Mông Phá cũng không biết là do mình đưa ra một ý tưởng tồi, hay là Địa Mẫu làm việc không tốt cầm về một món hàng giả khiến cho mọi người phải phí công một chuyến.Căn cứ vào tình hình hiện tại, y cảm thấy tám chín phần mười là do Địa Mẫu sai lầm, không có khả năng cả hai người mình mời tới đều sai a? Hai người đều liệt kê rõ ràng lai lịch, xuất xứ của từng chiếc lông vũ, chắc hẳn không thể có sự nhầm lẫn.Trước đó không có ai biết được y sẽ tìm tới hai người này, ngay cả hai người này cũng không biết chuyến này mình cần làm việc gì, cho dù có người muốn giở trò cũng không kịp.
Nếu có người muốn giở trò với xuất xứ mấy chục cây lông vũ khác nhau, không đối chiếu đáp án với nhau trước đó là không thể trả lời giống nhau như đúc.Y rất muốn nói Địa Mẫu giải thích lại cặn kẽ toàn bộ quá trình lấy được đầu quan, để cho mình có thể kiểm tra lại một lần xem phải chăng có nơi nào đó đã xảy ra sai lầm, nhưng như vậy lại có vẻ mình đang nghi ngờ năng lực của Địa Mẫu, nên y ngại ngùng không dám hỏi.Đương nhiên, y cũng không cho rằng Địa Mẫu là hạng người vô năng, không cho rằng trong quá trình đó có vấn đề gì rõ ràng mà có thể giấu giếm được con mắt của Địa Mẫu.Y trước tiên nói lão đầu vừa tham gia nhận dạng lông vũ đang đứng một bên lui ra, sau đó lại hiến lên một kế sách cho Địa Mẫu, "Ta còn có một biện pháp khác để xác minh, có thể nói người bắt những loài chim mà hai người đó đã nói tới, chúng ta so sánh với từng con, tất nhiên sẽ không sai lầm."
"Không cần nữa."
Lạc Vân Phinh dứt khoát từ chối.Mông Phá sửng sốt, không hiểu, nói: "Nếu không thể xác nhận thật giả, chúng ta làm thế nào..."
Lạc Vân Phinh ngắt lời: "Không có nhiều khả năng thứ này là giả, cháu gái của Phượng Kim Kỳ đã xác nhận rồi, hẳn là không sai.
Nếu nó thực sự chỉ là lông vũ bình thường, sẽ không đến mức khiến Phượng Kim Kỳ khẩn trương như vậy, trừ khi đã có một tấm lưới lớn tỉ mỉ giăng sẵn trước đó chờ ta."
Bà ta đưa tay cầm lấy chiếc đầu quan Phượng tộc trên bàn, nhìn kỹ, nói; "Trong Phượng tộc, không phải chỉ có một mình Phượng Kim Kỳ biết được bí mật về phượng vũ, cháu gái của hắn cũng là biết được từ người khác.
Trong số những người biết chuyện của các đời sẽ không có người nào quan tâm tới lông vũ phượng hoàng trên chiếc đầu quan của tộc trưởng ư? Là vì những người săn bắn lâu dài trong núi rừng này đều không thể phân biệt được những loại lông chim đó, hay là bọn họ đều có thể giữ kín như bưng? Vẫn là câu nói trước, ta không tin Phượng Kim Kỳ lại có thể khẩn trương chỉ vì một chiếc đầu quan làm từ lông chim bình thường."
Mông Phá do dự nói: "Ý của Chưởng lệnh là, trong chiếc đầu quan này có khả năng ẩn giấu điều gì đó mà chúng ta không biết?"Lạc Vân Phinh: "Cho dù là thật, cho dù tìm được chiếc phượng vũ kia, chúng ta cũng không biết cách dùng.
Vẫn nên giao cho người có thể làm rõ manh mối về nó để giải thích nghi hoặc cho chúng ta.
Nếu không đoạt lấy chiếc đầu quan này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Tạm thời không biết tung tích tên Lâm Long kia, có phải là do A Sĩ Hành sai khiến hay không, thử một lần là biết."
Mông Phá bừng tỉnh hiểu ra, "Chưởng lệnh lấy chiếc đầu quan này về là chuẩn bị đưa cho Thám Hoa lang sao?"Ở dưới ánh đèn, Lạc Vân Phinh trong chiếc áo choàng giống như được bao phủ một tầng quỷ bí, "Nếu là hắn sai khiến Lâm Long, vậy thì hắn tất nhiên biết rõ về chiếc đầu quan Phượng tộc này, mong ước mà không được.
Vậy để ta thành toàn cho hắn."
Mông Phá đã hiểu rồi, nhưng vẫn có chút do dự, "Nếu như phía sau Lâm Long quả thực là hắn, đủ để chứng tỏ hắn đang che giấu.
