Bán Tiên ( Dịch )

Chương 1080 - Chương 1080: Đêm Khuya Người Không Tĩnh (1)

Chương 1080: Đêm khuya người không tĩnh (1)

Chẳng bao lâu sau lại có khách tới, Tô Bán Hứa và Thời Giáp cũng theo chân nhau chạy tới du ngoạn Thúy Vũ hồ.Hai người trước tiên đi bái phỏng chủ nhân nơi đây, sau khi gặp Phượng Tàng Sơn và Diệp Điểm Điểm, bọn họ liền đi thẳng đến chỗ mấy người Dữu Khánh, điều này làm cho Phượng Tàng Sơn phải bồi hồi thật lâu trên khu đất trống ngoài nhà.Trên hồ nước mênh mông, hai người Tô, Thời đạp sóng lướt nhanh, sau khi tìm được Dữu Khánh, hai người muốn kết bạn cùng du ngoạn, nhưng mà trên thuyền còn có người khác, và người khác này không có chào đón bọn họ.Bọn họ muốn làm da mặt dày nhưng vô ích, Xích Lan các chủ quát một tiếng "Cút ra!", khiến hai người không dám đến gần, chỉ có thể quan sát từ xa.Xem như đã tận mắt chứng kiến cảnh mấy người Xích Lan các chủ, Dược Đồ và Dữu Khánh thỉnh thoảng lặn xuống nước, sau đó cả hai cũng tự mình lặn xuống dưới kiểm tra đáy hồ.

Nhưng trải qua một phen kiểm tra, bọn họ không phát hiện được cái gì đáng chú ý.Đến khi trời gần tối, mấy người Dữu Khánh mới quay trở về.Sau đó Phượng Tàng Sơn dẫn theo một nhóm đông người đến kiểm tra trong hồ.

Bọn họ kiểm tra lại kỹ càng khu vực đáy hồ mà mấy người Dữu Khánh đã dạo qua, đích thân gã cũng lặn xuống dưới.Đêm khuya, A Lạc Công bước nhanh tiến vào trong hang động thân cây, cúi người xuống bên cạnh Phượng Kim Kỳ, bẩm báo, "Đã cho tìm kiếm rồi, đến bây giờ vẫn không có bất kỳ phát hiện gì.

Theo quan sát từ không trung, đến chiều trong Thúy Vũ hồ thỉnh thoảng có những hình bóng lướt qua.

Tộc trưởng, có vẻ số lượng người âm thầm tham gia tìm kiếm không có ít."

Phượng Kim Kỳ hé mở nữa kẽ mắt, "Có lẽ không tránh khỏi có liên quan đến mấy tên Tô Bán Hứa, Thời Giáp đó?"A Lạc Công: "Đêm nay, người của bọn họ đều ở tại Phượng Đầu lĩnh, không thiếu người nào, ít nhất biểu hiện mặt ngoài không phải là bọn họ, không biết là những kẻ nào tham dự vào, diện tích Thúy Vũ hồ quá lớn, không thể giám sát được hết toàn bộ."

"Còn có những kẻ khác ư?" Phượng Kim Kỳ cau mày thành những khe rãnh, "Đám người này rốt cuộc muốn làm gì tại Phượng tộc chứ? Lẽ nào thật sự tất cả đều xông tới đây vì lông vũ phượng hoàng, chẳng lẽ phượng vũ có tác dụng gì khác hay sao?"Ánh trăng mờ nhạt, mây đen kéo đến, che lấp ánh sáng, côn trùng rầm rĩ nối đuôi nhau kêu vang không ngừng, bên trong căn nhà le lói ngọn đèn như hạt đậu, Xích Lan các chủ mặc một bộ váy đỏ ngồi khoanh chân đả tọa.Cóc cóc! Bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh gõ đập, bà ta vụt mở mắt ra quát hỏi, "Người nào?"Bên ngoài không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, bà ta vung tay áo lên, cửa vừa mới mở ra, bà ta cũng đã xuất hiện trước lan can phía bên ngoài, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh một vòng, nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì khác thường.

Khi trở vào nhà, bà ta đưa tay nhổ cây phi tiêu cắm ở trên tường gỗ xuống, đóng cửa lại, đi vào trong, gỡ tờ giấy trên phi tiêu, mở ra đưa tới dưới ánh đèn nhìn xem.

