Bán Tiên ( Dịch )

Chương 1085 - Chương 1085: Chẳng Qua Chỉ Như Thế

Chương 1085: Chẳng qua chỉ như thế

Rất nhanh, lần lượt trước sau lại có hai bóng người đi tới, Tô Bán Hứa tới trước một bước, y trực tiếp tới áp sát trước mặt Hướng Chân, gấp gáp hỏi, "Dữu Khánh đâu, ta có chút việc tìm hắn?"Tên gọi này coi như là kết quả sau nhiều lần Dữu Khánh nhắc nhở bọn họ, nhưng không có ai thật sự coi tên gọi này là thật, đa số đều chỉ cho rằng Thám Hoa lang dùng để che đậy.Hướng Chân liếc mắt nhìn y, bất kể y có mù mờ thông tin như thế nào đi nữa cũng có thể nhìn thấy được, làm gì có chuyện tìm Dữu Khánh, rõ ràng chính là kinh ngạc khi thấy Dữu Khánh rời đi nên đến đây để xác nhận, gã đều đều trả lời: "Đưa người đi rồi."

Tô Bán Hứa nghi hoặc, "Đưa người nào?"Hướng Chân: "Long Hành Vân, Bặc Tang Tang."

Tô Bán Hứa: "Đưa đi đâu vậy?"Hướng Chân duỗi tay cầm lấy một khúc củi ném vào trong đống lửa, một đống đốm lửa bắn tung lên, thuận miệng đáp, "Không biết."

Tô Bán Hứa lập tức lắc mình lướt vào trong sơn động để kiểm tra.

Thời Giáp tới ngay sau đó thì không hé răng nói tiếng nào, đi theo phía sau Tô Bán Hứa, đứng nghe Tô Bán Hứa đặt câu hỏi, sau khi đảo mắt liếc nhìn Hướng Chân một cái, lão ta cũng tiến vào kiểm tra bên trong động.Đúng vào lúc này, lại có một người khác đi tới, chính là Trữ Bình Côn cụt một cánh tay, kẻ tới đây quấn lấy Phượng tộc đề nghị buôn bán đặc sản vùng núi.

Lão tới vừa lúc nhìn thấy Tô Bán Hứa và Thời Giáp từ trong động đi ra.Hai bên nhìn thấy nhau, không tính là bối rối nhưng tuyệt đối không thể không tức giận.Tô Bán Hứa không có hòa nhã gì với Trữ Bình Côn, ngay lập tức hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"Trữ Bình Côn cất tiếng hừ lạnh, "Ta nghe nói tiểu tặc đã bỏ chạy, đặc biệt đến đây xem có phải thật hay không."

"Tật xấu."

Tô Bán Hứa ném lại một tiếng mắng rồi nhanh chóng rời đi, hiển nhiên không còn lòng dạ quan tâm việc khác.Trữ Bình Côn lập tức tiến tới phía cửa động định vào trong dò xét, nhưng Hướng Chân đang ngồi bên đống lửa đã nhàn nhạt lên tiếng, "Nếu dám tự ý xông vào, ta chém ngươi."

Thái độ đối xử với khách tới rõ ràng không giống nhau, gã cũng không ngốc, tên họ Trữ này đã tỏ rõ thái độ đối địch với nơi này, gã làm sao có thể để cho lão ta xâm nhập vào nhà.Trữ Bình Côn tức thì lùi lại một bước, lớn tiếng hét lên: "Ngươi dám! Nơi này là Phượng tộc, không phải nhà của ngươi!"Hướng Chân bình tĩnh đáp lại: "Là nơi ở của ta."

