Vì vậy vị khách "Quỳ tộc" này đã chiếm được hảo cảm của không ít tộc nhân Ô Lạc tộc, có người dùng nắm đấm đập đập vào người y, nhằm bày tỏ sự thân thiện, cũng có người kề vai sát cánh nhiệt tình trò chuyện với y, hỏi y bên Quỳ tộc có món gì ngon có trò gì vui, sau đó thể hiện muốn dẫn y đi trải nghiệm những món ngon trò vui tại Ô Lạc tộc.Bạch Sơn từ chối khéo, y tránh khỏi sự quấn quít của những người này, rồi ngồi tại một góc nhìn xem những thành viên Ô Lạc tộc khác lần lượt đến đây nộp dây thừng.
Nghe nói rằng, bộ tộc này đang định làm gì đó ở trên vách núi đá.Y không quan tâm họ định làm gì, tận mắt nhìn thấy cảnh này, trong đầu y có chút nghi hoặc, không biết đến cùng thì Dã Tiên suy nghĩ như thế nào, rõ ràng có hình thức văn minh tiên tiến hơn, ngay cả là Yêu bọn họ cũng hướng theo xu thế, hình thái bộ lạc nguyên thủy tại Đại Hoang Nguyên này quả thực khiến người ta khó hiểu."
Đó là ai vậy? Thật nhiều a."
Một tràng âm thanh xôn xao kinh ngạc khiến cho y chú ý.
Y nhìn thấy có người khiêng một đống lớn dây thừng đã bện đi tới, nhìn như một ngọn núi nhỏ, khi người đó đến gần, nhìn kỹ hơn, đó chính là Quỳ Quỳ.Bạch Sơn nở nụ cười, nhìn thấy tên này, thật sự dễ làm cho người ta vui vẻ.Y có chuyện của mình, nhưng cứ luôn bị Quỳ Quỳ quấn lấy không thể làm được gì, cho nên mới lấy chuyện bện dây thừng làm phép khích tướng.Nhìn con mắt Quỳ Quỳ đỏ lên, khuôn mặt bóng nhờn vì mệt mỏi, có lẽ tốc độ được đẩy nhanh lên một cách không tầm thường, ít nhất là đã thức trắng đêm.Quỳ Quỳ vừa ném đống dây thừng xuống liền được đám người Ô Lạc tộc vây quanh, trước những lời khen ngợi xôn xao xung quanh, gã cười rất hài lòng.
Gã không chú ý tới Bạch Sơn đang ngồi trong góc, rời đi với cảm giác thành tựu trong vòng vây xúm xít của đám người Ô Lạc tộc xung quanh.Bạch Sơn tiếp tục chờ đợi, nửa giờ sau, Tử Xuyên cũng khiêng một bó dây thừng đem tới.Nhìn thấy vị này từ trước đến nay cao cao tại thượng sống rất kỹ càng tinh tế, không bao giờ đụng đến việc nặng, bây giờ cũng giả vờ giả vịt đi làm công việc này, y nhịn không được nở nụ cười, sau đó đứng dậy rời đi, đi dạo đến một chỗ vắng vẻ hẻo lánh trong núi rừng, gặp mặt với người đeo mặt nạ đã chờ sẵn nơi đó.Người đeo mặt nạ hành lễ rồi nói: "Đã cạy được miệng Trữ Bình Côn ra rồi."
Tiếp đó gã lấy ra một tờ giấy, bên trên là chi tiết lời khẩu cung.Bạch Sơn cầm lấy, mở ra nhìn xem, khẽ gật đầu khi nhìn xem, khá hài lòng với hiệu suất làm việc này, dù sao thì cũng chỉ mới bắt được Trữ Bình Côn chưa bao lâu, nhanh như vậy đã khiến cho lão ta mở miệng cũng không phải chuyện đơn giản.
Trong bản khẩu cung cũng có ghi rõ, Phượng tộc hành hạ Trữ Bình Côn một trận, nhưng Trữ Bình Côn vẫn không mở miệng.Sau khi xem xong, Bạch Sơn lạnh nhạt hừ một tiếng, "Phượng tộc đang hỏi hắn là ai bắt cóc người đem đi..."
Người đeo mặt nạ nói: "Không ngoài Đại thánh dự đoán, động tĩnh tối hôm qua quả nhiên là để dẫn người đi.
Xem ra tôn nữ của Phượng Kim Kỳ đúng là được giấu tại trong thụ tổ."
Bạch Sơn: "Vốn là định lợi dụng chuyện buôn bán đặc sản Phượng tộc để dụ Phượng Kim Kỳ ra ngoài.
Thảo nào sau khi vụ việc xảy ra, Phượng Kim Kỳ trực tiếp bắt giữ người của Trì Bích Dao.
