Bên cạnh đã không còn tai mắt nào nữa, Nam Trúc mới lại lấy ra chiếc lọ nhỏ kia, nắp lọ vừa mở ra, lập tức một hương thơm sảng khoái thấm vào gan ruột tràn ra, trong mắt Bặc Tang Tang lóe lên nét hưng phấn, vươn ngón tay tới muốn móc ra, nhưng mà Nam Trúc lại nhanh chóng rút lại.Bặc Tang Tang sờ hụt vào không trung, liền quay nhìn gã với ánh mắt không hiểu.Nam Trúc nghiêm mặt nói: "Ta có thể cho ngươi nếm thử lần nữa, nhưng ta cảnh cáo trước, chuyện kia giữa chúng ta, ngươi không thể nói cho bất kỳ kẻ nào biết, nhất là sư phụ Dược Đồ của ngươi."
Bặc Tang Tang gật đầu, "Ta không nói."
Nghe được lời cam đoan đó, Nam Trúc mới giao chiếc lọ nhỏ ra, ánh mắt nhìn về phía Bặc Tang Tang có vẻ là lạ khác thường, mở to mắt nhìn Bặc Tang Tang lại móc một ngón tay vào lọ lấy mật ong.
Lúc trước, để cứu mạng Hướng Chân, Dữu Khánh lấy nhiều một chút cho gã ta ăn, Nam Trúc cũng luyến tiếc không cho, nhưng lúc này gã lại phóng khoáng vô cùng.Lần này, Bặc Tang Tang không vội vã ăn ngay, đầu tiên, cô ta nhìn chằm chằm chút mật ong trên đầu ngón tay, cẩn thận quan sát, đánh giá rất lâu, nhiều lần đưa lên mũi ngửi ngửi kiểm tra, tiếp đó mới dùng đầu lưỡi liếm một chút ít, nếm nếm cảm nhận.
Sau mấy lần lặp lại như vậy, cô ta dần dần cau mày, dường như không tìm được manh mối gì, cuối cùng nhét hết toàn vào trong miệng, cẩn thận cảm ngộ.Sau khi đã nuốt hết xuống bụng rồi, cô ta mới đi vào bên trong ngồi xuống, nhắm mắt tập trung cảm nhận hiệu quả của thuốc...Nhóm người Dữu Khánh lại bơi vòng vòng trên hồ hơn nửa ngày, đến giữa buổi chiều, tại vị trí sâu nhất của Thúy Vũ hồ đột nhiên biến đổi, cuồn cuộn bốc lên một vùng nước đục ngầu, bọt nước sủi lên, giống như có một nguồn nước lớn phun trào, tràn ra xung quanh, rất nhanh liền khiến hồ nước xanh biếc dơ bẩn.
Khi khu vực nước đục mở rộng ra đến đường kính chừng hai dặm thì có hai bóng người đột nhiên lao vọt ra khỏi mặt nước.Dược Đồ và Xích Lan các chủ dắt tay nhau bay ra từ trong nước, hai người hợp sức khiêng một vật thể hình cầu màu đen, không biết là sắt hay là đá.Rất nhanh sau đó, Dữu Khánh cũng trồi lên khỏi mặt nước, sau khi ba người hơi chút trao đổi với nhau, Dược Đồ và Xích Lan các chủ khiêng thứ đó nhanh chóng vọt lên trời, bay về phương xa, nhìn phương hướng không phải là Phượng Đầu lĩnh, những người công khai hay âm thầm theo dõi đều không biết hai người định đi đâu.Dưới nước đã ngừng phun trào, Dữu Khánh vừa leo lên thuyền, Hướng Chân trông chừng trên thuyền lập tức hỏi: "Bọn họ khiêng cái gì đi vậy?"Dữu Khánh lườm mắt nhìn gã, "Ngươi cứ khăng khăng muốn đi theo, ta xem như đã nhịn lắm rồi, bây giờ còn dò xét chuyện riêng tư của ta thì thực quá đáng.
Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết sao?"Hướng Chân không nói nên lời.Dữu Khánh gõ gõ lên boong thuyền, đợi khi Mục Ngạo Thiết bơi lên, cũng lên thuyền, bọn hắn lập tức lái thuyền vào bờ.Ráng chiều ửng đỏ, rực rỡ vô cùng.A Lạc Công vội vã tiến vào hang động trong thân cây, bước nhanh đến trước mặt tộc trưởng bẩm báo, "Tộc trưởng, Dược Đồ và Xích Lan các chủ khiêng từ trong hồ ra một khối cầu lớn màu đen, không biết là thứ gì."
Phượng Kim Kỳ đột nhiên mở mắt ra, xốc tấm da thú màu đỏ tươi lên, "Đi, đi xem."
A Lạc Công vội nói: "Bọn họ không đem về đây, cũng không đặt tại Thúy Vũ hồ, sau khi đưa ra khỏi hồ, bọn họ liền bay đi, không về bên này, nhưng mấy người Thám Hoa lang thì đã trở về."
"Quả cầu lớn màu đen..."
Phượng Kim Kỳ tức thì dừng bước, cất tiếng lẩm bẩm, "Trong Thúy Vũ hồ làm gì có quả cầu lớn màu đen nào, chưa từng nghe thấy, còn có người nào quen thuộc núi non sông nước Phượng tộc hơn chúng ta sao?"A Lạc Công: "Tộc trưởng, chẳng lẽ là bảo bối gì đó ư? Bất kể như thế nào, đồ vật trên địa bàn này đều là của Phượng tộc chúng ta.
Chúng ta có nên truy đuổi lấy về lại hay không?"Phượng Kim Kỳ chậm rãi đi xuống bậc thang, "Ngay cả là thứ gì chúng ta còn không biết, dù gặp được người ta, chúng ta cũng không thể nói được gì, người ta có rất nhiều lí do để ứng đối, làm sao truy được?" Ông ta lắc đầu đi qua đi lại cân nhắc, "Thám Hoa lang trở về, những người khác hẳn là sẽ không thể không động lòng, các phương có phản ứng gì?"A Lạc Công: "Tạm thời không có phản ứng gì.
À! Đúng rồi, có mấy nơi truyền về tin tức, nói là thỉnh thoảng phát hiện thấy bóng dáng 'Tẩu Địa thú' của Yêu giới luồn lách trong phạm vi rừng núi Phượng tộc ta."
"Tẩu Địa thú? Loại thú này là dùng để lục soát tìm kiếm..."
Đang lẩm bẩm, Phượng Kim Kỳ chợt ngẩn ra, quay đầu lại hỏi: "Sáng sớm nay, không phải ngươi nói là không biết chăn mền của A Hoàn bị kẻ nào trộm đi sao?"Toàn bộ các việc to to nhỏ nhỏ trong tộc, khi biết được thông tin, A Lạc Công đều sẽ lảm nhảm bên tai tộc trưởng một lần, căn bản không có giấu giếm bất kỳ điều gì.
Lúc đó lão ta cũng chỉ thuận miệng nói tới, khi đó hai người đều không để ý gì lắm đến chuyện này, bây giờ khi nghe hỏi như vậy, lão ta cũng chỉ vô thức gật gật đầu, sau đó bỗng nhiên thần sắc chấn động, "Tộc trưởng, ý của ngài là..."
Phượng Kim Kỳ trầm giọng nói: "Lập tức chuyển người đi, phải thật nhanh!"A Lạc Công không quan tâm nổi cả chuyện cúi chào, nhanh chóng lắc mình rời đi.Ở chỗ sâu trong núi non bao la, ánh tà dương rọi khắp, bóng cổ thụ thấp thoáng giữa các thung lũng, một con quái thú có vảy hình dạng vừa giống chó vừa giống tê tê, tứ chi với móng vuốt sắc bén leo trèo trong vùng núi như đi trên đất bằng, chiếc mũi đỏ hồng mềm mại dài cỡ ngón tay thỉnh thoảng hít hít ngửi ngửi lớp lá khô dày dày đặc và không khí, không biết nó ngửi được cái gì, tốc độ bò càng lúc càng nhanh.Bỗng nhiên một bóng đen lướt qua, cuốn lấy quái thú, đó là một con đại xà màu đen, nó nhanh chóng đưa quái thú đến ẩn nấp dưới gốc đại thụ, thè lưỡi rắn ra, ngẩng đầu nhìn không trung, nhìn thấy mấy con chim to hơi chút lượn quanh, rồi nối đuôi nhau lao xuống, chui vào trong rừng cây.Giữa thung lũng có một cửa hang động, bên trong hang thỉnh thoảng có thủ vệ của Phượng tộc thò đầu ra dò xét.Chim to đáp xuống, người cầm đầu nhảy xuống, chính là A Lạc Công, thủ vệ ở bên trong lập tức đi ra gặp mặt, sau khi đối đáp với nhau mấy câu, A Lạc Công cảnh giác quan sát xung quanh một vòng rồi nhanh chóng tiến vào trong hang, rất nhanh liền dẫn một nữ tử Phượng tộc đi ra, trùm khăn kín đầu, không nhìn rõ là ai.Nhóm người không có dừng lại chút nào, nhanh chóng leo lên phi kỵ lao vút lên trời bay đi, những thủ vệ còn ở lại cũng nhanh chóng thu dọn sạch sẽ mọi thứ rồi rời khỏi không để lại ai.Lặng im một hồi lâu, sau khi không thấy người nào nữa, con đại xà trốn trong chỗ kín mới thả con quái thú ra, nhìn thấy quái thú lao xuống sườn núi, chạy vào bên trong động, nó cũng nhanh chóng trườn xuống, trên người dâng lên yêu khí, nó trực tiếp biến thành nam nhân che mặt bước nhanh tới trước.Sau khi xông vào trong sơn động, phát hiện thấy nơi đây rõ ràng có dấu vết sinh hoạt của con người, quái thú nhanh chóng đánh hơi xung quanh hiện trường, rồi ngồi chồm hổm tại chỗ.Nam nhân che mặt nam kiểm tra qua một lần dấu vết sinh hoạt còn lưu lại, rồi đứng dậy kêu gọi quái thú nhanh chóng rời đi.