Trữ Bình Côn tức giận, nhưng bước chân cũng chỉ hơi di chuyển một chút, đồng tử hơi co lại, bởi vì lão ta phát hiện thấy ngọn lửa bập bùng trước mặt Hướng Chân có tình trạng hơi khựng lại, dừng lay động, vì vậy lão ta hừ lạnh phất tay áo, xoay người bỏ đi.Thời Giáp giống như là chạy tới đây xem kịch, không chào hỏi Hướng Chân tiếng nào, và là người cuối cùng không nhanh không chậm cất bước rời đi.Về đến hang động thân cây, A Lạc Công trước tiên tìm đến Phượng Kim Kỳ bẩm báo, "Tộc trưởng, người bên dưới báo cáo, mấy người Thám Hoa lang đã đột ngột rời đi, nói rằng tình hình rất bất thường.

Nhận được thông tin, ta đã tự đến đó xác minh, đúng là chỉ còn lại Hướng Chân.

Hướng Chân nói là đi đưa Long Hành Vân và Bặc Tang Tang trở về, nhưng theo quan sát, mấy người Thám Hoa lang hẳn là đã bỏ chạy rồi."

Đang với dáng vẻ như ngủ gục, Phượng Kim Kỳ chợt mở mắt ra, chỉ thẳng vào mấu chốt của vấn đề, "Đã bỏ chạy làm sao còn lưu lại một người?"A Lạc Công: "Bọn hắn đã thu dọn hành lý đem đi.

Tên Hướng Chân đó dù sao cũng không phải là người của Đào Hoa cư."

Phượng Kim Kỳ: "Đã sắp xếp người đi theo kiểm tra chưa?"A Lạc Công: "Không kịp, đột nhiên có mấy con phi kỵ từ trên bầu trời đêm lao xuống, chắc hẳn đều là Thiên Lý lang.

Đột nhiên đáp xuống, đón người rồi lập tức rời đi, không có dừng lại lâu chút nào, ngay cả bọc hành lý cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Đây rõ ràng là đã có kế hoạch từ trước.

Hơn nữa, có bóng đêm che giấu, căn bản không biết bọn hắn đã đi về phía nào.

Trừ khi được biết trước và có sự chuẩn bị may ra.

Khi phát hiện thấy tình hình không đúng, muốn phái người đuổi theo thì đã muộn."

Phượng Kim Kỳ: "Xem ra bọn hắn quả thực là đã lập kế hoạch thoát thân.

Được rồi, đã đi thì để đi đi, thuận theo tự nhiên, chỉ mong là đã thật sự rời đi."

Ánh trăng sao bàng bạc như mộng ảo, nhóm người điều khiển phi kỵ bay ở trên cao, bên tai tiếng gió vù vù, năm người, năm con phi kỵ, còn có hai con trống không, một con bay trước dẫn đầu, một con bay ở sau cùng.Mục Ngạo Thiết khống chế Bặc Tang Tang cùng cưỡi một con, Dữu Khánh khống chế Long Hành Vân cùng cưỡi một con, Nam Trúc quá mập, vì để giảm bớt gánh nặng cho phi kỵ, một mình gã cưỡi một con.Trên bầu trời, mấy người không ngừng cảnh giác xung quanh, bọn hắn đã bay ra khỏi phạm vi Phượng tộc từ lâu nhưng mãi vẫn chưa thấy chuyện gì xảy ra, Dữu Khánh không thể không tự hỏi phải chăng mình đã lựa chọn đối tượng sai lầm khi dụ dỗ Thời Giáp, và ngày mai sẽ đổi sang thử Tô Bán Hứa?Thiết kế bẫy rập này, bất kể là kẻ lấy trộm mũ phượng và kẻ bắt cóc Trùng Nhi có phải cùng một tốp hay không, mục đích và ý đồ đều chỉ về một điểm, lại có thêm đồ vật lấy ra từ Thúy Vũ hồ, hắn không tin rằng kẻ có lòng dạ gây rối có thể nhịn được không đi nắm bắt sơ hở này, có thể để mặc kệ cho hắn trốn về U Giác Phụ.Làm như thế này cũng là vì bị bất đắc dĩ, hắn vốn một mực chờ đợi kẻ bắt cóc Trùng Nhi tới bắt chẹt mình, nhưng mãi vẫn không thấy tới, cho dù bọn hắn cố ý làm ra vẻ huyền bí tại Thúy Vũ hồ cũng không dụ được đối phương xuất hiện, phải nói rằng kẻ bắt cóc thật sự rất biết giữ bình tĩnh, vì vậy, hắn chỉ có thể từng bước một làm sâu sắc thêm sự dụ hoặc.Tất nhiên, hắn không biết sẽ dụ ra được trò trống gì phía sau Thời Giáp, quỷ mới biết được phía sau Thiện Tri Nhất giấu giếm cái gì.Trong khi hắn đang cao độ đề phòng nguy cơ có thể xảy ra thì phía trước bất chợt xuất hiện một đám mây đen lớn, phi kỵ dẫn đầu lập tức bay chếch lên, dẫn dắt đội ngũ bay xéo lên bên trên đám mây quy mô lớn, sau khi vượt qua nó, một nhóm mới khôi phục lại bay ngang, nhìn phía dưới như núi sương biển mây vậy.Bọn hắn muốn tránh khỏi nguy cơ có khả năng xuất hiện từ trong đám mây, nhưng nguy hiểm cuối cùng vẫn chủ động tìm tới, muốn tránh cũng không thể tránh.