Sau khi xem qua nội dung trên tờ giấy, bà ta rõ ràng giật mình, xem lui xem tới mấy lần, rồi quay đầu thổi phù một cái, ngọn đèn vụt tắt.Chỉ chốc lát sau cửa lại được mở ra, thân hình bà ta bay lên trời, nhanh chóng biến mất trên bầu trời đêm.Có lẽ có người lưu ý đến, nhưng không ai có thể đuổi theo.Cách đó hơn trăm dặm, tiếp giáp với Phượng tộc, Ô Lạc tộc chìm trong bóng tối dưới ánh trăng mờ nhạt, cho dù là nơi trung tâm tập trung quần cư của bộ tộc, cũng chỉ có lác đác ánh đèn rọi vào màn đêm để cho thấy sự tồn tại của bà ta.Trong sơn dã, gió lùa qua hết đợt này đến đợt khác, chiếc chuông nhỏ treo dưới mái hiên một căn nhà sàn thỉnh thoảng đung đưa cất lên những tràng âm thanh lanh canh lanh canh dễ nghe, giống như thôi miên, bên trong sáng lên ánh đèn.Xích Lan các chủ chậm rãi từ trên trời hạ xuống, dừng lại trước cửa vào dưới mái hiên, đang định đẩy cửa ra, nhưng chưa kịp đẩy cánh cửa đã cót két tự động mở ra, khiến bàn tay bà ta khựng lại giữa không trung.Sau cánh cửa không có ai, bên trong nhà có một ngọn đèn đặt trên chiếc bàn vuông thấp đang chập chờn ánh lửa, một người nằm nghiêng trên tấm chăn nỉ cạnh bàn, một tay gối đầu, đưa lưng về phía cửa, tư thế nằm thoải mái, mặc y phục của bộ lạc.Xích Lan các chủ nhíu mày, với ánh mắt của bà ta, kiểu y phục bộ lạc này khá quen thuộc, có cảm giác giống như là trang phục của Quỳ tộc, dù sao Quỳ tộc cũng là một đại tộc tại Đại Hoang Nguyên, bà ta có quen biết tộc trưởng của Quỳ tộc, trong khi đó, bà ta chưa từng nhìn thấy y phục của Ô Lạc tộc này, lẽ nào nó giống với y phục của Quỳ tộc hay sao?Bà ta cất bước nhẹ nhàng bước vào, thái độ và động tác rõ ràng có chút thận trọng, không còn có khí chất của Các chủ Xích Lan các.Sau khi đi vào nhà, bà ta quan sát xung quanh, nhận thấy trong phòng không còn có ai khác ngoài nam nhân mặc y phục bộ tộc đang nằm đó, rồi bất chợt bà ta quay lại, nhìn thấy cánh cửa tự động cọt kẹt đóng lại, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đàn ông đang nằm kia.Nam nhân nằm nghiêng kia chợt co chân, giống như chợt tỉnh dậy, giọng nói biếng nhác: "Tới rồi."

Nghe được giọng nói đó, Xích Lan các chủ rùng mình, vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt bộc lộ rõ sự tôn kính, tiến lên hai bước, chỉnh đốn váy đỏ, quỳ một gối xuống, cung kính nói: "Đại thánh."

Nam nhân nhấc một tay vỗ nhè nhẹ lên mặt bàn, "Không cần đa lễ, tới đây ngồi đi."

Lúc này, Xích Lan các chủ mới đứng dậy, cẩn thận đi tới bên cạnh bàn, ngồi quỳ xuống, hướng mặt về phía nam tử.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt nam tử, trên mặt bà ta tràn đầy kinh ngạc, nếu không phải đã biết rõ mình tới đây để gặp người nào, suýt chút nữa bà ta đã nhận không ra, trang phục này rõ ràng là của một tộc nhân Quỳ tộc bình thường, bà ta không khỏi nghi hoặc, hỏi: "Đại thánh, ngài đây là?"Đúng vậy, người trước mắt bà ta chính là một trong những vị chí tôn trong thiên hạ hiện nay, đế vương trong yêu, Đại thánh của Thiên Lưu sơn, cũng là chủ nhân mà bà ta đã từng ngày đêm hầu hạ nhiều năm, và hiện tại vẫn tính là chủ nhân của bà ta, chỉ là bây giờ bà ta không còn là thiếp thân thị nữ bên người Đại thánh nữa, mà đã là con gái được gả ra ngoài.Nam nhân lười biếng nói: "Để thuận tiện ra ngoài chơi, bị nhận ra sẽ không còn thú vị nữa."

Đôi mắt hơi hé mở, đánh giá nữ nhân ngồi quỳ trước mặt, "Nghe nói con trai ngươi bị bắt làm con tin?"Xích Lan các chủ trong lòng căng thẳng, cẩn thận trả lời: "Xem như là vậy."

"Xem như?" Nam nhân nở nụ cười, cũng không biết có cảm thấy thỏa mãn đối với câu trả lời này hay không, hỏi tiếp: "Ngươi và Dược Đồ, còn có tên Thám Hoa lang đó, hàng ngày đều lượn lờ trên Thúy Vũ hồ đó là để làm gì?"Đây cũng là nguyên nhân hôm nay gặp mặt bà ta, trong kế hoạch ban đầu vốn không có nghĩ tới chuyện gặp mặt bà ta, rất nhiều chuyện tại trước khi manh mối chưa được rõ ràng là không đến lượt y xuất hiện, chỉ là tình hình diễn ra tại Thúy Vũ hồ của Phượng tộc, người phía dưới nghĩ đủ mọi cách vẫn vô ích, thực sự không thể tìm hiểu rõ ràng, mà với vị Xích Lan các chủ này, không phải người nào của Thiên Lưu sơn đều có thể dễ dàng hỏi thăm, y đành phải đích thân gọi người đến đây để dò hỏi.

Bình Luận (0)
Comment