Vội vàng đưa đến trong tay hắn...
Hơn nữa có không ít người đang theo dõi hắn, trực tiếp tiếp xúc e rằng sẽ phản tác dụng."
Lạc Vân Phinh: "Đứa con trai kia của Phượng Kim Kỳ, ngươi không phải nói hắn là sơ hở của Phượng tộc sao? Hắn và A Sĩ Hành thân cận với nhau, có thể nắm được hắn không?"Ánh mắt Mông Phá sáng lên, nhưng vẫn nhịn không được nhẹ nhàng vỗ tay ca ngợi, "Làm sao lại quên hắn chứ? Chưởng lệnh cao kiến! Bẩm Chưởng lệnh, hắn là một kẻ không an phận, âm thầm mở rộng con đường tin tức tại ngoại giới, lại còn vươn bàn tay vào trong kinh thành, làm một số việc không nên làm.Lần này đại diện cho Phượng tộc chinh chiến Đại Hoang tự, danh tiếng nổi bật, có thể nói là không lên tiếng thì thôi bỗng nhiên lên tiếng khiến người kinh ngạc, có thể thấy trước đó hắn vẫn một mực kín tiếng ẩn nhẫn.
Không khó đoán được ý đồ của hắn, là nhằm vào vị trí tộc trưởng Phượng tộc đời tiếp theo, nhưng lại làm ra vẻ, tô son trát phấn cho mình.Ty chúng ta đã theo dõi hắn từ lâu, mong hắn sớm ngày đăng lên vị trí tộc trưởng Phượng tộc, để cho chúng ta sử dụng.
Thậm chí Ty chúng ta còn phóng túng cho hắn.
Chưởng lệnh có xác định sử dụng tới hắn ngay bây giờ không? Một quân cờ tốt, nếu như sử dụng ngay từ bây giờ, rất dễ trở thành một quân cờ phế."
Lạc Vân Phinh xì một tiếng, "Nếu như hắn thật sự không an phận, cái đầu của hắn cũng chỉ tạm thời đặt tại trên cổ hắn mà thôi.
Sớm muộn gì Dã Tiên sẽ lấy nó xuống, chưa chắc đã có thể chờ được đến ngày ngươi muốn."
Mông Phá đã hiểu rồi, cần quân cờ này cứ dùng trước đã rồi tính tiếp, hiện tại cần phải phát huy giá trị của gã.Phượng Đầu lĩnh, cây thánh thụ trải qua vô số năm tháng đã ầm ầm đổ xuống, nện mạnh vào trong lòng toàn bộ mọi người Phượng tộc.
Tộc nhân từ sáu ngọn núi lớn nghe tin lần lượt chạy đến, kéo cả gia đình tới tế bái, từ biệt, có một số trẻ nhỏ còn trong tã lót cũng được mang đến, một số người già tập tễnh bước đi không biết có phải vì tuổi tác của mình đã gì hay không mà xúc cảnh sinh tình, quỳ gối dưới Phượng Đầu lĩnh, khóc rống lên.Một người khóc, dẫn đến phản ứng dây chuyền, kéo theo một đám đông cùng khóc.Mặc dù Phượng Đầu lĩnh đang tổ chức tang lễ cho những người đã mất mạng vì điều này, nhưng mọi người đều biết, khóc không phải vì việc này, rất nhiều người buồn bã, tinh thần tổn thương.Sau khi bí mật gặp gỡ với mấy vị sơn chủ, ổn định nhân tâm các nhân sự cấp cao, để cho mấy nhân sự trụ cột yên tâm lại phần nào, Phượng Kim Kỳ lại lên nằm chợp mắt tại nơi cao nhất Phượng Đầu lĩnh, nằm trong gió ngoài trời, một chiếc ghế nửa nằm đặt trên nửa đoạn cây đại thụ chưa đổ, vẫn đắp tấm da thú lốm đốm điểm nhỏ trông như phủ đầy những giọt nước mắt.
Ông ta có thể nghe được những tiếng khóc bi thương từ dưới núi truyền đến, nhưng dường như không chút động lòng với những âm thanh ỉ ôi không dứt đó, chỉ là, hầu kết thỉnh thoảng hơi rung động đã bộc lộ ra nội tâm của ông ta không bình tĩnh.Phượng tộc cũng đã từng xuất hiện tộc trưởng có cảnh giới Bán Tiên, cũng đã từng là thủ lĩnh uy chấn Đại Hoang Nguyên, nhưng bây giờ ông ta chỉ có thể thỏa hiệp.Ông ta không còn mặt mũi nào đối mặt với các tộc nhân đang khóc dưới núi, chỉ có thể tự trách mình vô năng.A Lạc Công phi thân hạ xuống tại bên cạnh ông ta, khi đang dịch chuyển tấm da thú che thân thể giúp ông ta thì ông ta dường như đã quyết tâm đưa ra quyết định gì đó, hít sâu một hơi nói: "Ra ngoài Đại Hoang Nguyên tìm tượng sư tốt nhất tới đây."
Cái gì? A Lạc Công nhất thời không hiểu ý ông ta, hỏi: "Làm gì?"Phượng Kim Kỳ như đang lẩm bẩm một mình: "Phượng hoàng, nguồn gốc 'Bất tử truyền thuyết' của Phượng tộc ta, nghe đồn rằng phượng hoàng có thể dục hỏa trùng sinh, thánh thụ đã đổ xuống, vậy thì dùng gỗ của nó để xây dựng một căn nhà lớn trên Phượng Đầu lĩnh này, chết mà không buồn, dục hỏa trùng sinh."
A Lạc Công bừng tỉnh hiểu ra, mừng rỡ nói, "Ý nghĩa này rất tốt, thánh thụ vĩnh tồn, thánh uy bất hủ.
Báo tin này cho tộc nhân, chắc hẳn có thể chấm dứt bi thương.
Ta sẽ đi làm ngay."
Nói là làm, lão ta nhanh chóng xuống núi, đi sắp xếp và điều phối việc này.Tuy nhiên, lão ta đi chưa bao lâu đã quay trở về, lại đến bên cạnh Phượng Kim Kỳ ghé tai bẩm báo: "Tộc trưởng, mới vừa gặp một số thủ lĩnh ở dưới núi, bọn họ hỏi ta phải làm gì phần thánh thụ bị đổ xuống, ta đã truyền đạt ý của tộc trưởng cho bọn họ, bọn họ cũng rất phấn khởi, Ngũ lang thậm chí còn chủ động bày tỏ muốn nhận làm việc này.Ngũ lang nói rằng cháu trai của Diệp Điểm Điểm làm quan tại Cẩm quốc, hắn sẽ dễ dàng xử lý các phương diện liên quan, hắn nguyện dốc hết sức mình để xây dựng một tòa nhà to lớn kiên cố nhất, tốt nhất, bền bỉ nhất.
Tộc trưởng, ngài thấy thế nào?"Trong lúc tâm lực mệt mỏi, Phượng Kim Kỳ nghe vậy thì cảm thấy vui mừng, "Hắn đã có tấm lòng đó và có năng lực như vậy, đó cũng là chuyện tốt.
Để cho hắn phụ trách xử lý việc này đi."
"Được, để ta đi nói cho hắn biết."
A Lạc Công cười rời đi.Xích Lan các chủ đang tản bộ bên ngoài nhà sàn thỉnh thoảng quay nhìn về phía Phượng Đầu lĩnh, bà ta không biết phải làm gì tiếp theo, vị Đại thánh đó vẫn không có gửi tin tức gì cho bà ta.Ở khu vực bên ngoài trung tâm tụ cư của Ô Lạc tộc, Thiên Vũ dường như cũng không biết tiếp theo mình phải làm gì, lang thang hết nơi này đến nơi khác, cuối cùng y tiến vào trong một sơn động kín đáo.Đang ngồi kiểm tra tin tức từ các nơi đưa đến trước một chiếc bàn đá được cắt phẳng đơn giản, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn y.
Người đàn ông này mày rậm mắt to, khí tức hung hãn bất biến.Người này không phải ai khác, chính là Nhị Động chủ của Thiên Lưu sơn, Ô Ô.Thiên Vũ ngồi ở bên cạnh bàn đá, nhìn thấy đối phương thuận tay gập tờ thông tin cầm trên tay lại, không khỏi cất lới mỉa mai: "Xem ra chuyện Tiểu Vân gian hồi đó vẫn chưa bỏ qua được, giải thích thế nào cũng vô dụng, Đại thánh không tin ta, Nhị ca cũng không tin ta."
Ô Ô nói: "Ngươi suy nghĩ nhiều, không làm gì ngươi đã là tín nhiệm ngươi rồi.
Có trách thì trách chính ngươi, đang yên đang lành chạy đến Đại Hoang Nguyên làm gì."
Thiên Vũ: "Nhị ca, ta co mình nhàm chán tại Thiên Lưu sơn mấy năm rồi, Dã Tiên đột nhiên làm ra chuyện Đại Hoang tự, ta ra ngoài nhìn xem cũng không có gì, phải không nào?"Ô Ô: "Ta tin tưởng ngươi, ngươi cũng phải tin tưởng ta.
Nếu như ngươi còn tin ta thì hãy nghe lời ta, ở yên đó đi, đừng nên đụng đến chuyện gì cả, đó không phải chuyện xấu."
"Ai! Ngươi làm việc đi."
Thiên Vũ ném lại một câu rồi đứng dậy, tiếp tục lắc lư rời đi.Trong núi rừng đung đưa, đung đưa, đột nhiên có một cơn gió thoảng qua bên người, y giật mình xoay đầu nhìn lại, nhưng không nhìn thấy gì, khi quay đầu lại liền thấy một tờ giấy chao liệng rơi tại trước mặt.
Khi tờ giấy này nhẹ nhàng rơi xuống thì ánh mắt sắc bén của y đã đảo nhìn qua nội dung viết bên trên, ánh mắt hơi lấp lóe, nhanh chóng quan sát xung quanh một vòng, một chân bước tới, tờ giấy đó lập tức biến thành bột mịn trộn trong bụi đất.Y chắp tay sau lưng dạo bước đi đến trước một vách núi.
Khi đang ngồi ở bên vách núi, trong lúc ánh mắt liếc nhìn sang bên, đồng tử đột nhiên co lại, y nhìn thấy một người ngồi trong bụi cỏ ở một bên, chính là Tử Xuyên đã dịch dung.Người khác có lẽ không biết Tử Xuyên này là ai, nhưng y tại Ô Lạc tộc tận mắt nhìn thấy Tử Xuyên này thường đi chung một chỗ với Bạch Sơn, hơn nữa y từng gánh vác chức trách giám sát hoạt động của Tử Xuyên tại Ô Lạc tộc, làm sao có thể không biết thân phận chân thực của gã.Tử Xuyên bình tĩnh nói: "Thiện Tri Nhất tạm thời có việc, ta thay hắn đến đây gặp ngươi, có ý gì, chắc hẳn không cần ta nhiều lời nữa đi?"Thiên Vũ nhìn ra phía xa, như đang ngắm cảnh, "Người động thủ tại Bác Lãng đảo chính là ngươi ư?"Tử Xuyên: "Không quá ngạc nhiên, đúng không? Chuyện về Thiện Tri Nhất, có nên để cho Đinh Giáp Thanh biết được hay không, chỉ tùy thuộc vào ý nghĩ của ngươi."
Ngụ ý là, Thiện Tri Nhất đã mở miệng rồi.Hai ngày này, sở dĩ gã không có động tĩnh gì ở nơi đây, chính là để đột phá cửa khẩu Thiện Tri Nhất.
Theo quan điểm phía bên gã, Thiện Tri Nhất mới là mấu chốt trọng đại, không ngờ thực sự đã moi ra được đại bí mật, không nghĩ tới đứng phía sau Thiện Tri Nhất lại là Thiên Vũ.Thiên Vũ mím chặt môi một hồi, rồi nói: "Không cần phải quanh co lòng vòng, việc đã đến nước này, ta không có đường lui, cũng sẽ không có kết cục gì tốt, ta càng sẽ không tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi.
Ta đi về tự thú với Đại thánh."
Dứt lời liền muốn đứng dậy rời đi.Tử Xuyên vội vàng lên tiếng khuyên can: "Ta có thể đích thân đến gặp ngươi, là không muốn hại ngươi.
Ngươi không cảm thấy ngươi sống ở tại bên cạnh Đinh Giáp Thanh mới càng có giá trị với ta sao? Cho nên, ta sẽ không qua sông dỡ cầu."
Thiên Vũ dừng động tác lại, trầm ngâm một lúc, rồi hỏi: "Ngươi cần ta làm gì?"Tử Xuyên muốn xác định trước một việc, muốn biết tên gia hỏa trước mặt này có ngoan ngoãn khuất phục hay không, liền hỏi ngược lại: "Ngươi tới đây lần này, có liên quan với tiên phủ?"Thiên Vũ suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu.Cho dù đã có nghi ngờ, trong mắt Tử Xuyên vẫn lóe lên nét kinh ngạc, hỏi tiếp: "Nói cách khác, hồi đó, ở trong Tiểu Vân gian, khi ngươi và Vân Hề tách ra, ngươi thực sự biết được điều gì đó từ Vân Hề."
Thiên Vũ trầm mặc.Tử Xuyên: "Thế nào, không dự định nói cho ta biết?"Thiên Vũ: "Vân Hề quả thực nói cho ta một chút, nhưng ta không thể xác định được lời cô ta nói có phải là sự thật hay không.
Ngươi có thể tưởng tượng được, chúng ta muốn giết chết cô ta, cô ta làm sao có thể nói ra lời nói thật trước khi chết được chứ."
Tử Xuyên: "Cô ta nói gì?""Cô ta nói..."
Thiên Vũ như muốn nói rồi lại thôi, dẫn đến Tử Xuyên phải nín thở lắng nghe, ngừng một lúc lâu, mới nghe Thiên Vũ thốt ra câu nói tiếp theo, "Cô ta nói A Sĩ Hành tại trong Tiểu Vân gian đã tìm được manh mối của một tiên phủ khác, ngươi có tin không?"