Trữ Bình Côn còn muốn nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt bất thiện của A Lạc Công, trong lòng lại có chút e sợ, lão ta thầm nghĩ nếu sự việc đã xảy ra chuyện ngoài mong muốn thì nên xin bảo chủ định đoạt, hơn nữa Dữu Khánh đã vâng lời rời đi rồi, lão ta không thể gượng ép lưu lại nữa, chỉ có thể nén giận cáo từ.Hai kẻ đối đầu lần lượt ra khỏi nơi đây, mỗi người chạy về nơi của mình.
Theo sự ra hiệu của tộc trưởng, A Lạc Công đích thân đi ra ngoài nhìn xem, rất sợ hai người ra khỏi cửa sẽ thật sự đánh nhau.Về tới nơi, Dữu Khánh hùng hổ vừa mắng chửi vừa kể lại cho đám người Nam Trúc nghe chuyện đã xảy ra, tất nhiên là không có lời nào tốt.Trữ Bình Côn thì khẩn cấp liên hệ với Trì Bích Dao, bẩm báo lại đại khái tình huống, Trì Bích Dao hơi kinh ngạc, làm sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy? Cô ta cũng vội vã chạy đi gặp mặt Địa Mẫu.Bên trong căn nhà gỗ thô sơ, sau khi biết được tình huống, Lạc Vân Phinh bày tỏ sự nghi ngờ, nhưng bà ta vẫn tin tưởng vào phán đoán của mình, "A Sĩ Hành khẩu xuất cuồng ngôn ngay trước mặt mọi người, kêu gào đòi lấy tính mạng của Trữ Bình Côn, tại sao lại dễ dàng nhượng bộ Trữ Bình Côn như vậy chứ?"Trì Bích Dao lắc đầu thể hiện không biết, "Loại chuyện này không khó để xác minh, Trữ Bình Côn không đến mức nói dối như vậy."
Lạc Vân Phinh suy nghĩ thấy cũng phải, sau một hồi đi qua đi lại, bà ta chợt dừng bước, chậm rãi nói: "Nếu đã như thế, vậy thì không quanh co lòng vòng nữa, bạo lực cũng là một biện pháp."
Ở bên cạnh, Mông Phá có phần lo lắng, cất tiếng nhắc nhở: "Chưởng lệnh, nơi đây dù sao cũng là địa bàn của Dã Tiên, bạo lực e rằng không thích hợp?"Lạc Vân Phinh liếc lão ta, "Không biết là ai làm chuyện bạo lực, Dã Tiên không có bằng chứng sao biết là ai?"Nếu bà ta đã khăng khăng nói như vậy, Mông Phá còn có thể nói gì nữa?Đứng bên cạnh lắng nghe, trong mắt Trì Bích Dao tràn đầy kinh nghi bất định, cảm thấy sự việc càng ngày càng không giống với những gì đã nói lúc trước, rốt cuộc là muốn làm gì vậy chứ?Trong đêm tối, một vụ nổ kinh thiên động địa chấn động núi non các Phượng Đầu lĩnh hàng chục dặm, ngay cả tại Phượng Đầu lĩnh cũng cảm nhận được rung động.Trong sảnh hang động thân cây, Phượng Kim Kỳ đắp tấm da thú màu đỏ tươi đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt già nua lấp lóe sáng ngời thần thái, sắc bén và đáng sợ, vung tay hất tung tấm da thú, trong chớp mắt đã biến mất khỏi chỗ, lao vút ra khỏi hang động giống như mũi tên rời dây cung, biến mất trong bầu trời xa.A Lạc Công vội vàng chạy tới, không nhìn thấy bóng dáng ông ta liền bay lên trên ngọn cây để quan sát, gió đêm phất nhẹ qua người.Mọi người tại Phượng Đầu lĩnh lần lượt chạy ra ngoài xem xét xung quanh, ví dụ như một số người ngoài như Dược Đồ và Xích Lan các chủ cũng không ngoại lệ.Đám người Dữu Khánh cũng chạy ra ngoài sơn động kiễng chân nhìn về phía xa, Nam Trúc liên tục hỏi lui hỏi tới mấy chữ, "Sao rồi, sao rồi, xảy ra chuyện gì vậy..."
