ hắn tại cửa vào sơn động.Hai người bước nhanh tới, không đợi cho Dữu Khánh khách sáo đã chủ động lôi kéo Dữu Khánh đi sang nơi vắng nói chuyện.Sau khi tránh khỏi tai mắt người khác, Tô Bán Hứa bĩu bĩu môi về phía sơn động, "Ngươi bắt ép Long thiếu và đồ đệ của Dược Đồ làm con tin rồi sao?"Dữu Khánh chớp chớp mắt, hỏi: "Không được sao?"Hai người Tô, Thời quay mặt nhìn nhau, Tô Bán Hứa lập tức cất tiếng cười khổ, "Lão đệ, ngươi thật là có gan, nghe nói Dược Đồ và Xích Lan các chủ đều đã chạy tới nơi này, dựa vào thực lực của bọn họ, muốn cướp người đi, ngươi khống chế được sao?"Dữu Khánh không cho là đúng, "Nếu ta đã dám bắt người, tự nhiên là có cách khiến cho bọn họ sợ ném chuột vỡ đồ.

Đúng rồi, các ngươi quay lại đây làm gì? Không phải là bám theo ta chứ?"Thời Giáp: "Những huynh đệ tập kích Trữ Bình Côn, bị cực hình tại Thiên Tộc sơn, phải tìm một chỗ dưỡng thương."

Dữu Khánh nhướng mày, vẻ mặt chậm chọc nói: "Vì vậy liền chạy đến Phượng tộc? Quãng đường rất xa nha, các ngươi thật đúng là không ngại phiền phức."

"Ôi."

Tô Bán Hứa phất phất tay với Thời Giáp, "Đừng có nói nhảm những lời trống rỗng này ở trước mặt hắn nữa.

Lão đệ, ta đã nói sẽ giúp ngươi giết chết tên Trữ Bình Côn kia, ngươi nghĩ rằng ta là hạng người nói không giữ lời sao? Ta là một mực theo dõi Trữ Bình Côn, muốn tìm cơ hội hạ thủ, không nghĩ tới hắn lại trở về Phượng tộc, càng không nghĩ tới ngươi vậy mà cũng ở tại Phượng tộc, thật đúng là trùng hợp."

Thời Giáp nói tiếp: "Ta cũng gần như vậy, không chỉ muốn giết chết Trữ Bình Côn giúp ngươi, tên đó tại Thiên Tộc sơn hãm hại Quy Kiếm sơn trang ta một vố, không chỉ khiến cho các huynh đệ thụ bị cực hình, ngay cả trang chủ cũng bị nhục nhã, ta không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, khoản nợ này nhất định phải được giải quyết."

Dữu Khánh muốn nói, vậy vì sao ngươi không đến tìm vị Đại tộc trưởng kia để tính sổ đi? Nhưng khi lời nói ra khỏi miệng lại khác, "A, thì ra là thế, khó trách, thật đúng là trùng hợp."

Hắn làm như mình chẳng biết gì cả.Trong lòng hắn thì đang bối rối, hắn còn có thể nói gì bây giờ, lẽ nào lại nói bọn họ đừng có đi giết Trữ Bình Côn nữa?Vừa rồi, Phượng Tàng Sơn mới yêu cầu hắn đừng có cạnh tranh với Trữ Bình Côn nữa, hắn đã đồng ý rồi, bây giờ lại có hai người đến đây muốn giúp hắn giết Trữ Bình Côn, thực sự là đủ rối loạn.Sau khi đuổi hai người này rời đi, bởi vì sự xuất hiện của hai người này, Dữu Khánh càng thêm cảm nhận được mình đã bị hãm sâu vào trong vòng xoáy đó, khó thể thoát thân, điều này rõ ràng cho thấy bọn họ lại quấn lấy mình.Hắn có cảm giác cấp bách, không muốn tiếp tục kéo dài thêm nữa, thay vì bị động đối phó với tình huống nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, còn không bằng nắm giữ một ít tiên cơ khiến người khác phải bị động ứng đối.

Vì vậy, hắn liền gọi Mục Ngạo Thiết và Hướng Chân cùng đi đến chỗ Dược Đồ.Trước lúc rời đi, hắn kiếm một khối đá lớn từ trên núi xuống ngăn chặn cửa vào sơn động, và như vậy, cho dù có người tu vi cao xâm nhập, cũng rất khó không gây ra động tĩnh gì.

Bình Luận (0)
Comment