Trong đám mây có một chỗ dập dờn dao động, một bóng người lao vút lên, xông thẳng tới đội ngũ đang bay, nhanh như một bóng ma."

Không tốt."

Mấy người, kể cả mấy Thiên Lý lang đang bay dồn dập hét lên, đều nhận thấy có chuyện không ổn.Người đến mặc hắc y che mặt, rõ ràng không có ý tốt.Đám người Dữu Khánh nhìn xuống dưới, tức thì vô cùng lo sợ, người có thể bay lên trời cao, nếu không phải là cao thủ cảnh giới Cao Huyền mới là lạ.Mấy con phi kỵ gấp gáp chuyển hướng tránh né, nhưng người che mặt không cho chúng nó thoát thân, một chưởng vang trời đánh ra, khí thế rung chuyển bầu trời, đòn tấn công bao trùm tất cả, không ai có thể tránh né.Vào lúc này, phi kỵ dẫn đội đột nhiên quay ngược lại, lao xuống, đối diện với một chưởng vang trời kia.Trong mắt người che mặt hiện lên nét kinh ngạc, trong số Yêu tu phi cầm khắp thiên hạ, chỉ có một số rất ít dám đón đỡ một chưởng này của y, ít nhất, trong hiểu biết của mình, tuyệt đối không có con súc sinh lông lá trước mắt này.Về phương diện này, rất khó tồn tại cao thủ lánh đời gì đó, cần sử dụng tới tài nguyên tu luyện quá khổng lồ, không thể gạt được người có chú ý.Sự thật cũng là như thế, nếu không phải trải qua quan sát, đã xác định nắm chắc thành công, y sẽ không liều lĩnh hiện thân xuất thủ.Nhưng kết quả thường nằm ngoài dự liệu.Oanh! Giống như tiếng sấm sét nổ vang trong bầu trời đêm, hai đòn đánh chạm vào nhau, sóng xung kích cường đại đẩy ra một khoảng trống lớn trong tầng mây trên cao, và khu vực xung quanh bắt đầu bị vặn vẹo xé rách ra một phạm vi rộng lớn, dưới ánh trăng chiếu rọi trông rất ngoạn mục.Người che mặt rất kinh ngạc, nhìn thấy con chim to kháng cự kia vỡ tung ra, giống như bị đánh cho nổ tung thành từng mảnh.Trong đám da lông bay tung tóe đó, có một đám mây đỏ quay cuồng bay ra, giống như một tấm lưới lớn chụp xuống phía dưới, một người tay áo phất phới tung bay ở trong đó, nghênh chiến với người che mặt, không phải ai khác, chính là Xích Lan các chủ.Sóng xung kích cường đại cũng ảnh hưởng đến đội ngũ bay phía trên, tại thời điểm đội ngũ sắp bị hất lật tung, con phi kỵ bay theo phía sau lao vọt đến phía dưới bọn hắn, cũng vỡ tung ra, một lão già mặc y phục vải thô, tóc nửa vàng nửa đỏ, chính là Dược Đồ.