Tại nơi phát ra tiếng nổ, một ngọn núi lớn nguy nga cao vút sụp đổ xuống, cắt đứt dòng sông cuồn cuộn lao nhanh, từ trên trời nhìn xuống dưới, Phượng Kim Kỳ có thể nhìn thấy rõ ràng mặt nước lấp lóe phản chiếu ánh trăng, núi sụp đổ ngăn chặn dòng nước, một hồ được hình thành và đang nhanh chóng mở rộng, một khi nước tích tụ đủ mạnh, nơi tắc nghẽn bị vỡ ra, các tộc nhân phía dưới hạ du chắc chắn gặp phải một trận đại thảm họa.Trên mặt đất, thủ lĩnh địa phương cũng dẫn theo người chạy tới, Phượng Kim Kỳ hạ xuống tại trước mặt bọn họ, đầu tiên là dò hỏi xem có chuyện gì xảy ra, nhưng không ai biết đã xảy ra chuyện gì, tạm thời trong số này không ai nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó.Bây giờ cũng không phải là thời điểm phù hợp để quan tâm đến điều đó, với tư cách là tộc trưởng, lúc này tính mạng của tộc nhân là quan trọng nhất, Phượng Kim Kỳ chỉ có thể thông báo tình hình hình thành hồ tích tụ cho mọi người biết, và yêu cầu vị thủ lĩnh nhanh chóng di chuyển các tộc nhân di chuyển bất tiện lên vùng đất cao, ông ta muốn phá hủy hồ này sớm, khơi thông dòng chảy, không để cho hồ tích tụ quá nhiều nước, tránh tình trạng vỡ đập.Vị thủ lĩnh lập tức lớn tiếng kêu gọi người đi chấp hành.Một trận giày vò này được xử lý xem như nhanh chóng, nhưng cũng mất gần một canh giờ, cuối cùng, khi Phượng Kim Kỳ tung một đòn ầm ầm từ trên trời giáng xuống, mặt đất núi non rung chuyển, hồ tích tụ bị mạnh mẽ phá mở ra một lỗ thủng, dòng nước lũ ào ào cuồn cuộn lao đi dưới ánh trăng.Sau khi hoàn thành việc khơi thông dòng nước và xác nhận không còn tai họa nào nữa, Phượng Kim Kỳ dặn dò vị thủ lĩnh địa phương ngày mai cần phải điều tra kỹ càng việc này, sau đó mới bay lên trời rời đi.
Khi trở về đến Phượng Đầu lĩnh, A Lạc Công đang chờ đợi tự nhiên liền lên tiếng hỏi thăm tình hình.Khi được biết đã không còn vấn đề gì nghiêm trọng, mặc dù có chút yên tâm, nhưng bọn họ không tránh khỏi suy đoán xem là do người nào gây ra.Bởi vì chỉ cần nhìn thoáng qua, Phượng Kim Kỳ liền nhận ra được chuyện này không phải thiên tai, mà là nhân họa, ngọn núi đó đã bị người đánh sập, không biết là bởi người nào làm ra chuyện gì ở đó, hay là có người đánh nhau tại đó.
Nói chung, hiện tại trong pạm vi Phượng tộc xảy ra rất nhiều chuyện quái lạ, cho nên có xảy ra thêm chuyện gì cũng chẳng có gì lạ.Trong lúc nhất thời, hai người chủ tớ cũng không có đầu mối gì, chỉ có thể bỏ qua, tạm thời đi an giấc.Đến nửa đêm, A Lạc Công đang khoanh chân đả tọa tại căn phòng của mình trong hang động thân cây đột nhiên bị tiếng đập cửa làm giật mình tỉnh lại.
Một nữ tộc nhân xông vào, cuống quýt bẩm báo: "A Lạc Công, không thấy A Hoàn đâu nữa."
A Lạc Công kinh ngạc đứng lên, không có lòng dạ hỏi gì thêm, gấp gáp chạy ra ngoài, bóng dáng liên tục lóe lên trên lối đi trong hang động thân cây, chạy tới trước cửa một căn phòng nơi góc khuất, xông vào nhìn quanh, bên trong quả nhiên trống rỗng, trong góc cũng không có người.Nữ tộc nhân hàng ngày âm thầm phụ trách chăm sóc, đưa đồ ăn thức uống chạy tới sau đó.
A Lạc Công xoay người lại, sắc mặt khó coi, đè thấp giọng nói giận dữ trách, "Tại sao lại biến mất?"Nữ tộc nhân gần như sắp khóc rồi, "Ta, ta không biết.
Lúc trước, khi bên ngoài xảy ra chấn động dữ dội, ta lo lắng A Hoàn bị kinh hãi, nên chạy tới thăm, lúc đó nàng vẫn còn ở đây, nàng còn nhờ ta hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì.
Cho đến vừa rồi, khi đã biết được có chuyện gì xảy ra, ta tới đây định nói cho nàng biết, nào ngờ không thấy nàng đâu nữa, ta lại không dám đi tìm lung tung."
A Lạc Công lập tức quay người rời đi, trước tiên thông báo tình hình cho Phượng Kim Kỳ biết.
Sau khi được tộc trưởng đồng ý, lão ta lập tức triệu tập một nhóm tộc nhân tin cậy, bí mật thông báo tình hình, rồi tổ chức tìm kiếm khắp sào huyệt trong thân cây một lượt, sau đó mới công khai lục soát bên ngoài.Các nhân viên canh gác trong ngoài cũng đều được A Lạc Công gọi đến dò hỏi, không ai nhìn thấy A Hoàn bí mật trốn ở nơi này rời đi.
Tình huống rất quỷ dị, không biết nàng ta mất tích như thế nào.