Xem ra, có lẽ đúng là mụ đàn ông đó đã bắt tôn nữ của Phượng Kim Kỳ đem đi.
Sợ là mụ đàn ông đó đã khiến cho cô ta mở miệng."
Người đeo mặt nạ hỏi: "Làm gì với tên Trữ Bình Côn này bây giờ?"Bạch Sơn thờ ơ nói: "Người ăn vạn vật, sẽ có hồi báo."
Người đeo mặt nạ đã hiểu rồi, không cần thiết lưu lại người sống nữa, gã đang định đi chấp hành thì nghe Bạch Sơn hỏi, "Tối hôm qua họ Lý có từng đi ra ngoài không?"Người đeo mặt nạ trả lời: "Hình như một mực không ra khỏi cửa."
Bạch Sơn cất tiếng hừ lạnh, "Nếu như kẻ động thủ tại Thụ tổ là mụ đàn ông đó, thời gian không đủ cho bà ta đi về Bác Lãng đảo."
Người đeo mặt nạ khẽ giật mình, không biết Bác Lãng đảo xảy ra chuyện gì.Đến giờ trưa, một vị khách không mời mà đến giấu mình trong chiếc áo choàng công khai xuất hiện tại bên ngoài căn nhà sàn treo chuông gió, không chút nào lo ngại người của Ô Lạc tộc nhìn thấy, tự mình gõ cửa, sau khi nghe tiếng đáp lại ở bên trong, liền đẩy cửa đi vào.Người đến đóng cửa lại, vén mở áo choàng ra, bộc lộ hình dáng, là một nam tử mắt to lông mày rậm, cao to cường tráng, toát ra khí tức hung hãn nồng đậm đến không thể che giấu, đi thẳng đến bên cạnh bàn thấp, khoanh chân ngồi xuống.
Gã ta không có làm động tác chào hỏi gì đó với Bạch Sơn, mà chậm rãi lên tiếng: "Sau khi lão Tam đến Bác Lãng đảo, tìm được Hải yêu dẫn đường liền chạy thẳng đến chỗ người nhà của Thiện Tri Nhất..."
Kể lại toàn bộ chi tiết sự việc trước và sau Bác Lãng đảo.Bạch Sơn không để bụng với sự vô lễ của gã, lẳng lặng lắng nghe, sau khi nghe xong toàn bộ sự việc thì ừ một tiếng, "Tình huống không có gì sai lệch với những gì lão Tam đã nói."
Nam tử trầm ổn nói: "Có thể thấy rằng, lão Tam đã thật sự nỗ lực rồi.
Nếu thực sự có sự thông đồng với Thiện Tri Nhất, thì không đến mức dẫn đến tình hình hiện nay, nếu như muốn để cho Thiện Tri Nhất chạy thoát thì càng không cần phải dốc sức bắt giữ người nhà của Thiện Tri Nhất."
Bạch Sơn: "Xem ra lần này quả thực đã hiểu lầm lão Tam rồi.
Nhưng ta không tin bản thân Thiện Tri Nhất chính là chủ mưu.
Độc thủ đứng phía sau đến cùng là ai chứ?"Nam tử: "Có lẽ chính là người đã bắt Thiện Tri Nhất đi.
Rất rõ ràng, Thiện Tri Nhất dùng cách như vậy để sắp xếp các thành viên trong gia đình chính là muốn che giấu độc thủ đứng phía sau, chuẩn bị sẵn sàng cho việc xử lý hậu quả.
Sau khi thất bại trong việc bắt cóc Thám Hoa lang, hắn muốn chạy trốn, vì vậy mới dẫn đến kẻ chủ mưu đứng sau trừng phạt."
Bạch Sơn: "Kẻ đứng phía sau Thiện Tri Nhất không phải là người đã phá hủy Bác Lãng đảo, kẻ đứng sau hắn không có thực lực mạnh như thế.
Động thủ tại Bác Lãng đảo chắc hẳn là Lý Đông Tân.
Nếu Lý Đông Tân thực sự muốn cướp tên Thám Hoa lang đó, hắn không cần phải quanh co lòng vòng như vậy, lại còn để xảy ra chuyện thất thủ."
Nam tử: "Nếu kẻ chủ mưu phía sau đã nhằm vào Thám Hoa lang, vậy thì trực tiếp bắt Thám Hoa lang đi thẩm vấn chẳng phải sẽ bớt được rất nhiều việc sao?"Bạch Sơn: "Nếu đơn giản như vậy còn cần ngươi nói ra ư? Ngươi cho rằng bắt Thám Hoa lang là có thể thẩm vấn ra kẻ đứng đằng sau sao? Tên đó tám chín phần mười cũng là kẻ mù, hắn hoàn toàn không biết kẻ chủ mưu phía sau là ai, nếu không, hắn sẽ không lôi kéo mấy người Xích Lan đi gài bẫy dụ bắt."
Nam tử: "Chuyện cho đến bây giờ, lẽ nào ngươi không có hoài nghi, sở dĩ kẻ chủ mưu phía sau nhằm vào hắn, có thể là vì có liên quan đến tiên phủ nào đó ư?"Ngụ ý là, ngươi không muốn bắt ngươi để tìm hiểu rõ ràng sao?Bạch Sơn nhúng ngón tay vào trong bát nước, chấm nước vẽ vẽ mấy vòng tròn trên bàn chơi đùa, có vẻ rất buồn chán, nói: "Tìm được tiên phủ thì thế nào? Khi tìm được Tiểu Vân gian thì ta đã vội vã tiến vào, hay là mấy người kia vội vã tiến vào chứ?"Nam tử có hơi chút giật mình, tự nhiên nhớ tới tình huống khi Tiểu Vân gian mở ra, mấy vị chí tôn, không người nào vội vã tiến vào tiên phủ xem xét, ngược lại là để cho người phía dưới lui tới nhiều lần tiến vào tiên phủ nhìn cho no mắt trước.
Đột nhiên nhắc tới chuyện này, khiến cho gã có phần nghi hoặc.Bạch Sơn nhìn ra được gã đang nghi hoặc, cũng rất có kiên trì với gã, giọng điệu thoải mái nói: "Chỉ là tìm được một chỗ không gian, mà không thể thu được giá trị gì từ nó thì cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Chúng ta đương nhiên có hứng thú với Tiên phủ, nhưng chúng ta càng cảm thấy hứng thú hơn với việc có người có thể nắm giữ tình huống và manh mối về tiên phủ.
Tại phương diện này vậy mà có người biết được nhiều hơn cả chúng ta.
Ngươi cảm thấy trên đời này còn có cái gì có thể dễ dàng đối phó chúng ta?"Nam tử đương nhiên biết rõ "Chúng ta" trong lời nói đó là ám chỉ những người nào, kết hợp với việc lúc trước đối phương hỏi vì sao không vội vàng tiến vào Tiểu Vân gian, gã đại khái đã hiểu được ý tứ của những lời này, những thân thể Bán Tiên này đã vô địch tại nhân gian, mối nguy hiểm họ e ngại nhất có lẽ đến từ bên ngoài nhân gian, gã liền chậm rãi hỏi: "Lo lắng bên trong tiên phủ có nguy hiểm sao?"Bạch Sơn nhúng đầu ngón tay vào nước, chọc chọc mấy cái lên mặt bàn, "Đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Chỉ có kẻ ngốc mới cắm đầu cắm cổ xông vào khi chưa biết gì cả."
Nam tử trầm ngâm lẩm bẩm: "Đang lấy Thám Hoa lang làm mồi..."
Bạch Sơn: "Ngươi xác định là chúng ta lấy hắn làm mồi nhử ư? Người nào dụ người nào vẫn còn chưa biết.
Có lẽ có người đang đào hố chờ chúng ta nhảy vào.
Mọi chuyện giày vò cho đến bây giờ, nhìn như có ám chỉ, trông chúng ta giống như biết được chút gì đó, thực ra là hoàn toàn không biết gì về sự thật.Lần này giống như có liên quan tới tiên phủ, độc thủ đứng phía sau bám chặt lấy Thám Hoa lang nhất định có nguyên nhân, bắt hắn đi, độc thủ đứng sau không tiếp tục hành động gì nữa, làm sao có thể khiến độc thủ phía sau phun ra sự thật? Nếu là không có liên quan đến tiên phủ, đã biết rõ còn cố làm, kẻ dám đùa giỡn giữa mấy người chúng ta, chỉ sợ giấu giếm nguy hiểm không kém gì tiên phủ, hắn đáng bị tru, há có thể để cho hắn toàn thân rút lui.
Thám Hoa lang đặt tại đó, thịt nằm trên thớt, chạy không thoát.
Tại trước khi chưa tìm ra được chút đầu mối, gãi lung tung là vô dụng.
Tạm thời nhìn xem đã rồi tính tiếp."
Dưới vách núi trong rừng sâu núi thẳm, Trữ Bình Côn nằm thở hổn hển trên một đống đá vụn hỗn độn, như một kẻ tàn tật.
Tại trong một cái hang dưới vách đá cách lão ta không xa, không ngừng có âm thanh kêu to "Nha nha nha" non nớt vang lên, lão ta có thể nhìn thấy, đó là một tổ sinh vật nhỏ mới sinh đầy lông nhung, không biết đó là động vật gì.Sau đó, lão ta cảm thấy có vật gì đó phả hơi thở lên má mình.
Lão ta khó khăn xoay đầu qua, hiện ra trong mắt chính là một khuôn mặt thú từ từ nhe răng nanh ra, đã cách rất gần, lão ta thậm chí còn không nhìn thấy rõ đây là loài dã thú gì.
Mãnh thú gầm gừ nhè nhẹ rồi há miệng cắn chặt vào cổ lão ta.Cơn đau đớn dữ dội truyền đến, có thứ gì đó tràn vào trong phổi, nghẹn lại, ngột ngạt không thở nổi, lão ta mở to mắt nhìn, đến chết vẫn không hiểu, vì sao mình lại đột nhiên rơi vào kết quả như thế này...Bên ngoài sơn động, đám người Dữu Khánh nhàn rỗi đến mức chỉ biết ra ngoài phơi nắng, thực sự buồn chán vô cùng, muốn không nhàn rỗi cũng không được, đã bị Phượng tộc hạn chế tự do, không thể làm gì được, nhưng không thể không nghe lời, bọn hắn vẫn rất phối hợp với Phượng tộc.A Lạc Công cũng đứng ở trên Phượng Đầu lĩnh tắm rửa ánh nắng, đến bây giờ tộc trưởng vẫn chưa trở về.
Lão ta có thể cảm nhận được tộc trưởng, thậm chí là toàn bộ Phượng tộc, đều có cảm giác bất lực, có người tùy tiện làm càn tại Phượng tộc, nhưng toàn bộ Phượng tộc không biết phải làm sao, đường đường là tộc trưởng Phượng tộc nhưng cũng chỉ có thể chạy đi kiện cáo.Ánh mặt trời soi chiếu khắp nơi, đứng dưới mái hiên nhà gỗ, Lạc Vân Phinh dõi mắt ngắm phong cảnh xa xa.
Mông Phá vội vã đi tới quấy nhiễu nhã hứng của bà ta, y dâng lên một bản thông tin, "Trùng Nhi và đứa nhỏ kia từ sau khi rời khỏi Phượng tộc, vẫn chưa về đến Đào Hoa cư.
Tên Ngô Hắc đó xuất hiện tại Đại Hoang tự rồi cũng chưa có trở về."
Các kênh thông tin của Ty Nam phủ không phải chỉ ăn không ngồi rồi, một số tình huống đã được tổng kết và lưu trữ sẵn để tra tìm khi cần.
Sau khi được phát động, trước tiên nó liền được gửi đến nơi này, đồng thời việc này cũng sẽ kích hoạt những hành động giám sát tiếp theo của Ty Nam phủ.Sau khi xem qua bản báo cáo, Lạc Vân Phinh cau mày hỏi: "Chưa trở về? Phía bên A Sĩ Hành thật sự không biết tự lượng sức mình đang làm chuyện gì hay sao?"Mông Phá: "Manh mối bị đứt đoạn tại đây, không biết có phải trùng hợp hay không."
Lạc Vân Phinh: "Xem ra cần phải đảo một chút từ A Sĩ Hành."
Mông Phá hỏi thăm dò: "Có cần trực tiếp bắt hắn không?"Lạc Vân Phinh lại xoay chuyển chủ đề, "Trữ Bình Côn bị cướp đi, hẳn là do Đinh Giáp Thanh làm.
Phượng Kim Kỳ chắc hẳn đã đi tố cáo với Thiên Tộc sơn rồi.
Gọi người đi bố trí mai phục trên đường về của hắn.
Không nên cách quá xa, bố trí ngay tại bên ngoài lãnh địa Phượng tộc là được.
Một khi phát hiện thấy hắn trở về, cầm chân hắn một chút, báo tin cho ta biết trước khi hắn chạy về đến Phượng Đầu lĩnh là được."
Mông Phá kinh hãi hỏi: "Chưởng lệnh, hắn đã đi tố cáo, vạn nhất hắn mời Dã Tiên đến thì làm sao bây giờ?"Lạc Vân Phinh: "Nếu Dã Tiên đến, còn có thể chậm rãi bay cùng hắn hay sao? Bọn họ sẽ không đi cùng nhau.
Cứ việc làm theo lời ta nói là được, chuyện còn lại không cần ngươi lo, tự ta sẽ xử lý."
"Vâng."
Mông Phá nhận lệnh rời đi.Giờ ngọ mới trôi qua, trên cây cổ thụ sừng sững vô số năm trên Phượng Đầu lĩnh đột nhiên xuất hiện khói đặc cuồn cuộn, toàn bộ ánh mắt Phượng tộc có thể nhìn thấy đều vô cùng kinh ngạc, toàn bộ Phượng Đầu lĩnh lập tức trở nên rối loạn, tiếng kêu gào "Nhanh đi cứu hỏa" không ngừng vang lên.