Lão ta phóng vút lên cao, vung tay đè xuống, toàn bộ dư âm chấn động đủ để hất tung mọi người lập tức bị triệt tiêu.Ngồi trên phi kỵ, vẫn còn kinh hãi chưa bình tĩnh lại, Long Hành Vân liếc mắt nhìn tới, liền nhận ra bóng người màu đỏ là mẫu thân của mình, gã vừa mừng vừa sợ, há mồm gọi mấy lần, nhưng không cách nào phát ra tiếng.

Điều này phải tự trách gã, miệng chỉ toàn nói lời không hay, Dữu Khánh không tiện vả vào miệng gã ngay trước mặt Xích Lan các chủ, chỉ có thể khiến gã im miệng.Bặc Tang Tang thì mừng rỡ cất tiếng gọi, "Sư phụ."

Cả hai đều không ngờ được, hai người này lại ẩn giấu tại trong đội ngũ, đi theo hộ tống, lúc này mới biết trước đây đã hiểu lầm Dữu Khánh, tưởng rằng bọn hắn muốn đi gây sự, hành động này rõ ràng là có sư trưởng âm thầm tham gia vào kế hoạch.Dược Đồ chỉ hơi ngước mắt nhìn rồi lao xuống xuống.Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, người che mặt ở phía dưới dù muốn tránh đi cũng đã tránh không kịp, bị đám mây đỏ bùng nổ ra bao trùm.

Đám mây đỏ quay cuồng xoắn lại như cơn lốc, như muốn cuốn chặt lấy người che mặt vào bên trong.Cũng không biết lụa đỏ vô tận từ trong hai ống tay áo phấp phới của Xích Lan các chủ là từ đâu bay ra.Rầm rầm rầm, những âm thanh như sấm rền nổ vang liên tục trong vòng vây lụa đỏ cuồn cuộn đang rất nhanh co lại, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bọc lụa đỏ phồng lên.Đột nhiên, bọc lụa đỏ phồng lên trở nên yên tĩnh, âm thanh nổ vang cũng biến mất, thay vào đó chính là những âm thanh loạn xạ.Phốc phốc phốc, rẹt rẹt rẹt, dưới ánh trăng xuất hiện dày đặc chi chít quang ảnh xuyên qua bọc lụa đỏ bay ra ngoài, thoáng cái đã khiến bọc lụa đỏ thủng lỗ chỗ như cái sàng, tiếp đó bị xé rách thành vô vàn mảnh nhỏ, vô số kiếm ảnh trong suốt kèm theo kiếm khí ngút trời bắn ra, rồi ngưng tụ lại quay cuồng như rồng, cuồn cuộn bay lượn về phía Xích Lan các chủ.Nhìn thấy trận thế này, đã ép ra được thực lực của đối phương, Xích Lan các chủ gầm lên, "Thiện Tri Nhất, quả nhiên là ngươi!"Thân thể bà ta vù vù xoay tròn, lụa đỏ cuốn theo tựa như một tấm lưới sắt hộ thể, lao tới phía trước, mạnh mẽ xông vào trong kiếm khí cuồn cuộn, tức thì vang lên hàng loạt tiếng nổ vang lộp bộp như mưa to xối xả giội vào tấm tôn, không khí trong thiên địa đều bị rung động.Một đám người từ trên cao nhìn xuống không nhìn ra tình hình chỉ thấy đầy chấn động về mặt thị giác, trong khi đó, Dược Đồ đang lao xuống không biết nhìn ra được cái gì, gấp gáp dừng lại, không dám tiếp tục tiến tới.Các chủ Xích Lan các cất tiếng quát to, "Dược Đồ, ngươi đi mau!"Dược Đồ giật mình, không biết nhận ra được điều gì, cũng không quay đầu lại, lập tức nhanh chóng đi xa.

Tình hình này khiến cho đám người ở trên cao đang xem trận chiến giật nảy mình, hiển nhiên ngay cả Bặc Tang Tang cũng không nghĩ đến sư phụ của mình khi lâm chiến thì bỏ lại cô ta, chạy mất.Sau khi Dược Đồ vừa đi xa, những âm thanh đánh nhau kịch ở phía dưới cũng rất nhanh biến mất.Kiếm quang bay đầy như mây, rồi sau đó hình thành những vòng xoáy ánh sáng, làm nổi bật vị vương giả ở trong đó, chiếc khăn che mặt của hắc y nhân đứng ở giữa đã rơi xuống, khuôn mặt thật lộ ra, chính là Thiện Tri Nhất, vẻ mặt đầy sát ý.Xích Lan các chủ duỗi tay áo lơ lửng trong không trung, không chỉ hai dải lụa đỏ cuồn cuộn hai bên ngắn đi không ít, lại còn bị phá rách nát khắp nơi, tóc cũng bị xõa tung ra, tán loạn không đều, phía sau lưng rõ ràng còn có một vệt rạch dài chảy máu đỏ lòm, thở hổn hển nhìn chằm chằm đối thủ, có thể nói vô cùng chật vật.Nhìn thấy mẫu thân như thế, Long Hành Vân sốt ruột vô cùng.Dữu Khánh giữ chặt gã, tim đập thình thịch nhìn cảnh này, đường đường Xích Lan các chủ lại không đỡ được đòn tấn công của Thiện Tri Nhất trong chốc lát.

Cả hai đều có cảnh giới Cao Huyền, không ngờ tới thực lực hai người lại chênh lệch lớn như vậy.Thiện Tri Nhất ngạo nghễ lên tiếng, "Xích Lan các chủ chẳng qua chỉ như thế!"Hiển nhiên, đây là lần đầu tiên hai người giao đấu với nhau, lần đầu tiên kiến thức được thực lực của đối phương.Xích Lan các chủ lạnh lùng nói: "Thiện Tri Nhất, thành thành thật thật thúc thủ chịu trói, có lẽ còn có một con đường sống!"Thiện Tri Nhất hừ lạnh, "Năm con phi kỵ, năm người khống chế hai con tin, chiếm ba con, vừa vặn dư hai con, hợp tình hợp lý, tính kế đúng là rất tốt.

Ta quan sát thật lâu, vậy mà vẫn không nhận ra được.

Đường đường Xích Lan các chủ và Dược Đồ đại danh đỉnh đỉnh lại hạ mình giấu đầu co đuôi ở trong túi da súc sinh, chỉ vì đối phó lão phu.

Thật đúng là dụng tâm lương khổ a!"Ông ta vung tay áo lên, vô số kiếm quang tiêu tán, biến thành cương khí cuồn cuộn tràn ra xung quanh, chính ông ta thì xoay người lại, bay vút đi, rất nhanh biến mất trong tầm mắt mọi người.Cứ như vậy thôi sao? Nam Trúc không hiểu, vô cùng lo sợ hỏi một câu, "Như vậy có nghĩa là gì?"Dữu Khánh nghiến nghiến răng, nói: "Hẳn là không có việc gì nữa."

"Không có việc gì nữa? Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt."

Nam Trúc vỗ vỗ ngực, nhìn tới Bặc Tang Tang, "Làm ta sợ muốn chết.

Tang Tang, sư phụ ngươi quá tệ đi, nhìn thấy đánh không thắng lập tức bỏ chạy đầu tiên, ngay cả ngươi cũng không quan tâm tới.

Sư phụ như vậy thực sự là...

Chậc chậc."

Dữu Khánh lườm gã một cái, không vui nói: "Ngậm miệng đi, chúng ta phải cảm tạ Dược Đồ tiền bối, là ông ấy đã cứu mạng chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment